Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 100: Chương 100: Vô cùng tốn nước miếng




“TiêuNamHiên, ngươi không thể vì bị một nữ nhân phản bội liền cực đoan thù hận tất cả nữ nhân, ngươi đang ghen tị, ghen tị người khác có được hạnh phúc !” Vân Phi Tuyết ở phía sau lưng hắn trào phúng nói.

Thân ảnh của Tiêu Nam Hiên lập tức dừng lại, đột nhiên xoay người, con ngươi đen tối sầm làm người ta sợ hãi, nháy mắt liền trở thành vằn đỏ như máu, cừu hận sắc bén như con dao nhọn đâm vào ngực nàng, đi từng bước lại gần nàng, không ai dám ở trước mặt hắn bàn cái đề tài đó, đột nhiên tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của nàng: “Vân Phi Tuyết, ngươi quả nhiên không sợ chết, vậy bổn vương sẽ đáp ứng cho ngươi.”

Tay hắn dần dần tăng thêm lực, mâu quang càng trở nên thêm điên cuồng lạnh lẽo, lửa giận phừng phừng như muốn đem nàng cắn nuốt, sắc mặt của Vân Phi Tuyết lập tức vì thiếu không khí mà trở nên đỏ bừng, nhưng nàng không có giãy dụa, khóe môi như trước cong lên, như là đang chế giễu hắn……….

“Hoàng huynh, huynh đang làm gì vậy? Mau buông hoàng tẩu ra, huynh sẽ bóp chết tẩu ấy mất.” Thời điểm nàng sắp mất đi ý thức, Triệt nhi đột nhiên chạy đến, kinh hoảng giữ chặt cánh tay hắn, vốn là bản thân định đi đến đây tìm sư huynh, kết quả lại thấy cảnh như vậy.

Thấy ánh mắt sợ hãi của Triệt nhi, mâu quang của hắn mới từ từ dịu đi, lập tức buông cánh tay bóp lấy nàng ra.

“Khụ, khụ……….” Đột nhiên được tự do hô hấp, Vân Phi Tuyết nhịn không được bắt đầu ho khan.

“Hoàng tẩu, tẩu sao rồi? Có sao không?” Bàn tay nhỏ bé của Triệt nhi thay nàng sợ hãi vuốt nhẹ phía sau lưng, quan tâm hỏi.

Một lúc lâu sau nàng trở lại bình thường, ngừng ho khan, mỉm cười nói: “Triệt nhi, ta không sao.”

“Hoàng huynh, sao huynh lại dùng cách đó đối xử với hoàng tẩu?” Trong đôi mắt đơn thuần trong suốt của Triệt nhi tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.

“Triệt nhi….” Tiêu Nam Hiên đang ở thời điểm không biết giải thích thế nào.

Vân Phi Tuyết đột nhiên tiếp nhận đề tài, giải thích: “Triệt nhi, hoàng huynh cùng hoàng tẩu đang chơi trò chơi, xem thời gian nín thở của ai dài hơn.”

“Thiệt không?” Triệt nhi nhìn hắn, lại nhìn nàng, hình như đang hoài nghi.

“Thật mà, ngươi muốn thử không, học xong có thể học bơi luôn đó.” Vân Phi Tuyết tùy tiện nói bậy.

“Thật vậy hả? Đệ cũng muốn thử.” Triệt nhi hiển nhiên tin, trong mắt lộ ra hưng phấn.

“Tỷ hôm nay mệt rồi, ngày mai được không?” Vân Phi Tuyết tìm lý do lấp liếm qua loa.

“Vậy được, đệ đi trước, đệ đi tìm sư huynh học võ nhé” Triệt nhi gật đầu nói, dù sao hiện tại hắn cũng không rảnh, sau đó liền rời đi.

Nhìn triệt nhi đi xa, thân ảnh đã hoàn toàn không thấy nữa, Tiêu nam Hiên mới quay đầu nhìn chằm chằm nàng nói:“Sao ngươi lại thay bổn vương nói dối?” Tâm của nàng làm cho người ta rất khó hiểu.

“Ngươi tự đánh giá cao bản thân rồi, ta không vì ngươi, ta là vì Triệt nhi suy nghĩ, nó còn nhỏ, không thể lý giải thù hận trong lúc đó của người lớn, ở trong lòng nó, ngươi là hoàng huynh, ta là hoàng tẩu của nó, hẳn là hai người thân nhất, nếu nói ngươi muốn giết chết ta, nó sẽ nghĩ ra sao? Sẽ xem vị hoàng huynh là ngươi thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn để nó lớn lên trong thù hận bất an sao? Lại biến thành ngươi nữa sao?” Vân Phi Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái.

Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nháy mắt có chút mê đắm, nhưng hắn không thể phủ nhận, nàng nói rất có lý, hắn biết đã khiến Triệt nhi thiệt thòi rất nhiều.

“Tiêu Nam Hiên, ta có thể lý giải hận và oán trong lòng ngươi cùng loại thống khổ bị người phản bội, nhưng ngươi không thể vì điều này mà thống hận nữ nhân của mình, nữ nhân tốt trên đời này rất nhiều, chỉ là ngươi gặp phải một nữ nhân không tốt mà thôi, lại nói Dĩnh nhi, nàng vì không phản bội lời thề của bản thân với người yêu ở trong vương phủ giả ngây giả dại qua hai năm, bị người tuỳ ý đánh chửi, trải qua cuộc sống không bằng heo chó, nàng ấy vẫn được nuông chiều từ bé, là thiên kim tiểu thư mười ngón tay thanh xuân không động đến việc gì, tình yêu chấp nhận mọi điều này ngươi không cảm động sao? Tại sao lại muốn cừu hận của ngươi liên luỵ người vô tội, sao lại đem cừu hận của ngươi áp đặt cho người khác? Sao lại muốn người ngoài cuộc lưng đeo hận trong lòng ngươi?” Ngữ khí của Vân Phi Tuyết dịu đi, nàng chỉ hy vọng hắn có thể buông tha Dĩnh nhi, nếu mạnh bạo không được, nàng ngay lập tức thay đổi sách lược dùng đạo lý, tuy rằng nàng không nắm chắc tí thành công nào, nhưng vẫn muốn thử một lần, bởi vì nàng không thể để hắn huỷ hoại Dĩnh nhi.

“Cừu hận của bổn vương không áp đặt lên bất cứ ai, hoàn toàn là do các ngươi, bởi vì các ngươi đều đáng bị như vậy.” Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nam Hiên chiếu thẳng vào nàng.

Vân Phi Tuyết khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu:“Đáng bị như vậy? Là vì bọn ta đều có một người cha mà ngươi thù hận sao? Cha của kẻ khác thế nào ta không biết, nhưng cha của ta, ngươi đừng quên, ta với ngươi đều thù hận hắn, bởi vì sai lầm của hắn ta nhận hết ngược đãi và tra tấn của ngươi, vậy ta nên hận ai? Ngươi cũng thống hận kẻ hạ độc thủ với Triệt nhi đúng không? Vậy ngươi có thể tưởng tượng ra Dĩnh nhi vô tội thế nào rồi chứ.”

“Vân Phi Tuyết, ngươi nói nhiều như vậy đơn giản chỉ là để bổn vương buông tha nàng ta, nếu bổn vương càng muốn nàng ta thì sao?” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng chằm chằm, nàng lại vì một người không có quan hệ với bản thân mà tốn nhiều nước miếng như vậy.

“Nếu ngươi phải làm thế, vậy, ta chúc mừng ngươi, một, trên linh vị Vương phi của ngươi lại có thêm một cái tên nữa, hai, ngươi lại có thêm một kẻ thù nữa, Cổ Thân sẽ không tiếc tính mạng mà ám sát ngươi, ba, ngươi mất đi một người hợp tác với ngươi, là ta.” Vân Phi Tuyết lạnh lùng giơ ra ba ngón tay.

“Vân Phi Tuyết, ngươi đang uy hiếp bổn vương đó sao? Ngươi cho là bổn vương sẽ phân vân sao? Nếu vậy ngươi thật sự quá coi thường bổn vương rồi.” Tiêu Nam Hiên khoé môi cong lên lạnh lùng, trên mặt nạ màu bạc dường như ánh lên toàn những tia chế giễu.

“Ta đương nhiên biết điều này, ngươi không thay đổi, ngươi cũng không để ý, nhưng mà, ta muốn nói cho ngươi biết, đi đêm có ngày gặp ma, người luôn có lúc sai, cho nên ta xin khuyên ngươi, nhiều kẻ địch không bằng nhiều bằng hữu, nếu ngươi có thể tác thành bọn họ, ngày nào đó nếu như ngươi gặp được khó khăn, bọn họ chắc chắn đem mạng ra tặng ngươi, nên khinh nên trọng ta nghĩ ngươi rõ hơn bất cứ ai.” Vân Phi tuyết khóe môi vi loan nói xong, không nhìn hắn, xoay người bước đi.

“Thiên cổ anh hùng bao nhiêu hận? Gặp lại cười một tiếng phai mờ ân cừu.” Một tiếng thở dài thản nhiên từ phía nàng rời đi, truyền vào tai Tiêu Nam Hiên, làm cho thân mình hắn ngẩn ra, khóe môi gợi lên một nụ cười tự giễu, thật đa mưu túc trí, nhưng hắn không thể làm được, thù giết mẫu thân không đội trời chung, cho nên một người hắn cũng sẽ không bỏ qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.