#21
Ngày hôm sau.
“ Lâm Cảnh...”
Bắc Đường Tùy tỉnh dậy, anh liền xuống giường tìm cô.
“ Ây...”
Lưng của anh bị thương khá nặng, khi ngồi dậy thật đau đến thấu xương mà.
“ Đau thật...” Anh khó nhọc đứng vững, đưa tay vịnh thành giường, nhìn thấy cô đang ngủ ở giường đối diện, Bắc Đường Tùy liền quên cái đau đớn của vết thương, từ từ đi đến giường.
Nhìn cô vẫn ngủ ngon giấc, người cô chỉ bị trầy xước nhẹ...may quá rồi.
Anh kéo ghế ngồi xuống, nắm lấy tay cô:“ Anh bảo vệ em được rồi...”
Bắc Đường Tùy cứ sợ..sợ mình ngủ sẽ mất cô...sợ Kỷ Hàm Hàm đưa cô đi mất khỏi mình.
“ Con đang bị thương...cẩn thận “ Bắc phu nhân vừa vào đã thấy anh ngồi bên giường cô, bà nhẹ nhàng nói.
“ Mẹ...” Anh nhìn mẹ mình.
“ Ăn sáng trước đi rồi mẹ sẽ nói cho con vài việc “ Bắc phu nhân nhẹ nhàng đặt hộp cháo xuống, xoa đầu anh bảo.
Bắc Đường Tùy gật đầu.
Lúc này thư kí của anh chạy vào, trên tay cầm tài liệu gì đó.
“ A sếp...và...chủ tịch “ Cậu ta đơ người. Từ hôm qua đến giờ cậu thư kí này chỉ ở công ty thay mặt anh làm việc, nên đến cả anh bị thương cũng không biết.
“ Sếp...anh bị thương rồi “ Cậu thư kí lấp bấp, không phải hôm qua sếp vẫn lành lặn sao?
“ Có việc gì? “ Anh nhìn cậu ta.
“ Dự án bữa sếp bảo phải giành lấy được...hôm nay mình đã có được rồi ạ “
“ Chúng ta cũng không phải bỏ công sức nào, phía bên đối tác đồng ý với bên chúng ta “ Thư kí đi vào, đưa tài liệu cho anh.
Bắc Đường Tùy hơi khó hiểu nhận lấy. Kỷ Hàm Hàm chưa đấu đã lui sao?
“ Mẹ..” Anh quay sang nhìn mẹ mình.
“ Là Kỷ Hàm Hàm giúp con, con bé đã bay sang nước ngoài rồi. Dặn con là phải chăm sóc Lâm Cảnh thật tốt “ Bà mỉm cười nói.
“...”
Cái khỉ gì vậy?
...
Nửa tiếng sau.
Mất nửa giờ đồng hồ anh vừa ăn vừa nghe mình nói rõ mọi việc. Hiểu được mọi chuyện, anh cũng chỉ biết im lặng.
Thật ra anh cũng không biết nói gì nữa...
“ Lần này con đã có được Lâm Cảnh, phải trân trọng...đừng như trước kia “ Bà nhìn anh bảo.
Bắc Đường Tùy chắc chắn gật đầu.
Huyên Lâm Cảnh lúc này cũng thức dậy, cô chống tay ngồi lên, quơ quơ tìm cách xuống giường.
“ Em muốn đi đâu? “ Anh liền đi đến đỡ lấy cô, nhẹ nhàng hỏi.
“ Tùy...” Nghe thấy giọng anh cô liền vui mừng, nắm chặt lấy áo của anh.
“ Anh có sao không? Vết thương có nặng lắm không...” Cô liền hỏi.
“ Anh không sao. Em đừng lo lắng, chỉ bị thương nhẹ thôi “ Bắc Đường Tùy nhẹ nhàng vuốt lưng cô bảo.
Bắc phu nhân nhìn anh lắc đầu, nhẹ sao?
Con xem người con bị thương thảm ra sao?
Lâm Cảnh đưa tay ôm qua eo anh, cô lỡ tay đụng vào vết thương của anh...anh nhăn mặt nhưng không kêu.
Anh phải chịu...nhịn xuống...không thể để cô biết được.
“ May quá...anh không sao rồi “ Cô càng lúc ôm chặt hơn.
Bắc Đường Tùy nắm chặt tay mình, mặt cũng đổi biến sắc.
“ Con...” Bắc phu nhân hoảng hốt nhìn anh.
Anh lắc đầu, ý bảo mình chịu được.
Nhiêu đây vẫn chưa bằng những thứ anh gây ra cho cô mà...