Có Được Em

Chương 63: Chương 63




#63

Lâm Cảnh dừng xe lại, cô run rẩy mở cửa bước ra.

Hai chân không thể đứng vững, cô cố gắng dùng sức lao đến chỗ đông người, cảnh sát và mọi người vây quanh.

Tại sao..tại sao không ai đưa anh đến bệnh viện?

Cô lao vào trong đám đông, miệng luôn lẩm bẩm:“ Bắc Đường Tùy...”

“ Lâm Cảnh “

Giọng anh bỗng dưng thốt lên, cả người đều không bị thương. Còn đang mặc vest trông rất bảnh trai, tay cầm hoa, tay cầm nhẫn đi lại gần chỗ cô.

Nhìn thấy anh, đôi chân cô không đứng vững nữa, ngồi bệch xuống đất.

Mọi người và cảnh sát cũng vây ra, tạo thành hình tròn, ở giữa là cô và anh, còn có hình trái tim do nến xếp thành!

“ Lâm Cảnh, em sao vậy? “ Anh thấy cô ngồi bệch xuống, liền quăng nhẫn và hoa cho thư kí, lao đến đỡ lấy cô.

“ Anh...anh đáng chết lắm. Huhu “ Cô đưa tay đánh thật mạnh vào anh.

Lúc thư kí đưa tin, rồi nói địa chỉ, cô lúc ấy chỉ muốn mình có cánh, bay thật nhanh đến chỗ này. Còn có cảnh sát vây quanh, cô tưởng anh đã lìa đời luôn rồi.

“ Đừng lừa em vậy chứ...Bắc Đường Tùy anh là đồ...”

Cô chưa kịp nói xong câu, anh đưa tay nâng mặt cô lên, áp môi mình lên môi cô, đánh gãy lời cô không cho cô nói tiếp..

Bị anh hôn, cả cơ thể cô mềm nhũn. Hơi thở cũng không bình thường được nữa.

Mọi người đứng trầm trồ nhìn cả hai phát cẩu lương, thư kí thở dài lắc đầu.

Sau đó Bắc Đường Tùy buông cô ra, đỡ cô đứng dậy. Đầu óc của Lâm Cảnh vẫn còn quay cuồng như chong chóng. Anh quay người lấy lại bó hoa và nhẫn, quỳ xuống như hoàng tử, cầu hôn cô.

“ Huyên Lâm Cảnh...em bằng lòng lấy anh lần nữa không? “

Bắc Đường Tùy nghiêm túc nhìn cô. Cô đưa tay lên mặt, nước mắt lại rơi xuống lần nữa. Cuối cùng cũng định hình được câu hỏi anh, gật đầu đồng ý.

Bắc Đường Tùy vui mừng, nắm lấy tay cô, đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn. Anh đứng dậy, ôm lấy cô vào lòng.

“ Lâm Cảnh...chúng ta kết hôn nhé? “

“ Em...em đồng ý “ Cô lúc này mới lên tiếng, niềm vui trong hạnh phúc này...

Mọi người đứng vỗ tay chúc mừng. Cảnh sát cũng chỉ biết chào thua, chẳng qua là tên này muốn tạo sự bất ngờ cho vợ, nên nhờ đến cục cảnh sát đóng thành vở kịch cho giống.

Thật là..làm cảnh sát đã khổ, còn bị nhồi cẩu lương!

Bắc Đường Tùy ôm lấy cô lên, quay vòng vòng trong hạnh phúc. Thư kí cũng vui lòng, ôi thân tôi không khổ vì hai người nữa rồi.

...

Ba tháng sau.

Huyên Lâm Cảnh ngồi trong phòng chờ, nhìn mình trong gương. Hôm nay...cô kết hôn rồi!

Bắc Đường Tùy không thể kiên nhẫn hơn, lao vào ngắm nhìn vợ mình.

“ Lâm Cảnh, em thật sự rất đẹp “ Anh nũng nịu bảo.

“ Được rồi được rồi “ Cô đưa đánh nhẹ vào mặt anh. Tên này...thật là!

“ Trước khi vào lễ đường, em cho anh biết một điều “ Mặt Lâm Cảnh bỗng dưng nghiêm túc nhìn anh, cô làm anh sợ toát cả mồ hôi.

“ Là...là gì? “ Anh lấp bấp. Đừng nói đến giây phút này em đổi ý sao?

Lâm Cảnh lấy tờ giấy trên bàn, đưa cho anh xem. Anh liền nhận lấy, mở ra...

Giấy khám thai: Thai nhi đã được hai tháng!

“ Em...em..” Anh nhìn cô, run đến mức rơi cả tờ giấy xuống.

Cô gật đầu:“ Em mang thai rồi “

Bắc Đường Tùy mừng đến mức hóa điên, ôm lấy cô đầy nghẹn ngào.

Hôm nay là ngày vui của anh, một là anh kết hôn với cô, hai là anh làm ba rồi!

Lâm Cảnh biết anh vui mừng. Nhẹ nhàng bảo:“ Anh đợi ngày này lâu lắm rồi phải không? “

“ Phải...anh đợi lâu lắm rồi “

“ Anh có được em rồi...Cảnh Cảnh “

...

Bắc Đường Tùy đứng trong lễ đường, nhìn cô đang khoác tay Đông Niển đi vào. Bổn Kiến Đình thì đang ghen ăn tức ở ngồi nhìn, tại sao cô chọn Đông Niển lại không chọn anh?

Anh chỗ nào không giống anh trai đâu chứ?

Đông Niển dẫn cô đến, giao cô cho anh rồi quay đi.

Anh liền nắm lấy tay cô, cả hai hạnh phúc nhìn cha.

Buổi lễ trôi qua trông hạnh phúc, kết thúc bắt nụ hôn đầy niềm vui của cả hai dành đến cho mọi người.

Du Trường Tụ đứng một góc, lắc lắc li rượu nhìn cô và Bắc Đường Tùy, miệng mỉm cười.

“ Du Trường Tụ “ Cô ấy lao đến nắm lấy tay anh, đưa mắt nhìn anh.

“ Không phải em đòi kết hôn sao? “ Du Trường Tụ nhìn cô ấy.

Cô ấy đưa mắt nhìn anh, xong rồi đưa cho Du Trường Tụ tờ giấy.

Du Trường Tụ đặt li rượu xuống bàn, rồi cầm tờ giấy lên xem. Xem xong lại há hốc cả mồm.

“ Em...em “

Cô ấy đỏ mặt, gật đầu.

“ Em...em muốn sau khi đứa bé ra đời mới kết hôn “

...

Giang Dụ Ngôn lại đứng ở lễ đường gốc khác. Chỉ biết lắc đầu thở dài.

“ Ây da...”

Một cô gái trước mặt anh đang ngồi bệch dưới sàn, tay xoa xoa cái lưng, hình như va vào ai đó mà ngã xuống. Giang Dụ Ngôn thấy thế, liền đi đến đưa tay cho cô gái ấy:“ Cô có cần giúp không? “

Cô gái đó ngẩn mặt nhìn Giang Dụ Ngôn. Bị vẻ tuấn tú của anh mà đỏ mặt, sau đó lấp bấp:“ Có...có...”

...

Cung Nghiêu Phong và Sơ Sơ Hạ lại ở góc khác. Cả hai ngồi ở bàn ăn, hắn đưa tay nắm lấy tay Sơ Hạ.

“ Sau khi sinh xong, chúng ta kết hôn nhé? “ Cung Nghiêu Phong bảo.

Li nước cam trên tay của Sơ Hạ mém rơi xuống, cô bất ngờ nhìn hắn. Đây có được xem là hắn đang cầu hôn cô không?

Ngay tại lễ cưới của người yêu cũ nữa chứ? Có quá mặn mòi không vậy?

Cung Nghiêu Phong ghé sát lại chỗ Sơ Sơ Hạ, hôn lên môi cô, rồi bảo:“ Sơ Hạ...anh yêu em “

“ Em có bằng lòng làm vợ anh không? “

...

Lâm Cảnh hít thật sâu, cầm chặt bó hoa trong tay. Hô to:“ Tôi ném đó nha? “

“ 1 “

“ 2 “

“ 3 “

Bó hoa được Lâm Cảnh ném lên. Không ngờ nó lại vào tay của Bổn Kiến Đình đằng đó.

“ Phụt...”

Đông Niển không nhịn được cười, nước trong miệng cũng phun ra.

Lâm Cảnh và Bắc Đường Tùy cũng bất ngờ. Không ngờ Bổn Kiến Đình lại là người chụp lấy bó hoa.

Bổn Kiến Đình đen mặt khi thấy Đông Niển cười mình, anh đi lại, quỳ xuống như hoàng tử trước mặt Đông Niển, nhìn rồi nói:“ Đông Niển...anh có muốn cùng tôi kết hôn không? “

Đông Niển:“...”

Cô và anh:“...”

Cung Nghiêu Phong và Sơ Sơ Hạ:“...”

Du Trường Tụ:“...”

What the fuck?

[ Hết ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.