Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Trên đường đi học, Hứa Ngôn vốn chỉ có ý định thăm dò xem vì sao Từ Thiên Tuyền lại có thái độ thù địch với mình như vậy, thế nhưng kết quả là vì một câu này mà cả một đống giả thiết đã bị lôi ra.
Với Hứa Ngôn mà nói thì chút việc này cũng chẳng thành vấn đề gì, dù sao cậu cũng đã ở cùng với Lộ Lăng một thời gian dài nên cũng đã quá quen thuộc với mấy thứ giải thiết của con bé rồi, nhưng phiền phức thực sự lại nằm ở chỗ vì thời gian đi đường đã bị trì hoãn quá lâu, lại thêm việc Từ Thiên Tuyền ngủ dậy muộn, kết quả là cả hai người đi học muộn, hơn nữa còn là rất muộn.
Khi hai người họ lần lượt bước vào lớp thì tiết đầu tiên đã bắt đầu được hơn mười phút.
Tuy nhiên, do bây giờ Hứa ngôn đã tạo cho các giáo viên một ấn tượng rằng cậu là học sinh giỏi với tự giác cao nên cậu không bị phê bình quá nhiều. Giáo viên chủ nhiệm chỉ nhấn mạnh lại với cậu về nội quy trường học rồi cho cậu về chỗ luôn.
Nhưng hoàn cảnh của Từ Thiên Tuyền thì không đơn giản như vậy.
Vốn dĩ ấn tượng của các giáo viên với Từ Thiên Tuyền đã rớt xuống đáy vực sau khi thành tích của kì thi sát hạch được công bố, đã vậy sáng nay cô bé còn đi học muộn, thế là Từ Thiên Tuyền lập tức trở thành một mồi lửa châm lên kíp nổ giận dữ của giáo viên.
Nói đơn giản ra thì Từ Thiên Tuyền đã phải ngồi trong phòng của giáo viên chủ nhiệm, nghe phê bình và giáo dục suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, mãi cho tới khi tiết đầu kết thúc, mười phút nghỉ giữa tiết cũng gần xong, giáo viên chủ nhiệm mới buông tha cho cô.
Vậy là khi Từ Thiên Tuyền về lớp, vừa ngồi xuống thì chuông vào học cũng vang lên.
Thầy Trương Lĩnh, giáo viên số học của lớp chúng ta, một nam giáo viên ở độ tuổi trung niên với mái đầu bóng loáng, tỏa sáng như Địa Trung Hải, đã vào học ngay khi chuông còn đang reo và bước lên bục giảng.
- Các em lấy sách tổng hợp đề ra, thầy muốn giảng về một số đề mà các em sai nhiều nhất...
Không để cho các học sinh có thêm thời gian để thở, Trương Lĩnh lập tức giảng bài.
Đề mà giáo viên đang giảng là một đề Hứa Ngôn không làm sai, vậy nên cậu nghe cũng thấy chán. Cậu lắc lắc cổ, vuốt xương cổ, dự định thư giãn một chút.
Sau đó, trong tầm mắt mình, cậu thấy được một đôi mắt tràn đầy sát khí.
Khi quay sang, Hứa Ngôn thấy Từ Thiên Tuyền ngồi cạnh đang nhìn mình chằm chặp như muốn dùng ánh mắt để giết người vậy, cứ nhìn chằm chặp như vậy không thôi.
Hứa Ngôn khẽ nhắc nhở:
- Cậu không nghe giảng à?
Từ Thiên Tuyền trả lời vô cùng thẳng thắn:
- Dù gì thì nghe cũng có hiểu đâu.
- Ừ, hoàn toàn không thể cãi lại được câu nào.
Từ Thiên Tuyền không hề đáp lại lời của Hứa Ngôn. Thiếu nữ cứ ngồi không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt kia chẳng khác nào một con báo mẹ đang theo dõi con mồi. Đương nhiên là nếu báo trên thảo nguyên mà cũng ngốc bẩm sinh như Từ Thiên Tuyền thì chắc chúng nó đã chết đói lâu rồi ấy nhỉ?
Khi Hứa Ngôn đang cạn lời với đóa hoa kì quặc ngồi cùng bàn, chiếc điện thoại trong túi quần cậu rung lên một cái, báo hiệu có tin nhắn tới.
Hứa Ngôn lấy điện thoại ra, mở tin nhắn thì thấy câu trêu chọc của Thái Khang:
“Hình như sau khi vào học tới giờ, Từ Thiên Tuyền vẫn cứ nhìn mày. Xem ra mày đã tấn công được mỹ nhân lạnh lùng này rồi, lợi hại lắm, công lực thật thâm hậu!”
Hứa Ngôn quay đầu, lườm Thái Khang. Thái Khang đáp trả cậu bằng một nụ cười rạng rỡ.
Vì giáo viên còn đang giảng bài nên Hứa Ngôn cũng không dám gây chú ý. Cậu mau chóng quay về chỗ, lúc này, cậu thấy Từ Thiên Tuyền đã không còn nhìn mình bằng đôi mắt đầy sát khí kia nữa.
Dường như cô cũng nhận được một tin nhắn nên đang xem điện thoại.
Một lát sau, khi cất điện thoại đi rồi, Từ Thiên Tuyền không thể che giấu được nụ cười mỉm của mình nữa. Thiếu nữ nhìn sang Hứa Ngôn đang ngồi cạnh với vẻ mặt và nụ cười đắc ý. Từ khi biết Từ Thiên Tuyền tới nay, đây là lần đầu tiên Hứa Ngôn thấy được một biểu cảm sinh động như vậy trên gương mặt cô, đương nhiên cũng có thể là vào thời khắc cô gặp lại Lộ Lăng, Hứa Ngôn chỉ chú ý tới động tác mà không nhìn biểu cảm của Từ Thiên Tuyền.
Thời gian còn lại của buổi học, gần như Từ Thiên Tuyền không hề quẳng cái nhìn thù địch về phía Hứa Ngôn nữa mà chỉ tự vui vẻ một mình.
Hứa Ngôn thấy một tin nhắn có thể tạo ra sức ảnh hưởng lớn với Từ Thiên Tuyền như vậy, chắc hẳn người gửi sẽ là Lộ Lăng nhỉ?
......
Sau khi hết tiết buổi sáng, Hứa Ngôn không vội tới căng tin để cướp đồ ăn. Cậu rút điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Vũ Tịch.
Điện thoại được kết nối, Hứa Ngôn lạnh nhạt hỏi:
- Tiểu Tịch, anh không làm phiền em chứ?
- Ừm ừm, anh Hứa... Anh có việc gì không ạ?
Giọng nói của Lâm Vũ Tịch vẫn cứ nhã nhặn và dịu dàng như thế.
Chỉ nghe giọng nói của Lâm Vũ Tịch thôi, Hứa Ngôn hoàn toàn không tưởng tượng nổi được một cô bé điềm đạm và nhã nhặn như vậy sẽ dồn Lộ Lăng vào góc tường rồi như thế này, rồi như thế kia...
Vậy nên cậu bắt đầu đi thẳng vào việc chính, cũng chính là mục đích của cuộc gọi lần này.
- Tiểu Tịch, em biết Từ Thiên Tuyền chứ?
- Từ Thiên Tuyền à?
Thiếu nữ ở đầu dây điện thoại bên kia suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Cái tên này khá là quen tai...
Hứa Ngôn nhắc nhở:
- Cô ấy là một cô gái rất thân với em gái anh, lớn hơn em khoảng hai lớp.
- Có mối quan hệ thân thiết với Tiểu Lăng... Đúng rồi! Đúng là có một chị lớp trên!
Lâm Vũ Tịch sực nhớ ra:
- Ban đầu, Tiểu Lăng không có bạn bè nào ở trong lớp cả, còn bị mọi người bắt nạt nữa, có một chị lớp tám gặp được mấy bạn trong lớp đang bắt nạt Tiểu Lăng nên đã tới bênh vực cậu ấy.
Hứa Ngôn hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lâm Vũ Tịch đáp:
- Sau đó thì chị khóa trên cũng bị bắt nạt cùng với Tiểu Lăng luôn. Cũng vì việc này mà ở khóa trên, lần đầu tiên người ta đã đặt cho chị ấy một danh hiệu: Ăn hại trong truyền thuyết.
- Ăn hại trong truyền thuyết...
Hứa Ngôn bỗng có một ảo giác kì quặc đến đau cả trứng. Nhưng sau khi nhớ lại ấn tượng đầu tiên và ấn tượng đầy đột phá sau đó mà Từ Thiên Tuyền mang lại cho người khác, cậu cảm tháy cái biệt danh này thực sự phù hợp với thực tế.
Lâm Vũ Tịch nói tiếp:
- Đúng thế, nghe nói ở trong lớp, chị ấy cũng bị bắt nạt khủng khiếp lắm. Ngoài những chuyện này ra thì em không biết gì nữa cả.
- Vậy nghĩa là hai người bọn họ “lá rách đùm lá rách hơn” ha...
Hứa Ngôn thở dài.
Thiếu nữ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Khi Hứa Ngôn đang định tìm cách kết thúc cuộc điện thoại này, Lâm Vũ Tịch lại thay đổi đề tài khác:
- Anh Hứa, anh biết không, Tiểu Lăng gửi tin nhắn cho em đấy.
Hứa Ngôn nhớ lại nụ cười sau khi Từ Thiên Tuyền nhận được tin nhắn vào giờ học sáng, cậu giả vờ vô ý hỏi:
- Con bé gửi tin nhắn cho em à? Lúc nào thế?
- Là vào sáng hôm nay. Bạn ấy nói mình mới có bạn mới, tên là Tô Thiến, lớn hơn bọn em mấy tuổi. Bạn ấy bảo mấy hôm nữa là Tô Thiến sẽ tới thủ đô để học đại học, vậy nên bạn ấy muốn gọi mấy người bạn để cùng đi chơi trốn khỏi mật thất.
- Ra vậy, xem ra con bé rất thích trò chơi đó nhỉ.
Miệng thì nói vậy nhưng Hứa Ngôn lại đang nghĩ tới một chuyện khác.
Em gái mình gọi một đám con gái đi chơi nhưng lại bỏ qua mình, tình hình này là thế nào?
Đương nhiên Hứa Ngôn cũng biết nếu mình phải đứng giữa một đám con gái thì sẽ rất mất tự nhiên, dù sao đó cũng là hậu cung của em gái chứ không phải của mình. Thế nhưng trong hơn nửa năm nay, cô em gái ngày ngày dính lấy mình hình như đã lớn lên, có một thế giới riêng của nó...
Nghĩ vậy, Hứa Ngôn vẫn cảm thấy có gì đó hụt hẫng.