Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sáng chủ nhật là thời gian hiếm hoi mà Hứa Ngôn được ngủ nướng, tuy nhiên, vào sáng chủ nhật tuần này, cậu còn đang dở giấc thì đã bị Lộ Lăng gọi dậy. Chẳng qua là so với trước đây, cách gọi của em gái đã làm cho cậu cảm thấy được an ủi rất nhiều.
- La la la la...
Tiếng ngâm nga khe khẽ dần dần xuyên qua giấc mơ của Hứa Ngôn, làm cho cậu dần dần tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, Hứa Ngôn đã nhìn thấy Lộ Lăng ngồi bên giường mình, cô bé nhìn cậu với ánh mắt rất thản nhiên.
- Em đang hát cái gì thế?
Hứa Ngôn không kìm lòng được mà hỏi câu đầu tiên sau khi tỉnh dậy như thế.
Lộ Lăng mỉm cười:
- Tối hôm mà Thiên Tuyền ngủ lại với ta, cô ấy đã dạy cho ta.
- Rất hay... Mà này, đây là bài hát ở đâu thế?
Hứa Ngôn nhớ tới bài hát không lời cậu nghe được tối hôm đó. Làn điệu du dương uyển chuyển mang lại cảm giác kì diệu, vừa êm tai lại vừa lạ lẫm làm cho cậu vô cùng tò mò về xuất xứ của nó, vậy nên cậu mới hỏi câu này. Nhưng chỉ giây tiếp theo thôi, đáp án Lộ Lăng đưa ra đã làm cậu sợ hãi.
- “Bài hát ở đâu” cái gì? Đây là bài hát của Thiên Tuyền.
- Là bài hát cậu ấy tự sáng tác á?
Nhìn thấy đáp án khẳng định từ trong mắt em gái mình, Hứa Ngôn hoảng sợ thực sự:
- Đừng đùa anh mà, cậu ấy mà lại biết sáng tác!
- Năng khiếu về âm nhạc của Thiên Tuyền rất cao, nhưng mà nhắc tới sáng tác thì...
Lộ Lăng nghiêng đầu:
- Hình như cô ấy chỉ soạn nhạc thôi, chưa bao giờ viết lời cả.
- Xem ra vị Bắc Đẩu kia đã cộng điểm hết cho năng khiếu âm nhạc rồi... À, nữ thần đại nhân tôn kính, ngài gọi tôi dậy sớm như thế này là vì chuyện gì vậy?
Hứa Ngôn chống tay ngồi dậy.
Sau khi ngồi dậy, tầm mắt của Hứa Ngôn và Lộ Lăng đã gần ngang bằng nhau, thế nhưng Lộ Lăng lại cúi gằm mặt xuống, cứ như cô bé đang trốn tránh ánh mắt của cậu vậy.
Vài giây yên lặng cứ thế trôi qua, Lộ Lăng bỗng lên tiếng:
- Một lát nữa, Thiên Tuyền, Tiểu Tịch với chị Thiến Thiến sẽ tới, sau đó chúng ta sẽ cùng đi...
Hứa Ngôn giả vờ như hoàn toàn không biết gì về việc này, cậu hỏi:
- Mọi người định làm gì?
- Chúng ta muốn đi chơi “trốn khỏi mật thất”, ta đang định hỏi mi...
Lộ Lăng bối rối một lúc:
- ... có muốn đi cùng với chúng ta không?
Hứa Ngôn nhíu mày:
- Hẳn là em đã hẹn với bọn họ từ trước rồi chứ? Hơn nữa em hẳn cũng nói với họ là sẽ không đưa anh đi cùng ha?
- Đúng thế đấy.
- Thế sao bây giờ tự nhiên em lại hỏi anh có đi không?
Lộ Lăng ngẩng đầu, cô bé nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngôn như đang chuẩn bị phát biểu một hồi thao thao bất tuyệt bằng hình thức trẻ trâu. Nhưng chẳng mấy chốc mà cô bé lại ỉu xìu, quay đầu đi chỗ khác.
Sau đó, Lộ Lăng dùng âm lượng rất nhỏ, thì thầm:
- Vì mấy người Tiểu Tịch với Thiên Tuyền đều rất đáng yêu, ta sợ mi sẽ yêu bọn họ... Bây giờ mi cũng lên lớp mười hai rồi, nếu yêu đương lúc này thì chết, dù cho không bị phụ huynh hay giáo viên phát hiện thì chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng tới chuyện thi đại học... Nhưng mà bây giờ ta vẫn muốn rủ mi đi cùng, là vì...
Có vẻ như Lộ Lăng không nói được nữa, Hứa Ngôn thì lại cười, cậu giơ tay lên vuốt tóc em gái, dịu dàng nói:
- Yên tâm đi, bây giờ anh chẳng có lòng dạ nào để yêu đương cả.
Thiếu nữ quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu:
- Vậy lát nữa mi sẽ đi chơi cùng chúng ta chứ hả?
Hứa Ngôn không suy nghĩ mà lắc đầu từ chối ngay:
- Thôi thôi, một đám con gái chắc chắn sẽ có rất nhiều đề tài chung, một đứa con trai to đùng như anh mà phải kẹp ở giữa thì lúng túng lắm.
- Không đi thật à?
Lộ Lăng chu môi, trong mắt lộ rõ sự thất vọng.
- Không đi thật. Hơn nữa nếu em muốn thì lúc chơi “trốn chạy khỏi mật thất” chắc chắn sẽ rất lợi hại, vì em thông minh thế cơ mà. Anh cũng không muốn chơi mấy trò chơi trí tuệ như thế với em đâu, nếu so với em thì chẳng phải anh trở thành Từ Thiên Tuyền à?
Hứa Ngôn cười, vươn nốt tay còn lại ra xoa xoa.
Nhưng Lộ Lăng lại hoàn toàn không tức giận với hành động vô lễ này của Hứa Ngôn, chẳng những không chống cự, cô bé còn nhắm mắt lại, mặc kệ cho cậu xoa chỗ tóc mái của mình.
- Anh trai, vậy một mình anh ở nhà thì anh sẽ không cô đơn, không buồn chán chứ?
Lộ Lăng ngửa mặt lên, đôi mắt trong vắt cũng mở ra, khẽ hỏi.
Hứa Ngôn cười. Cậu nhận ra Lộ Lăng đã hoàn toàn thoải mái khi gọi mình là “anh trai” rồi.
- Yên tâm đi, em ra ngoài chơi có một ngày thôi đúng không? Anh là đại ma pháp sư đã tu luyện nhiều năm rồi, cô đơn là bạn thân thiết luôn bên cạnh nhé!
......
Không để Lộ Lăng chờ lâu, chẳng mấy mà ba người Lâm Vũ Tịch, Từ Thiên Tuyền và Tô Thiến đã tập hợp trong phòng khách nhà họ Hứa.
Nhân vật chính trên danh nghĩa của ngày hôm nay chính là Tô Thiến vì chỉ ngày kia thôi, cô thiếu nữ văn học đeo kính này sẽ rời khỏi đây, tới thủ đô học đại học. Mọi người tập hợp ở đây cũng là để đưa tiễn cô.
Nhưng trong bốn thiếu nữ này, nhân vật trung tâm thực sự lại là Lộ Lăng. Trò chơi là do cô bé quyết định, thời gian và địa điểm tập hợp cũng là do cô bé quyết định nốt, hơn nữa, ba cô thiếu nữ còn lại đều là... hậu cung của cô bé.
Hứa Ngôn đứng bên cạnh tivi, nhìn bốn thiếu nữ đang cười đùa trên ghế sa lông, cậu không khỏi cảm thán: Vì sao lại không có phần của mình cơ chứ?
Được rồi, ngồi ở vị trí giữa bên trái, cô bé đáng yêu nhất đó chính là em gái mình, tuy nhiên ba thiếu nữ còn lại, người thì điềm đạm, nhã nhặn, người thì thanh tao, lịch sự, người thì (giả vờ) lạnh lùng, cả ba đều không liên quan gì đến mình hết.
Bốn cô gái ngồi trên sa lông trò chuyện một lúc, sau đó Lộ Lăng đứng phắt dậy:
- Đi thôi, chúng ta xuất phát nào!
Từ Thiên Tuyền cao giọng đáp lại:
- Tuân theo mệnh lệnh của ngài!
Khách quan mà nói thì biểu hiện của Lâm Vũ Tịch và Tô Thiến kín đáo hơn nhiều, nhưng trong mắt họ lại cùng tỏa ra sự sôi nổi, tiết lộ sự thật rằng họ đều đang vui vẻ.
Hứa Ngôn nhìn bốn thiếu nữ với những biểu hiện không giống nhau này, cậu bỗng nhận ra một việc: Bao gồm cả Lộ Lăng nữa, cả bốn người bọn họ hình như đều là những cô gái không có quan hệ tốt với bạn bè trong trường.
Từ Thiên Tuyền thì khỏi phải nói, người bình thường rất khó tương tác được với cô.
Tô Thiến là một thiếu nữ với sở thích vùi đầu trong núi sách hay trong biển văn học, tất nhiên cũng không giỏi giao tiếp.
Lâm Vũ Tịch là một cô bé điềm đạm, nho nhã và hướng nội, thế nhưng dưới lớp mặt ngoài có vẻ bình thường này, hình như còn có thứ khác đang bị che giấu...
Tóm lại, Hứa Ngôn sực ngộ ra rằng bọn họ đều là những thiếu nữ cô đơn, không có nhiều bạn bè, nói cách khác là độ khó khi tấn công không cao!
Sau đó, cậu trơ mắt nhìn mấy cô gái cười đùa, bước ra khỏi cửa nhà mình, dưới sự lãnh đạo của em gái mình.
Hứa Ngôn sa vào trầm tư.
Cậu không khỏi nghĩ tới một câu trong “Sử ký”: Thiên dữ phất thủ, phản thụ kì cữu - ông trời đã mang dê béo ra trước mặt cho mà mi không làm thịt, nếu sau này có xui xẻo cũng đừng trách ông trời không cho cơ hội.
Hứa Ngôn bỗng có một ưu sầu khôn nguôi với tương lại, mình sẽ không làm đại ma pháp sư cả đời chứ?
(đại ma pháp sư: tương đương với F.A)