Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Thời gian học cấp ba chính là những năm tháng đen tối phải giãy dụa cầu sinh trong núi sách vở, biển đề thi. Thường thì những khoảng thời gian bị gò ép thế này sẽ vô cùng gian nan, thế nhưng khi Hứa Ngôn đã quen với cuộc sống một đường hai điểm, ngủ muộn dậy sớm, vùi đầu làm đề, dần dà cậu cũng không còn cảm thấy khó khăn nữa, thậm chí còn có cảm giác thích thú vì sinh hoạt phong phú.
Tính dẻo của nhân loại quả là một thứ đáng sợ.
Với học sinh khối mười hai mà nói thì ngày nghỉ đã không còn là thứ họ chờ đợi ngày ngày đêm đêm, bởi lẽ dù có đi học hay không thì họ cũng vẫn cứ phải làm đề thi thôi, chẳng có gì khác biệt cả. Cũng vì vậy mà thứ được dùng để đánh dấu những ngày quan trọng đã biến thành kì thi thử. Mỗi một lần đối mặt với kì thi thử, ai nấy đều như sắp gặp đại địch, lo sợ nơm nớp. Mỗi một lần có kết quả của kì thi thử cũng lại là một lần làm trái tim người ta bị ảnh hưởng.
Dù bầu không khí có thế nào đi nữa thì thời gian cuối cùng cũng sẽ là thứ phải mất đi, nó sẽ mất đi bằng cách mà mọi người có thể hoặc không thể nhận ra.
Chờ tới khi Hứa Ngôn ngồi xuống vị trí của mình, nhìn hai tờ phiếu điểm mô phỏng, nhớ lại quãng thời gian từ khi bắt đầu bước chân vào cấp ba tới nay, cậu giật mình.
Thấm thoắt thế mà tám tháng đã trôi qua, buổi khai giảng hắc ám của lớp mười hai bắt đầu vào tháng tám năm ngoái, vậy mà bây giờ đã là đầu tháng tư rồi.
Nhưng trong mắt Hứa Ngôn, ngoại trừ thời tiết ngoài kia thì tất thảy mọi thứ xung quanh cậu cứ như đã bị đọng lại trong con sông thời gian, không hề có bất kì thay đổi nào. Mỗi ngày, các bạn học vẫn phờ phạc cầm bút lên, cúi đầu xuống; các giáo viên vẫn đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt, cứ như mãi mãi sẽ không có điểm kết thúc vậy.
- A he he he...
Lúc này, một tiếng cười ngốc nghếch vang lên bên cạnh Hứa Ngôn. Còn ai là chủ nhân của tiếng cười này thì dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.
Hứa Ngôn quay đầu nhìn sang, cậu thấy Từ Thiên Tuyền đang cầm bảng thành tích, đầu gục xuống mặt bàn, mặt chôn giữa hai tay như đang cười trộm... Từ từ đã nào, cười trộm á?
Thứ tự được ghi trên bảng thành tích của Từ Thiên Tuyền rõ ràng là thứ hạng vừa nhìn thấy đã giật mình: đứng đầu lớp đếm ngược từ dưới lên! Cô ngu ngốc bẩm sinh này còn cười trộm cái quái gì vậy?
Hứa Ngôn vỗ nhẹ vào tay cô, hỏi:
- Cậu... không phải là bị sốc quá đấy chứ hả? Bị thành tích quật thành có vấn đề về thần kinh luôn à?
Từ Thiên Tuyền ngẩng phắt đầu dậy, hung dữ nhìn Hứa Ngôn. Trên mặt cô gái lúc này vẫn là nụ cười còn chưa tắt hẳn, thế nên với Hứa Ngôn thì hình tượng của cô lúc này đúng là khá vặn vẹo.
Từ Thiên Tuyền không hề để ý đến việc nét mặt của mình kì quái đến đâu, ngược lại còn vênh váo nói:
- Kế hoạch mà tôi đã sắp xếp từ trước khi chuyển tới trường này cuối cùng cũng sẽ được thực hiện rồi!
Hứa Ngôn hỏi:
- Kế hoạch gì cơ?
- Hi hi ha ha...
Từ Thiên Tuyên lại bật cười, khó khăn lắm cô mới nhịn không cười ầm lên:
- Học kì sau, sao Thiên Cơ sẽ lên cấp ba, tôi chỉ cần lưu ban một năm thôi, sau đó đi xin mẹ tôi nói với giáo viên, như vậy là tôi có thể học cùng lớp với sao Thiên Cơ rồi!
Hứa Ngôn choáng váng:
- Đây chính là kế hoạch lớn mà cậu đã vạch ra từ lâu ấy hả?
Từ Thiên Tuyền lườm cậu một cái rồi hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ kế hoạch này có vấn đề gì à?
- Vấn đề thì hẳn là không có, dù gì nếu cậu đã quyết tâm lưu ban thì làm gì có ai cản được. Nhưng nói cho đúng ra thì đây không phải là lưu ban, là đúp nhé.
Từ Thiên Tuyền chẳng thèm để ý tới lời Hứa Ngôn, cô bé đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp:
- Không, không chỉ là học chung lớp thôi đâu, tôi còn có thể ngồi cùng bàn với cô ấy nữa! Lúc ấy tên sao Thiên Xu tà ác nhà mi chắc chắn đã lên đại học rồi, vậy là sao Thiên Cơ sẽ là của một mình ta! A he he he!
Thấy Từ Thiên Tuyền lại sắp nằm bò ra bàn cười ngu ngốc, Hứa Ngôn đã không nỡ nhìn nữa rồi, nói tới việc đúp lớp mà còn có thể vui vẻ tới mức này, Từ Thiên Tuyền thực sự là người độc nhất vô nhị.
Để tránh bị ảnh hưởng bởi Vầng Sáng Ngu Xuẩn của bạn cùng bàn, Hứa Ngôn quyết định tìm một số người bạn bình thường của mình để nói chuyện. Cũng may là ngồi sau cậu có sẵn hai người khá bình thường: Lưu Tử Hằng và Thái Khang.
Thái Khang vẫn luôn ngồi phía sau Hứa Ngôn, còn Lưu Tử Hằng thì cố ý đổi chỗ với bạn cùng bàn của Thái Khang. Nguyên nhân của việc đổi chỗ này là Lưu Tử Hằng muốn nhờ Thái Khang kèm thêm môn tiếng Anh cho mình.
Nhưng khi Hứa Ngôn quay người lại, nhìn thấy hai thằng bạn ngồi sau lưng mình, cậu lại có cảm giác nhức trứng khá là kì diệu.
Lưu Tử Hằng cầm một quyển tiểu thuyết nguyên gốc bằng tiếng Anh, cậu ta đang hỏi Thái Khang xem một cụm từ trong sách phải hiểu thế nào. Thái Khang đang rất chăm chú giải thích cho bạn.
Theo lý thuyết thì đây là một cảnh tượng rất thuần khiết, thế nhưng vì Lưu Tử Hằng đã mở quyển tiểu thuyết kia ra, đặt trên bàn nên Thái Khang nhất định sẽ phải dựa gần vào Lưu Tử Hằng thì mới có thể thấy rõ được chữ trên sách.
Bây giờ, Thái Khang không chỉ dựa vào Lưu Tử Hằng mà cả người cậu ta đã sắp dính chặt lấy cánh tay của Lưu Tử Hằng rồi.
Ừ nếu như đổi giới tính cho Thái Khang đẹp trai và nho nhã của chúng ta thì đãi ngộ của Lưu Tử Hằng đang nhận sẽ được gọi là diễm phúc làm người ta ghen tị, nhưng thật đáng tiếc, Thái Khang là nam.
Lưu Tử Hằng đổi chỗ với bạn cùng bàn của Thái Khang đã được hai tháng, vậy trong hai tháng này, đã có chuyện gì xảy ra? Chỉ nghĩ thế thôi đã thấy đáng sợ cực kì rồi.
Hứa Ngôn cứ ngồi nhìn tư thế thân mật của hai thằng con trai như thế, sau khi cậu nhìn một lúc lâu, hai người kia mới chú ý tới ánh mắt cậu.
Lưu Tử Hằng gập sách lại, ngẩng đầu lên hỏi:
- Có chuyện gì không?
Hứa Ngôn cười rất giả:
- Ha ha, không có gì, chỉ ngồi ngoài quan sát chút thôi.
Bây giờ Lưu Tử Hằng mới nhận ra tư thế giữa mình và Thái Khang có vấn đề, cậu ta lập tức toát mồ hôi hột đến độ ướt sũng cả người.
Điều làm cho Lưu Tử Hằng gần như sụp đổ là cậu ta cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo: Đẩy Thái Khang ra hay là quay người né tránh? Cứ thấy làm người ta mất mặt ra sao ấy.
Cũng may mà Thái Khang đã nhận ra tư thế của mình không ổn lắm, cậu ta không nói gì mà chỉ yên lặng dịch xa ra khỏi cánh tay Lưu Tử Hẳng, ngồi thẳng người lên.
Thấy bầu không khí quá xấu hổ, Thái Khang tự giác đánh trống lảng:
- Hứa Ngôn, lần thi này của mày thế nào?
- Tạm được, thứ tự vẫn không khác lắm.
Thái Khang cảm thán:
- Thành tích của mày ổn định thật đấy, hâm mộ mày quá. Đâu có giống tao, tăng lên rồi lại giảm xuống, bây giờ tao còn không dám về nhà cho ba mẹ tao xem phiếu điểm nữa.
Hứa Ngôn cũng hỏi:
- Tổng điểm của mày trong lần thi này là bao nhiêu?
Thái Khang cầm phiếu điểm lên, quơ quơ trước mặt Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn nhìn sang rồi nói một câu rất ngứa đòn:
- Ừ, cuối cùng thì cũng có một ngày thành tích của mày ở dưới tao.
Thái Khang thở dài thườn thượt:
- Đúng thế đây, tao đã bị mày đè xuống rồi, làm sao bây giờ?
- “Đè xuống” là cái gì hả? Đại ca ơi đừng có mà nói lung tung!
Trán Hứa Ngôn toát mồ hôi lạnh.
Lưu Tử Hằng ngồi một bên cũng đã cất quyển tiểu thuyết tiếng Anh đi, lúc này cậu ta thình lình hắng giọng, trịnh trọng nói:
- Hứa Ngôn, Thái Khang, tao có một việc muốn nói với chúng mày.
- Việc gì thế?
Hứa Ngôn và Thái Khang cùng nhìn về phía Lưu Tử Hằng.
Lưu Tử Hằng tiếp tục nói:
- Sau khi tan học tối nay, đừng về vội, chúng ta tập hợp trên sân vận động đi, tao có việc muốn nói với chúng mày.