Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 60: Chương 60: Bầu không khí vi diệu




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Ngày cuối tuần của tuần sau đó là một ngày trời quang nắng ráo.

Chiều nay một mình Hứa Ngôn bước vào quán trà sữa kia. Tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đợi mấy phút sau thì thấy hai cô bé tiến vào.

Một cô là em gái, một cô là bạn thân của em gái.

Hai cô đều mặc áo váy nhẹ nhàng, loại phù hợp với ánh nắng trong trẻo của mùa xuân. Lộ Lăng mặc một chiếc váy liền màu đỏ sậm, bên dưới là giày đen cao cổ cùng tất cao màu đỏ sậm – không khác gì lần đầu xuất hiện trước mặt Hứa Ngôn. Chỉ là không mặc áo khoác ngoài, và giày hơi khác thôi.

Giờ cậu mới chợt nhận ra em gái thật sự có rất ít quần áo thay đổi. Dù lúc không đi học con bé cũng toàn mặc đồng phục học sinh, có lẽ bởi nó không có nhiều quần áo để thay đổi thì phải.

Thế nhưng khi ánh mắt chạm đến thiếu nữ sau lưng cô bé cậu lập tức quên luôn ý định mang em gái đi mua quần áo gì đó… Đùa à, đây chính là tóc buộc hai bên cùng lĩnh vực tuyệt đối đấy nhé!

Hôm nay Lâm Vũ Tịch cũng mặc váy liền thân, hai màu đen trắng chủ đạo mang đến cảm giác loli đáng yêu. Mà dưới làn váy không dài lắm kia là đôi tất đùi cao màu đen, kết hợp tạo thành tuyệt đối lĩnh vực trong truyền thuyết.



Phía trên chiếc váy liền, cái cổ trắng trẻo của thiếu nữ còn được một chiếc vòng choker bằng ren vây quanh, càng tăng mạnh khí chất xinh đẹp nhu mì của cô.

Lại nhìn lên một chút sẽ thấy hai bên khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngượng của thiếu nữ có thả một ít tóc mai – đây chính là loại tóc đuôi ngựa hai bên thần thánh đó nha!

Trong nháy mắt Hứa Ngôn đã hiểu có chuyện gì xảy ra, cậu nhìn Lộ Lăng.

Không hề ngoài ý muốn, con bé đang cười trộm, trong mắt rõ ràng có ý “không sai không sai, chính là bản thần để cậu ấy ăn mặc thế này đấy, bản thần đã rõ như lòng bàn tay sở thích của mi rồi” – dù cô bé chưa hề nói một tiếng nào nhưng Hứa Ngôn lại hiểu cả.

Lâm Vũ Tịch không để ý đến không khí kỳ lạ giữa hai anh em nhà kia. Hôm nay bị Lộ Lăng ép phải thay một bộ đồ xấu hổ thế này nên mặt cô lúc nào cũng đỏ bừng, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện, sợ người ta sẽ đánh giá mình.

- Tiểu Tịch, đây là anh trai Hứa Ngôn của tớ. Này, đây là bạn tốt Lâm Vũ Tịch của em.

Lộ Lăng nhanh nhẹn giới thiệu hai người với nhau.

Đương nhiên cô không thể biết đoạn giới thiệu này hoàn toàn thừa thãi.

Hứa Ngôn đối với tình huống gần như xem mặt này rất không thoải mái, nhưng vì để không khí không đông cứng nên cậu vẫn thuận miệng cằn nhằn một câu:

- Làm gì có đứa em gái nào gọi anh trai là “này” thế chứ…

- Không, theo em được biết thì hầu hết đám em gái đều gọi thế cả. Cái loại suốt ngày gọi “anh trai anh trai” mới là người ngoài hành tinh nhé.

Nói xong Lộ Lăng còn dùng khẩu hình bảo cậu:

- Khen… cậu ấy… xinh…

Hứa Ngôn do dự một lát, thế nên giữa ba người xuất hiện vài giây tẻ ngắt.

Sau đó, cậu sờ mũi, bất chấp mà nói rằng:

- Lâm Vũ Tịch… bạn học, bộ này trông đẹp đấy, rất hợp với em.

Hứa Ngôn thật sự không được thoải mái, chỉ là cách xưng hô với Lâm Vũ Tịch đã có thể làm khó cậu rồi. Phải biết là lúc trước khi hai người liên hệ đều cố hết sức để tránh xưng hô. Lúc không thể không xưng hô cậu cũng gọi thẳng cả họ tên cô bé ra.

Nhưng giờ lại gọi thẳng cả họ tên cô bé à? Bề ngoài thì đây là lần đầu cả hai gặp mặt, lại còn là buổi gặp có ý nghĩa rất vi diệu nữa, gọi cả họ tên nghe có vẻ không được thân thiện lắm. Hay gọi “Tiểu Tịch” giống Lộ Lăng? Có cảm giác càng không ổn. Hay là gọi “Vũ Tịch”? Vẫn rất không ổn… Kết quả là cuối cùng cậu chỉ có thể chọn cách gọi cả họ tên rồi thêm hậu tố “bạn học” vào – cách xưng hô này có vẻ là ổn nhất rồi, dù cả hai cũng không học chung trường với nhau.

Nhưng khi nghe được câu “bộ này trông đẹp đấy, rất hợp với em” thì Lâm Vũ Tịch ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Hứa Ngôn. Thấy trong mắt cậu rõ ràng có biểu cảm bị choáng váng thì không kìm được khẽ nhếch khóe môi.

Hứa Ngôn ngây người tại chỗ - loại nịnh bợ vớ vẩn láo toét thế mà cũng lấy được thiện cảm của con gái á? Đây là chuyện quái gì thế!

Lộ Lăng lại cười sâu xa, để ý thấy nụ cười kia bỗng Hứa Ngôn có cảm giác: đối với một cô bé tương đối bình thường như Lâm Vũ Tịch mà có bạn thân như Lộ Lăng đúng là đáng sợ.



Sau đó cậu lại lặng im suy ngẫm. Nếu ngày nào đó cậu làm trái ý em gái sẽ bị con bé xử lý thảm thiết đến mức nào đây? Đúng là khiến người ta không rét mà run, không chừng bị con bé bán đi mà còn giúp nó đếm tiền ấy chứ…

Lộ Lăng kéo tay Lâm Vũ Tịch, ngồi xuống phía đối diện.

Nhân viên đến ghi oder rồi lại quay về quầy pha chế.

Đột nhiên Lộ Lăng lại đứng dậy:

- Em vào toilet chút.

Sau đó cô đi thẳng một mạch…

Chờ khi bóng cô bé khuất hẳn Hứa Ngôn mới nhỏ giọng bảo;

- Em không để lộ gì chứ hả?

Lâm Vũ Tịch có thể thấy được sự cẩn thận trong ánh mắt cậu nên cũng nhỏ giọng đáp lại:

- Cậu ấy chắc chắc không biết chúng ta quen nhau từ trước rồi đâu.

- Thế là được rồi, tiếp tục giấu nhé. Em chắc biết Lộ Lăng không muốn để người khác biết rõ về mình đến thế nào rồi đấy. Dù dạo này quan hệ của bọn anh không tệ lắm nhưng nó mà biết anh tìm hiểu quá khứ của nó chắc chắn sẽ giận điên lên mất.

- Yên tâm, em hiểu mà.

Đột nhiên di động trong túi quần Hứa Ngôn vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Cậu lấy điện thoại ra, đọc tin Lộ Lăng vừa gửi tới:

“Hôm nay tôi tốn rất nhiều công sức mới khuyên được cậu ấy mặc bộ đồ này. Tôi biết cậu ấy không tự tin ăn mặc thế này đâu, thế nên rất cần được người khác khen ngợi. Cứ nghe tôi là đảm bảo anh thắng chắc rồi.”

Hứa Ngôn bỗng nhận ra, tình huống này đúng là rất vi diệu – Cậu và Lâm Vũ Tịch có bí mật giấu Lộ Lăng, mà giữa cậu và Lộ Lăng cũng có chuyện không thể cho Lâm Vũ Tịch biết.

Nói thật, áp lực này đúng là rất lớn…

- Sao thế, anh đang nghĩ gì?

- Không có gì, anh chỉ là…

Cắt ngang lời Hứa Ngôn là một giọng nói rất vui vẻ:

- Em mới đi một lát thôi mà hai người đã bắt đầu thân thiết rồi hả!

Hứa Ngôn và Lâm Vũ Tịch lúc này đang trong tình trạng vươn người chụm đầu nói thầm với nhau – tình cảnh này khó trách sẽ khiến Lộ Lăng thấy vui vẻ. Dù sao chỉ là gặp lần đầu mà tiến triển thế này đúng là vô cùng thuận lợi.



Bị làm cho giật mình nên Hứa Ngôn và Lâm Vũ Tịch vội vã ngồi thẳng dậy. Vừa ngẩng đầu cả hai đã thấy Lộ Lăng đứng ngay gần đó.

- Em lại đây bằng cách nào thế?!

Hứa Ngôn dám thề rằng dù đang thì thầm to nhỏ với Lâm Vũ Tịch nhưng cậu vẫn luôn để ý hương toilet. Từ đầu đến cuối cậu không hề nhìn thấy Lộ Lăng từ đó đi ra.

Cô bé chỉ hướng toilet rồi bảo:

- Chỗ đó có cửa ngách. Em đi bằng cửa đó rồi vòng ra đằng trước, sau đó thì thấy hai người đang thầm thì.

Lâm Vũ Tịch nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Ngôn hít sâu, vất vả đè nén ý muốn phun tào…

Em định làm bà mối đến điên rồi hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.