Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi tiễn Lâm Vũ Tịch về, Hứa Ngôn và Lộ Lăng cùng nhau về nhà.
Vừa vào tới cửa, hai anh em đã nhìn thấy một tờ giấy được đặt trên tủ giày:
“Ba mẹ có việc bận nên Hứa Ngôn phụ trách bữa tối nay nhé.”
- Đúng là cặp ba mẹ vô trách nhiệm mà...
Hứa Ngôn ngửa mặt lên trời, thở dài:
- Em gái, em thấy đôi vợ chồng quăng con bỏ cái đó sẽ bận bịu việc gì? Bận công việc hay là bận ôn lại tình xưa?
- Hai người họ bận gì cũng chẳng đáng để nói đến, thế nhưng mi không thể bỏ qua sự kính trọng vốn có dành cho họ chỉ vì mi sẽ phải phụ trách bữa tối nay cho bản thần. Qua đây với bản thần, ta có một số chuyện cần đàm luận với mi.
- Tuân mệnh, nữ thần đại nhân...
Hứa Ngôn phờ phạc bước theo sau Lộ Lăng, đi vào phòng ngủ.
Với Hứa Ngôn mà nói, hôm nay quả là một ngày lao tâm lao lực, cậu phải phối hợp với Lâm Vũ Tịch để đảm bảo rằng Lộ Lăng sẽ không bắt được bất kì sơ hở nào, đồng thời cậu còn phải nghe theo dặn dò của Lộ Lăng, bắt đầu tấn công Lâm Vũ Tịch. Chỉ riêng chuyện nhớ lại những việc này thôi cũng đủ làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi.
Hơn nữa, cách ăn mặc theo phong cách 2D của Lâm Vũ Tịch như luôn nhắc nhở cậu rằng cách đây không lâu, có một cô gái sẵn sàng thay đổi cách ăn mặc của mình vì cậu, chăm chút bản thân thật xinh đẹp để cậu nhìn thấy. Vừa nhớ tới cô gái ấy, trái tim Hứa Ngôn lại đau nhói, thế nhưng tâm trạng này không thể để lộ mảy may trước mặt Lộ Lăng cũng như Lâm Vũ Tịch.
Mang theo cảm giác mệt mỏi nặng nề, Hứa Ngôn đi vào phòng ngủ, ngồi co ro trên ghế.
Lộ Lăng đã ngồi khoanh chân trên giường, thấy Hứa Ngôn như vậy, cô bé cau mày lên tiếng:
- Chẳng qua là gặp mặt con gái một lần, trò chuyện mà thôi, cần phải mệt mỏi rã rời như thế cơ à?
- Không, anh chỉ...
Nhận ra mình lúc này thực sự lười chọn lựa câu từ để diễn tả, vậy nên Hứa Ngôn dứt khoát thẳng thắn những gì mình muốn nói:
- Anh thực sự không muốn yêu đương, vậy nên đã làm theo những gì em nói, việc lấy thiện cảm từ Lâm Vũ Tịch này kia khiến anh rất mệt.
Thấy vẻ mặt của Hứa Ngôn không giống giả vờ, Lộ Lăng suy nghĩ một lát rồi khuyên nhủ từ từ:
- Bản thần không ép mi phải yêu đương với người ta, nhưng ít ra thì bước đầu cũng có thể làm bạn mà! Ấn tượng của mi với Tiểu Tịch ra sao? Không tệ lắm phải không? Vậy thì đừng vội vã bắt đầu một mối quan hệ mới, ban đầu có thể trở thành một người bạn thân quen với Tiểu Tịch, làm bạn ấy có ấn tượng tốt với mi. Dù cho bây giờ mi bài xích chuyện yêu đương, thế nhưng nếu có một cô gái đáng yêu thích mi thì hẳn đây cũng là một việc làm mi mừng thầm chứ?
Hứa Ngôn khẽ gật đầu.
Ngay khi Lộ Lăng nghĩ rằng mình đã thuyết phục được Hứa Ngôn thì cậu lại đột ngột hỏi một câu làm cho cô bé trở tay không kịp:
- Anh rất tò mò vì sao em lại tích cực tác hợp anh với Lâm Vũ Tịch như vậy đấy.
- Hự...
Thiếu nữ nhí nha nhí nhảnh lúc này bỗng đứng hình:
- Bởi vì... ta cảm thấy hai người rất hợp nhau!
Hứa Ngôn chậm rãi lắc đầu:
- Không phải, giữa anh và Lâm Vũ Tịch không có điểm chung nào. Em ấy gần như không biết gì về sở thích của anh, còn sở thích của em ấy thì... Xin lỗi nhé, mấy thứ như chòm sao, bát quái này khác, anh luôn khịt mũi coi thường.
Lộ Lăng hỏi ngược lại:
- Làm sao mi biết bạn ấy thích chòm sao với bát quái? Làm sao mi biết bạn ấy không thích những thứ của thế giới 2D? Hôm nay, lúc chúng ta nói chuyện phiếm rõ ràng không hề đề cập tới những vấn đề này. Chúng ta chỉ nói chuyện học tập, sinh hoạt và một vài truyền thuyết thú vị mà ít người biết tới trong trường cấp ba thôi.
Hứa Ngôn thầm than không ổn nhưng ngoài mặt lại chẳng để lộ khác thường:
- Chòm sao với bát quái chẳng phải là thứ phần đông con gái đều thích sao?
Lộ Lăng chỉ chỉ vào bản thân mình:
- Mi cảm thấy bản thần cũng ưa thích mấy thứ đó hả?
Hứa Ngôn vội cung kính đáp:
- Anh nói là “phần đông con gái“. Mà Chân Thần thì làm sao có thể đánh đồng với phàm nhân được?
Lộ Lăng gật đầu, có vẻ như cô bé khá hài lòng với câu trả lời này, thế nhưng cô vẫn không chịu buông tha cho Hứa Ngôn dễ dàng như vậy, cô lại nói:
- Vậy làm sao mi biết rằng bạn ấy sẽ không thích mấy thứ như anime?
- Nữ thần đại nhân, xin hãy tin anh...
Lúc trả lời câu hỏi này, nét mặt của Hứa Ngôn lộ ra sự tự tin:
- Mùi của đám trạch ấy mà, anh đã quá quen rồi. Nếu thật sự là người cùng chung sở thích thì anh chẳng cần nhìn mà cách một cây số cũng có thể đoán ra được!
Thiếu nữ dùng ánh mắt thương hại để nhìn Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn bỗng lấy lại tinh thần:
- Chờ đã nào, rõ ràng là anh hỏi trước cơ mà... Vẫn là câu hỏi đó, vì sao em lại hi vọng anh yêu bạn thân của em như vậy?
- Ta nói rồi, ta cảm thấy mi và bạn ấy vô cùng hợp nhau. Mặc dù sở thích của hai người rất khác biệt nhưng ta đã thử làm trắc nghiệm trên mạng với bạn ấy rồi, mẫu người yêu thích của bạn ấy chính là một chàng trai giống như mi vậy. Mà mi ấy... không còn thuốc nào chữa được bệnh cuồng loli nữa rồi, chắc chắn cũng sẽ thích kiểu như bạn ấy. Ta là bạn thân của bạn ấy, ta quá hiểu Lâm Vũ Tịch luôn. Ngây thơ, lương thiện, chưa bao giờ yêu đương, chẳng phải con trai bọn mi đều thích con gái như vậy sao?
- Cho nên em tác hợp anh với em ấy?
- Đúng rồi, một người thì mơ ước về tình yêu, một người thì có nhu cầu cấp bách phải vượt qua bóng tối thất tình, hơn nữa ta lại hiểu rõ cả hai, biết hai người không phải tra nam tra nữ. Vậy nên chẳng phải hai người chính là một cặp mà người ta vẫn nói là được ông trời tác hợp đấy sao?
Lộ Lăng nói xong còn trợn mắt với Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn cảm thấy mình đã hiểu ra vấn đề. Chắc chắn là Lộ Lăng đã tranh thủ thời gian khi cậu trả lời câu hỏi để nghĩ ra một lý do lấp liếm, vì cậu biết cô em gái này rất thâm sâu nên nhất quyết không tin vào một nguyên nhân đơn giản như vậy.
- Nếu mi không còn vấn đề gì thì đi nấu cơm cho ta đi.
Lúc nói câu này, vẻ mặt của Lộ Lăng rất tự nhiên.
Nhưng Hứa Ngôn lại nhận ra chỗ bất thường. Ngay từ ban đầu, Lộ Lăng vẫn luôn dùng ta chứ không dùng bản thần để tự xưng, triệu chứng tự kỉ bỗng nhiên biến mất như vậy, phải chăng là một ám hiệu?
Hứa Ngôn không rảnh để suy nghĩ tiếp vì cậu đã bị Lộ Lăng giục giã xuống bếp, trong lúc bận rộn nấu nướng, Hứa Ngôn thường sẽ không nghĩ lung tung vì trước đây cậu đã phải gánh hậu quả của việc thất thần trong nhà bếp, vết sẹo còn lưu lại trên ngón trỏ bên trái chính là một bài học sâu sắc với Hứa Ngôn.
......
Khoảng nửa tiếng sau, Hứa Ngôn đã nấu xong một bữa tối vô cùng đơn giản.
Lộ Lăng đã ngồi chờ bên bàn ăn từ sớm, nhìn thấy bữa tối nay, thiếu nữ bĩu đôi môi nhỏ:
- Đây là bữa cung phụng cho Chân thần, sao lại qua loa như thế này?
Hứa Ngôn chỉ vào tủ lạnh:
- Ở trong tủ có kem ly, cơm nước xong xuôi thì bốn mươi phút sau mới được ăn.
Lộ Lăng lập tức im lặng, bắt đầu gắp thức ăn.
Hứa Ngôn ngồi xuống, khẽ đấm lưng đang hơi tê dại.
Lộ Lăng nhìn trộm cậu, nét mặt do dự. Bỗng nhiên cô bé khẽ nói:
- Hay là hôm nay ta rửa bát nhé?
Hứa Ngôn nhìn cô em gái, lúc này cô bé đang cúi đầu và cơm nên khó mà thấy được vẻ mặt.
Cậu nhún vai, đáp:
- Không sao, lát nữa tiện tay anh sẽ rửa luôn. Nữ thần đại nhân phải tìm kiếm chân lý của thế giới mà? Đừng có cướp việc của thuộc hạ.
Lộ Lăng không nói gì nữa nhưng Hứa Ngôn để ý thấy hai má thiếu nữ có vẻ phồng phồng, giống như đang rầu rĩ không vui.
Thấy thế, cậu lập tức đổi đề tài:
- Nữ thần đại nhân, cho đại nhân một đề nghị nhé. Nếu như em còn muốn anh tạo thiện cảm với Lâm Vũ Tịch thì em phải sắp xếp một vài hoạt động thú vị mới được, chứ chỉ ngồi nói chuyện phiếm suông như vậy thì khó có tiến triển lắm.
Lộ Lăng suy tư trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên:
- Mi từng nghe tới “Trốn khỏi mật thất” bao giờ chưa?
- Trốn khỏi mật thất?
Hứa Ngôn hoảng.
- Đúng thế đúng thế, Tiểu Tịch từng đưa ta đi chơi một lần rồi, vui lắm! Quy tắc của trò chơi này là...
Nói một lúc, Lộ Lăng nhận ra sắc mặt của Hứa Ngôn hơi bất thường, thậm chí ngay cả đôi đũa trong tay cậu cũng đã rơi xuống bàn, thế nhưng cậu vẫn ngẩn người.
- Ha ha phải rồi, chơi vui lắm... Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật như muốn mỉm cười, thế nhưng vẻ mặt cậu chẳng khác nào bị nhiễm virus cương thi, nhìn sao cũng thấy mất tự nhiên.
- Sao thế?
Lộ Lăng không biết mình đã giẫm phải trái mìn nào, tại sao phản ứng của Hứa Ngôn lại kì lạ như vậy. Cô vô cùng lo lắng nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Hứa Ngôn dùng cả hai tay ôm đầu, cậu lắc lắc đầu, hít thở sâu mấy nhịp rồi khó khăn lắm mới bình thường trở lại được.
Sau đó, cậu nói:
- Trò chơi này anh cũng chơi rồi, không cần phải giới thiệu cho anh đâu.
Dù còn lo lắng nhưng tình hình trước mắt thế này, Lộ Lăng cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, cô bé chỉ có thể nói về một ít chuyện thú vị khác:
- Lúc mà ta đi chơi với Tiểu Tịch ấy, mất nửa giờ để qua cửa thôi, làm cho người quản lý ở đó giật mình hoảng hốt luôn, cực kì hay.
- Em chỉ tốn có nửa tiếng đồng hồ? Vậy... thôi đừng chơi “Trốn khỏi mật thất” nữa, nếu không sẽ làm anh nổi bật như một thằng ngu ấy.
Nói xong, Hứa Ngôn còn cười tự giễu.
Nhưng chính bản thân cậu cũng không biết là giờ phút này mình đang tự giễu cái gì nữa.