Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Từ ngày Lưu Tử Hằng nghỉ học đến nay cũng đã qua một tháng.
Trong lớp tiếng Anh buổi chiều, Hứa Ngôn dùng tay trái chống cằm, tay phải thì quay bút, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Bên cạnh cậu hiện nay là một chiếc ghế trống, phía sau cậu, ở vị trí bên cạnh của Thái Khang cũng là một chiếc ghế trống. Hai vị công tử và tiểu thư con nhà giàu này luôn rất tùy tiện, còn cậu và Thái Khang thì đành phải cố mà chịu khổ nốt đi.
Kể cả với các học sinh giỏi thì lớp mười hai cũng chẳng phải những ngày tháng tốt lành gì, có lẽ chỉ có một quái thai như Lộ Lăng mới có thể trở thành ngoại lệ thôi.
Động tác quay bút trên tay vẫn không ngừng, Hứa Ngôn lại nghĩ tới thứ mình từng nhìn thấy khi dùng điện thoại của em gái, đó là nhật ký du lịch của Lưu Tử Hằng, được đăng trên một chuyên mục nào đó của wechat.
Văn vẻ của Nhị Lưu thì thực sự là... Cũng may, cậu ta viết về những trải nghiệm thực tế của bản thân nên cũng sinh động và thú vị.
Lý do mà Hứa Ngôn phải dùng điện thoại của em gái để đọc thì đó là vì cậu thực sự không dám bật máy vi tính lên. Bây giờ cậu đã nhận ra một điều, chiếc máy vi tính nối mạng sẽ gợi ra chứng trì hoãn của bản thân.
Bây giờ vẫn là mỗi ngày ba bữa và đi học nhưng ít ra Hứa Ngôn cũng còn thở được hai cái, tâm sự với cô em gái vài câu, mượn điện thoại của con bé để nghịch một lát.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, chuông tan học cũng vang lên.
Hứa Ngôn chán nản, ban nãy khi cậu thất thần, hình như giáo viên lại vừa nói tới một điểm khó hay trọng điểm nào đó, thế mà cậu lại không nghe thấy.
Ngay từ đầu, tiếng Anh chính là nhược điểm của Hứa Ngôn, bởi vì so với những môn học có tính logic khác, môn này thực sự cần quá trình tích lũy, nhưng cậu lại chỉ thực sự nghiêm túc học tập từ sau lớp mười một, vậy nên những gì mà cậu tích lũy được cũng chỉ có hạn. Thêm nữa, ngữ văn rất khó chênh lệch điểm nhiều, cậu không cần phải lo lắng, toán học có thể nhờ em gái giúp đỡ, chỉ duy nhất có môn tiếng Anh...
Hứa Ngôn cũng chỉ có thể thở dài rồi quay ra sau hỏi Thái Khang mà thôi.
Nhưng khi cậu quay lại thì những gì cậu thấy được là cảnh Thái Khang đang rất bận rộn, bận chơi game.
Rõ ràng là Thái Khang đang muốn tranh thủ tối đa thời gian nghỉ giữa giờ để thả lỏng đầu óc một lát.
Hứa Ngôn lên tiếng hỏi:
- Mày chơi gì đấy?
Thái Khang không ngẩng đầu lên, cậu ta vừa chơi vừa vội vàng đáp:
- Josou Sanmyaku... Giờ nghỉ ngắn lắm, Hứa Ngôn, mày đừng có quấy rầy tao...
Thấy cậu ta như vậy, Hứa Ngôn cũng không tiện hỏi nữa nên chỉ có thể lầm bầm:
- Năm ngoái mày đã phá đảo Josou Sanmyaku rồi còn gì nữa, chẳng lẽ là quên cốt truyện nên muốn chơi lại lần nữa à?
Chỉ một giây sau, Thái Khang đã cho Hứa Ngôn một câu trả lời đủ để làm cậu toát mồ hôi hột:
- Bây giờ chỉ có nụ cười của các thiên sứ bé nhỏ này mới có thể chữa trị được tâm hồn đang khô cạn của tao thôi.
......
Tối nay, khi Hứa Ngôn về đến nhà, cậu nhận ra trong nhà mình đã có thêm một người là Từ Thiên Tuyền.
Mấy hôm nay, Từ Thiên Tuyền thường xuyên tới đây và ngủ lại trong phòng của Lộ Lăng. Vậy nên Hứa Ngôn đã quen rồi, cậu chẳng nói gì thêm mà chỉ đi thẳng vào phòng ngủ của mình, đặt cặp sách xuống rồi ngồi co ro trên ghế.
Hứa Ngôn ngồi ngẩn ngơ một lúc thì chuông điện thoại của cậu reo vang.
Hứa Ngôn nghe máy, cậu chỉ kịp nghe Lưu Tử Hằng nói một câu không đầu không đuôi ở đầu dây phía bên kia:
- Không có thời gian giải thích cho mày đâu, mau mở máy vi tính lên đi!
Sau đó, phía bên kia cúp máy.
Nhị Lưu định làm gì vậy? Hứa Ngôn bật máy tính lên cùng câu hỏi như thế. Không lâu sau, Lưu Tử Hằng gửi một yêu cầu video call qua QQ coi như giải đáp nghi vấn của cậu.
Sau khi đồng ý lời mời video call, Hứa Ngôn thấy được khuôn mặt tươi cười đầy bỉ ổi của thằng bạn mình.
- Hey, buddy!
Lưu Tử Hằng phấn khởi chào hỏi, tiếp theo là một đống tiếng Anh bắt đầu lao ra:
- Good morning! I gotta something to tell you...
Hứa Ngôn:
- Mày đừng nói tiếng chim nữa đi. Hơn nữa ở chỗ mày đang là sáng sớm nhưng ở chỗ tao thì ngược lại đấy nhé.
Lưu Tử Hằng cười nói:
- Đành chịu thôi, suốt ngày nói tiếng Anh với người khác rồi, quen mồm ấy mà!
Hứa Ngôn:
- Mày đừng làm màu nữa.
Lưu Tử Hằng lại càng cười tươi hơn:
- Thi đại học môn tiếng Anh phải kiểm tra cả nghe còn gì? Tao đang giúp mày luyện nghe đấy!
Hứa Ngôn tiếp tục tỉnh táo để khinh bỉ thằng bạn:
- Đừng đùa nữa, cái giọng đậm chất rapper bờ biển Tây của mày chắc chắc sẽ không bao giờ có thể xuất hiện trong bài thi tiếng Anh vào đại học đâu.
Lưu Tử Hằng giơ tay làm động tác đầu hàng:
- Được rồi, được rồi, nói việc chính đi, chúng ta nói chuyện tử tế đi.
- Ừ, mày thì có việc tử tế gì? “Khởi hành từ xa” à?
( ý chỉ sex)
Vừa nghe tới mấy từ “khởi hành từ xa”, trên mặt Lưu Tử Hằng lập tức xuất hiện một nụ cười quỷ quái đầy khó hiểu:
- Đề nghị này được đấy! Chỗ tao có thể lên rất nhiều web porn, toàn mấy trang mà ở trong nước không vào được thôi. Nếu như tao mà “khởi hành từ xa” được, tạo phúc cho các đồng bào nam ở Tổ quốc...
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Thế thì mày sẽ bị truy nã xuyên quốc gia. Mày đấy, nếu không có việc tử tế để nói thì tao đi ngủ đây.
- Đừng mà, có việc tử tế thật mà.
- Có gì nói mau.
Hứa ngôn ngáp một cái.
- OK, OK...
Vẻ mặt của Lưu Tử Hằng bỗng nghiêm chỉnh hẳn lên:
- Chờ mày thi đại học xong rồi, có định qua đây tụ tập với tao không? Tao nói cho mày nghe, ở Los Angeles...
Hứa Ngôn tiếp tục ngắt lời:
- Từ từ đã, Los Angeles? Đã một tháng rồi mà mày vẫn ở Los Angeles à?
Lưu Tử Hằng giải thích:
- Đúng thế đấy, vì bờ biển Tây chơi vui lắm. Hơn nữa tao còn tìm được một công việc khá ổn ở Los Angeles, có thể kiếm không ít tiền.
- Việc gì thế?
- Khuân vác công trường.
- Ừm... Không tồi, ít ra thì mày là người đầu tiên có thể tự nuôi sống bản thân trong sống chúng ta.
- Được rồi, nói thật đi, sau khi mày thi đại học thì có dự tính gì?
Hứa Ngôn suy nghĩ một lát:
- Đến lúc đó nếu qua bên kia chơi vài ngày thì cũng được... Chỉ hai chúng ta thôi à?
Lưu Tử Hằng đáp:
- Tất nhiên là không ròi, tao còn phải gọi điện cho Thái Khang nữa đây!
......
Kết thúc video call với Lưu Tử Hằng, Hứa Ngôn tắt máy vi tính nhưng lại không lên giường đi ngủ. Ngược lại, cậu lôi sách học thêm ra, bắt đầu ôn tập.
Căn phòng rất yên tĩnh nhưng trong cảm nhận của Hứa Ngôn, dường như có một thứ không khí ngột ngạt nào đó đang quanh quẩn đâu đây.
Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra.
Nghe thấy tiếng trục cửa kêu, Hứa Ngôn quay đầu nhìn lại, cậu thấy Lộ Lăng đang chắp hai tay sau lưng, bước tới gần.
- Cân nhắc tới việc mi đang chuẩn bị đứng trước một khảo nghiệm quan trọng trên con đường tu hành, bản thần đã cố ý sắp xếp cho mi một tiết mục giải trí đây.
Nói xong, Lộ Lăng nghiêng người tránh ra, để lộ một khoảng không.
Tiếp theo là Từ Thiên Tuyền ôm guitar bước tới.
Thấy vậy, Hứa Ngôn trêu ghẹo:
- Sao Bắc Đẩu này, chẳng phải cậu rất ghét tớ à? Chẳng lẽ cậu còn định hát cho tớ nghe ấy hả?
Từ Thiên Tuyền nói rất đàng hoàng:
- Ta không từ chối yêu cầu của sao Thiên Cơ bao giờ.
Lộ Lăng khép cửa phòng rồi ngồi xuống giường.
Từ Thiên Tuyền đứng đó, bắt đầu gảy nhẹ dây đàn, vang lên cùng tiếng đàn còn có giọng ngâm nga trong trẻo.
Cho dù là tiếng guitar hay giọng ngâm nga đi nữa thì chúng cũng đều có âm lượng rất nhỏ, vừa đủ cho Hứa Ngôn nghe rõ nhưng lại không tới mức có thể xuyên qua tường, làm ồn tới xung quanh.
Bài hát của thiếu nữ vẫn không có lời, vẫn là làn điệu của bản thân cô, thế nhưng so với bài hát trước mà Hứa Ngôn từng nghe thì bài này có âm điệu bình thản hơn nhiều, còn có phong cách dân ca nữa.
Hứa Ngôn ngồi trên ghế, cậu khẽ nhắm mắt, để cho tiếng ngâm nga trong trẻo lại hơi khàn khàn kia vuốt ve màng nhĩ của mình.