Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Trông chờ rồi lại trông chờ, cuối cùng thì kì thi đại học cũng đã tới.
Cuộc thi khảo sát độ vững dạ bền lòng vào đầu tháng sáu hàng năm này chính là cuộc thi khảo sát Tân Thủ Thôn của Địa Cầu Online khu vực Trung Quốc, điều này có nghĩa là mặc dù đây chỉ là một cuộc thi cho người mới bắt đầu, thế nhưng độ khó của nó có thể được tính bằng cấp độ Địa Ngục, nhất là ở những tỉnh có số lượng dân cư đông.
Dựa theo lệ thường, những game thủ mới sẽ đều chờ đủ chín năm tại Tân Thủ Thôn, nếu như họ thông qua được quyết định ở giai đoạn giữa thfi sẽ tiếp tục với tư cách game thủ để làm nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn tới khi nào đủ mười hai năm. Cuối cùng, họ sẽ phải thi cuộc thi cấp độ Boss này.
Ra khỏi Tân Thủ Thôn là họ sẽ trở thành người chơi cao cấp hay vẫn chỉ là người chơi bậc thấp, tất cả đều nhờ cả vào lần này. Trong một trò chơi mà tướng mạo cũng như bối cảnh gia đình đều không thể nào thay đổi, thành tích của cuộc khảo sát này chắc chắn sẽ là một nhân tố có ảnh hưởng quan trọng nhất tới dự định về nghề nghiệp trong tương lai của họ.
Bất kì người nào cũng có thể nói rằng “Thi đại học không phải là con đường duy nhất”, bất kì ai cũng có thể nghi ngờ về tính công bằng của cuộc thi này, thế nhưng ai cũng phải thấy được tầm quan trọng của nó, lại càng không thể phủ nhận sự coi trọng của toàn xã hội với nó.
Số lượng game thủ thi khảo sát để ra khỏi Tân Thủ Thôn năm nay vẫn là một con số rất kinh hoàng: hơn chín triệu người, và Hứa Ngôn là một trong số đó.
Địa điểm thi của trường đại học mà Hứa Ngôn muốn tới nằm ở một trường cấp ba khác, so với trường cấp ba mà cậu học thì đây là một ngôi trường có khoảng cách xa nhà hơn nhiều. Vì phòng ngừa chuyện đến muộn vào buổi thi, trước khi thi một ngày, Hứa Ngôn đã xin quá giang ra trường thi để xác nhận xem mình cần phải đi sớm bao lâu vào ngày thi chính thức.
Buổi sáng thi chính thức đầu tiên, Hứa Ngôn đã một mình ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi.
Cậu ngồi trên ghế lái phụ, sau khi lên xe, cậu cẩn thận cài dây an toàn rồi ngồi im, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy hành khách này không nói lời nào, lái xe lên tiếng trước:
- Cậu bạn này, cậu định... đi thi đại học đấy à?
Hứa Ngôn vẫn nhắm mắt, gật gật đầu.
Lái xe lại hỏi:
- Cháu đi một mình à? Ba mẹ không đi cùng hả?
Hứa Ngôn mở mắt ra nhìn lái xe rồi lạnh nhạt đáp:
- Không cần thiết, nói cho cùng thì thi đại học là chuyện của bản thân mình, không cần phải kéo cả phụ huynh theo làm gì.
Lái xe nghe vậy thì tỏ ra khó chịu, dạy dỗ ngay:
- Sao thi đại học lại không liên quan đến người nhà được? Đây là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời của một đứa trẻ, làm ba mẹ, dù biết là không thể giúp được gì nhưng ít ra cũng phải ở bên cạnh để theo dõi chứ... Nếu không làm sao mà yên tâm được?
- Nhưng dù gì đi nữa thì cuộc sống của mình cũng chỉ có thể do mình gánh vác thôi.
Lái xe lại càng bất mãn:
- Ba mẹ đã nuôi con lớn bằng từng này, không nói đến chuyện mong con hơn người, đứa con làm gì cũng phải hiểu rõ nỗi khổ của ba mẹ, đừng có phụ sự kì vọng của ba mẹ! Đến lúc này, mọi thứ của đứa con dù không phải toàn bộ là do ba mẹ cho nhưng nó cũng không phải chỉ có một mình. Mặc dù nó ngồi một mình trong phòng thi, thế nhưng cả gia đình còn đang lo lắng nơm nớp cho nó!
- Được rồi, nói cũng phải.
Hứa Ngôn cười cười, không tranh luận tiếp.
Ba mẹ Hứa Ngôn cũng tính đi thi cùng với cậu, thế nhưng Hứa Ngôn chỉ dùng có mấy câu là đã thuyết phục xong ba mình, sau đó lại cùng ba mình đi thuyết phục mẹ kế. Lý do cậu dùng cũng rất đơn giản: Phụ huynh chờ ngoài trường thi sẽ làm cho cậu phân tâm.
Còn về suy nghĩ thực sự của Hứa Ngôn thì... Cậu chàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi này thực sự nghĩ gì, chỉ sợ ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu rõ.
......
Xuống khỏi taxi, Hứa Ngôn đi về phía cổng trường thi.
Đây là một ngôi trường khá xa lạ với Hứa Ngôn, cân nhắc tới việc có thể vì hoàn cảnh xa lạ trong trường mà không tìm được phòng thi nên Hứa Ngôn còn cố ý để lại cho mình khá nhiều thời gian dư.
Cậu đi tới cổng chính, lấy ra thẻ dự thi, cũng vào lúc này, cậu bỗng nổi hứng quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
Ánh nhìn của cậu xuyên qua những bậc cha mẹ còn đang lo lắng và hồi hộp hơn cả thí sinh, cậu thấy một công trường với cánh cổng chính đang rộng mở nằm đối diện cổng trường cấp ba này.
Theo lý mà nói thì thời gian này, công trường hẳn đã chuẩn bị bắt đầu làm việc, thế nhưng bây giờ nó vẫn rất yên tĩnh, ở vị trí trong tầm mắt Hứa Ngôn, cậu còn không thấy cả một bóng người. Rõ ràng đây là một sự nhượng bộ cho kì thi đại học lần này.
Nhưng những gì được chuẩn bị đặc biệt cho các thí sinh lại không chỉ dừng lại ở đây.
Con đường đi qua cổng trường vốn không phải một điểm giao thông quan trọng gì, nhưng vào hôm nay lại có một vị cảnh sát giao thông đang đứng thẳng giữa đường, giám sát xe cộ qua lại.
Hứa Ngôn không nhìn nữa, cậu thấy được một đường cảnh giới rất bắt mắt, phía sau nó là một đám đông phụ huynh. Trong đám người này đa phần phụ nữ và các ông chú trung niên, tuy nhiên cũng có không ít những người già với mái tóc hoa râm. Bọn họ có tướng mạo khác nhau, mặc quần áo khác nhau nhưng có một điểm cực kì tương tự, đó chính là sự lo lắng. Có người không có biểu cảm gì, có người lo lắng không thôi.
- Bạn này, đi về phía trước đi.
Một nữ sinh đứng sau thấy Hứa Ngôn chặn đường thì lên tiếng nhắc nhở.
Hứa Ngôn cười, cậu quay đầu lại, lấy thẻ dự thi ra.
......
Hơn hai tiếng sau, Hứa Ngôn thở phào bước ra khỏi trường thi.
Trước khi ra khỏi cổng trường, cậu chỉ có hai suy nghĩ.
Thứ nhất, mình không cần phải đến trước quá sớm như vậy, bởi vì trước khi buổi thi bắt đầu, cậu đã phải ngồi đó khoảng hai mươi phút, việc này đúng là làm người ta không kiên nhẫn nổi.
Nhưng nếu như xuất phát muộn hơn một chút, nhỡ đâu không tìm thấy trường thi hay lại xảy ra sự kiện bất ngờ nào đó thì phải làm sao?
Thứ hai, đề văn quả thực quá lừa đảo! Giáo viên ra đề bị bệnh Văn Thanh quá rồi!
(bệnh Văn Thanh theo định nghĩa douban hay baidu thì có vẻ là kiểu viết văn vô nghĩa, không thể làm rõ ý)
Cũng may mà sức tưởng tượng của Hứa Ngôn không thấp, cậu vận đủ công lực để viết ra một bài văn coi như sát đề và liền mạch, đoán chừng điểm cũng không thấp.
Khi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy những bậc phụ huynh còn đang lo lắng và vẻ mặt đầy áp lực của họ, cậu cũng vứt tâm trạng của mình sang một bên.
Bởi vì những phụ huynh này đã lấp kín đường ra rồi, vậy nên Hứa Ngôn đang suy nghĩ xem mình phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi chỗ này mà lại không bị dính đầy mồ hôi của người khác lên người.
Nhưng cũng may, Hứa Ngôn chưa kịp bối rối lâu thì người cảnh sát vẫn luôn đứng ngoài cổng đã mở đường.
Hứa Ngôn đan hai tay vào nhau, thong thả đi ra khỏi trường.
Ở xung quanh cậu, có thí sinh vừa ra đã nhào vào lòng mẹ, chỉ thiếu nước khóc lên.
Còn có một ít thí sinh là đi thành nhóm, họ bắt đầu so đáp án với nhau, mặc dù đa số các giáo viên đều nhấn mạnh và lặp đi lặp lại rằng sau khi thi xong một môn thì không cần phải so đáp án ngay, tránh ảnh hưởng tới tâm trạng của môn tiếp theo.
Có người tự thấy là mình làm bài ổn hoặc có tự tin với viết văn thì khi đi ra sẽ mỉm cười, người nào khiêm tốn thì nín cười, thế nhưng mặt mày vẫn rất hớn hở.
Đương nhiên đa phần thí sinh đều có một bộ mặt không cảm xúc, bởi vì bọn họ cũng không chắc chắn, không biết được mình thi như thế là ổn hay tệ nữa.
Hứa Ngôn cứ đi như vậy, nhàn nhã lướt qua những thí sinh và người nhà của họ, một thân một mình bước lên con đường về nhà.