Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Ngày Hứa Ngôn và Lộ Lăng tới thủ đô còn cách thời gian khai giảng một thời gian, vậy nên kí túc xá của Kinh Đại vẫn chưa mở cửa. Vậy nên Lôi Hồng Hà đã đặt sẵn khách sạn cho hai anh em, vì thế bọn họ không phải lo lắng tới việc không có nơi ở. Hơn nữa, Lôi Hồng Hà còn cử một nghiên cứu sinh đến đón bọn họ. Cũng vì thế mà hai anh em không phải quan tâm tới bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngồi lên xe là có thể tới thẳng khách sạn rồi.
- Sư đệ và sư muội lần đầu tiên tới thủ đô phải không?
Người kia dùng hai tay nắm vô lăng, trong thời gian lái xe cũng tranh thủ nói chuyện với hai người ngồi sau:
- Anh biết tên của hai người nhưng chắc chắn hai người còn chưa biết tên anh. Anh là Tiêu Phàm, là nghiên cứu sinh theo cô Lôi.
- Chào anh Tiêu Phàm.
Hứa Ngôn cười chào hỏi nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhắc mới nhớ, biểu hiện của Lộ Lăng rất ngoan, thế nhưng bây giờ thì...
Hứa Ngôn quay sang nhìn thì thấy Lộ Lăng đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết là đang suy nghĩ gì nữa.
Tiêu Phàm lại nói:
- Nói thật chứ chưa bao giờ anh thấy hai anh em cùng nhau thi đỗ Kinh Đại đâu, hơn nữa còn cùng chung một học viện, cùng một giảng viên hướng dẫn! Hai người đúng là giỏi thật đấy.
- Sư huynh, từ từ đã... Anh vừa mới nói gì cơ, giảng viên hướng dẫn á? Em nghe nói là sinh viên chưa tốt nghiệp thì không có giảng viên hướng dẫn mà.
Hứa Ngôn nghi ngờ hỏi.
Tiêu Phàm giải thích:
- Học viện chúng ta có luật lệ khá khác biệt, ngay khi em vừa tới học là đã phải chọn giảng viên hướng dẫn rồi. Em với em gái là cùng một giảng viên hướng dẫn, đã chọn xong rồi đấy.
Sư huynh giải đáp một câu hỏi nhưng lại khơi gợi lên càng nhiều vấn đề. Hứa Ngôn lại vội vàng hỏi:
- Chọn xong rồi? Chọn ai ạ? Tại sao em lại không biết?
- Là cô Lôi đấy.
- Lôi Hồng Hà phải không?
- Đúng thế.
Tiêu Phàm khá tò mò với giọng điệu xoắn xuýt của Hứa Ngôn nên quay đầu nhìn cậu.
Hứa Ngôn không biết phải nói gì vào lúc này nữa.
Không khí trong xe rơi vào yên lặng trong giây lát.
Đột nhiên Tiêu Phàm vỗ trán, nói:
- Ôi chao ôi, cô Lôi đã giao cho anh một việc đây này, suýt nữa thì anh quên mất, trí nhớ của anh tệ quá. Này, sư đệ, đây là của em.
Một hộp giấy được đóng gói đơn giản nhưng cũng cẩn thận đã được Tiêu Phàm đưa cho Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn quan sát hộp giấy trong tay mình một lát và lập tức nhìn thấy một nhãn hiệu rất bắt mắt: Quả táo cằn dở.
Cậu mở hộp ra, thấy một chiếc điện thoại Apple mới tinh nằm trong đó.
Tiêu Phàm giải thích:
- Đây là thứ cô Lôi muốn anh giao cho em. Iphone đời mới nhất đấy, được chứ?
- Cô ấy mua ạ?
Hứa Ngôn hỏi.
- Đúng thế đấy, hôm qua cô Lôi vừa mới mua cho em xong, cô muốn anh đưa nó cho em lúc anh tới đón hai người.
Hứa Ngôn không động tới chiếc điện thoại di động mới kia mà cất nó vào trong hộp. Cậu hít sâu, nhắm mắt lại.
Tiêu Phàm ở ghế lái thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, anh thấy hai anh em ngồi ở hàng ghế sau kia, một đứa thì ngẩn ra nhìn cửa sổ xe, một đứa thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Bầu không khí ngột ngạt ẩn trong sự bình tĩnh này khiến anh bắt buộc phải im lặng.
Nhưng thủ đô rất rộng lớn, hơn nữa giờ cao điểm tan tầm đúng là đông đúc nên thời gian để đi từ sân bay tới khách sạn khá dài. Một người không thể để cho miệng lên da non như Tiêu Phàm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh phá vỡ bầu không khí nặng nề kia:
- Sư đệ, sư muội, hai em chắc không rõ lắm về tình hình trong học viện ta nhỉ? Để anh nói cho hai đứa nghe, mỗi năm ở học viện ta có tới mấy trăm sinh viên chưa tốt nghiệp, tất cả đều không phân chuyên ngành, toàn là học khoa học sinh vật hết. Nhưng học viện của chúng ta đều yêu cầu với sinh viên toán học, vật lý, hóa học, máy tính, hơn nữa yêu cầu còn không hề thấp.
Lúc này Lộ Lăng mới lên tiếng:
- Sư huynh, em nghe nói học viện sinh học có một lớp tăng cường đúng không, có thể làm phiền anh giới thiệu về nó chứ?
- Được chứ sư muội, không thành vấn đề.
Sau đó, trên suốt đường đi, miệng Tiêu Phàm không hề ngừng nghỉ.
......
Đã đến nơi rồi.
Khách sạn mà Lôi Hồng Hà chọn cho họ cũng không phải một khách sạn năm sao xa hoa nhưng cấp bậc cũng không tệ. Kể cả nhìn từ hoàn cảnh bên ngoài cho tới nội thất cũng như cơ sở, trang thiết bị bên trong, người ta cũng không thể bắt bẻ gì được. Nhất là các thiết kế nội thất bằng trúc, đồ gỗ và các thiết kế trống kia, tất cả đều có cảm giác rất nghệ thuật.
Rõ ràng là Lộ Lăng chẳng quan tâm gì tới tình trạng phòng cả. Sau khi cất hành lý, cô bé bước tới trước cửa sổ, kéo rèm ra rồi yên lặng ngắm cảnh đường phố bên ngoài.
Hứa Ngôn rất lo lắng về trạng thái này của em gái, thế nhưng chuyện làm cậu phiền lòng lại không chỉ có như vậy.
Tiêu Phàm đưa bọn họ lên phòng rồi sẽ đi ngay, thế nhưng trước khi tạm biệt, anh còn kéo Hứa Ngôn ra ngoài và nói thầm:
- Xin lỗi em, hỏi thế này có lẽ là thất lễ nhưng anh thật sự muốn biết hai em có quan hệ như thế nào với cô Lôi vậy?
Hứa Ngôn nhướng mày, hỏi ngược lại:
- Anh không biết à?
- Cô Lôi bảo hai em là họ hàng xa, nhưng mà làm gì có ai hào phóng với họ hàng xa như thế? Đây lại còn là cô Lôi, một người rất lạnh lùng nữa, bình thường thì dù với ai đi nữa, cô ấy cũng sẽ chỉ giữ thái độ việc công thôi, từ xưa tới nay không bao giờ quan tâm đến ai cả.
Như đã nhận ra mình quá mạo phạm, Tiêu Phàm ngượng ngùng gãi đầu.
Hứa Ngôn nhún vai:
- Giải quyết việc công à? Ồ, bà ấy đã là người rạch ròi như vậy thì tất nhiên lời bà ấy nói cũng chẳng có gì để nghi ngờ rồi.
- Nhưng anh thực sự cảm thấy hai người không giống họ hàng xa của cô ấy, anh cảm thấy giống con riêng hơn...
Nói được một nửa, Tiêu Phàm cảm thấy không ổn, thế nhưng lời cũng đã nói ra rồi thì chẳng thể rút lại được nữa, vậy nên anh chỉ đành im lặng, cười áy náy với Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn lạnh nhạt nói:
- Không cần phải nghi ngờ gì cả, chỉ là họ hàng xa mà thôi.
......
Chờ vị sư huynh luôn tràn đầy hiếu kì kia đi xa, Hứa Ngôn mới lấy chiếc Nokia cục gạch của mình ra để gọi cho ba.
Điện thoại vừa kết nối, cậu đã vội vàng nói:
- Ông già, có phải ba bảo bà ấy mua điện thoại di động cho con không thế?
Hứa Vọng Hải nhanh chóng hiểu ra từ “bà ấy” mà con trai dùng là để chỉ ai, ông đáp:
- Hôm qua bà ấy có hỏi ba là con cần gì. Sau đó ba nhớ tới việc mình đã đồng ý mua điện thoại mới cho con sau khi thi đại học xong, thế nhưng con lại chẳng nhắc nên ba cũng quên mất.
- Ông già, cái điện thoại này bây giờ con vẫn dùng tốt mà, không cần đổi.
- Con đã học đại học rồi mà còn dùng cái máy cũ ba thải ra từ bao nhiêu năm trước, không ổn lắm đâu.
- Kể cả có phải đổi di động thì con cũng không cần tiền của người kia!
Cả hai cha con ở hai đầu điện thoại đều im lặng trong chốc lát.
Hứa Vọng Hải bỗng nói:
- Hôm qua bà ấy bảo với ba là đã mua di động cho con rồi. Ba nói luôn là sẽ trả lại tiền mua di động cho bà ấy. Ba cũng không muốn để con dùng đồ đạc của bà ấy.
Hứa Ngôn “Ừm” một tiếng coi như trả lời.
- Thế nhưng bà ấy lại cười, chê ba chi li, nói rằng một chút tiền như vậy chẳng là gì với bà ấy cả, nói là tiền lương của bà ấy cao hơn ba nhiều.
Có lẽ vì phải dùng tay phải để cầm điện thoại nên khi nghe thấy giọng nói chán nản của ba mình, tay trái Hứa Ngôn đã nắm chặt lại, cậu nện mạnh một phát lên tường khách sạn.
Tường vẫn không hề tổn hại chút nào, thế nhưng đốt ngón tay Hứa Ngôn đã ri ra một vệt máu.