Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Buổi tối, Hứa Ngôn đi mua sắm và trở về với một túi ni lông nặng trĩu trên tay. Cậu đứng trước cửa phòng khách sạn, gõ gõ cửa.
Không phải chờ lâu, Lộ Lăng đã lập tức mở cửa cho cậu.
Ngay khi cửa được mở ra, cô bé đã rất tự nhiên đỡ lấy túi trong tay anh trai:
- Vất vả rồi, để em xách vào cho.
Hứa Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì Lộ Lăng đã cầm lấy túi từ trong tay cậu, đồng thời còn bước tới bên cạnh bàn trà rồi đặt túi lên.
Trong ba năm sống chung trước đây, Lộ Lăng sẽ luôn nhường những việc như xách đồ, đeo cặp sách và các việc cần tới thể lực cho Hứa Ngôn làm, còn bản thân cô bé thì sẽ thoải mái nhẹ nhàng, vậy mà đến hôm nay, hình thức ấy dường như đã không còn giá trị rồi.
Nhưng lúc này Hứa Ngôn không suy nghĩ nhiều, cậu đi vào phòng, tiện tay gài cửa lại rồi nói:
- Anh dựa theo những gì mẹ em viết trên giấy để mua đủ đồ rồi. Trong túi có mặt nạ, sữa rửa mặt, kem dưỡng gì đó.
Lộ Lăng mất kiên nhẫn:
- Mua mấy cái đấy là gì? Vốn dĩ cũng chẳng cần dùng.
- Đành chịu thôi, mẹ em đã giao việc cho anh rồi. Hơn nữa anh cũng thấy nữ thần đại nhân nên chăm sóc da một chút đi.
- Thần tính mới là thứ quan trọng, nhục thể chỉ là túi da mà thôi...
Nói đến một nửa, Lộ Lăng bỗng giật mình, suýt chút nữa thì cô bé đã tự cắn vào lưỡi mình:
- “Nữ thần đại nhân” cái gì? Đã bảo là đừng có chơi cái trò chơi trẻ con đó nữa rồi!
Hứa Ngôn mỉm cười, buông tay.
Lộ Lăng lườm cậu:
- Được rồi, anh đã mua rồi thì đành dùng chứ biết làm sao.
.....
Khoảng hai mươi phút sau, điện thoại di động của Lộ Lăng vang lên.
Trước khi nghe máy, Hứa Ngôn có nhìn thông báo trên màn hình. “Cô Lôi”, ngoại trừ Lôi Hồng Hà thì Hứa Ngôn cũng chẳng nghĩ ra còn có thể là ai khác.
Cậu do dự một lát nhưng vẫn nghe máy.
- A lô, Lộ Lăng đang tắm, không tiện nghe máy.
Sau khi Hứa Ngôn nói xong, đầu dây bên kia mãi vẫn chưa thấy trả lời.
Chờ một lúc lâu sau, mãi cho tới khi Hứa Ngôn định tắt máy, Lôi Hồng Hà mới nói:
- Vậy làm phiền con chuyển lời cho con bé đi.
- Chuyển lời gì?
Hứa Ngôn khó chịu hỏi.
- Mẹ có thuê một phòng trọ ở gần trường cho em gái con, cách phòng thí nghiệm rất gần. Ngày mai con bé có thể vào ở, ngày kia thì vào phòng thí nghiệm luôn. Thẻ ra vào phòng thí nghiệm của con bé cũng đã làm xong rồi.
Hứa Ngôn cười lạnh:
- Có mấy ngày thôi mà cũng không đợi được, phòng thí nghiệm của các người thiếu cu li thế cơ à?
Giọng Lôi Hồng Hà cũng có vẻ cứng nhác:
- Mẹ không thiếu cu li mà thiếu nhân tài có thể chỉnh lý việc nghiên cứu. Con không biết gì thì đừng nói lung tung.
- À, được rồi, tôi sẽ nhắn lại cho con bé. Còn chuyện gì không?
- Không còn chuyện gì nữa cả.
- Vậy được rồi, chào.
Hứa Ngôn dứt khoát cúp máy.
Hứa Ngôn đặt di động xuống, cậu để ý thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng và tiếng máy sấy cũng vang lên.
Nhưng mới được có mấy giây thì thiếu nữ đột ngột thét lên:
- A... A!
Hứa Ngôn chạy nhanh tới trước cửa phòng tắm, lớn tiếng hỏi:
- Em sao thế?
- Bị nóng thôi, anh đừng vào!
- Bị máy sấy tóc làm bỏng à... Bây giờ em có đang mặc quần áo không thế?
- Mặc đồ ngủ... Em đã bảo là đừng có vào!
Lộ Lăng chưa nói hết câu thì Hứa Ngôn cũng đã mở cửa bước vào phòng tắm. Cậu phải hỏi trước một câu như vậy ở ngoài cửa vì không muốn gặp phải tình cảnh cẩu huyết là vừa mở cửa đã thấy em gái trần truồng.
Hứa Ngôn giằng lấy máy sấy từ trong tay Lộ Lăng:
- Để anh sấy cho em đi, kẻo em lai bất cẩn tự làm bỏng mình bây giờ.
- Em sẽ không bị thế nữa đâu!
Lộ Lăng giương nanh múa vuốt với ý đồ cướp lại máy sấy tóc.
Nhưng Hứa Ngôn vẫn đứng nguyên đó, cậu chỉ giơ chiếc máy sấy lên cao rồi hơi ngửa ra sau, vậy là thiếu nữ nhỏ xinh đã không thể với tới rồi.
- Nếu như anh nhớ không lầm thì...
Hứa Ngôn từ từ nói:
- Khi ở nhà, việc sấy tóc sau khi tắm xong và mấy việc chăm sóc da đều là mẹ làm cho em. Em chưa bao giờ tự mình làm mấy chuyện này, đúng không?
- Thế thì cũng không cần anh giúp!
- Tóc em dài, phần phía sau cũng rất dày nên không dễ để sấy khô đâu. Vậy nên em cần người giúp, việc này rất bình thường. Huống chi tay em còn ngắn...
- Anh bảo tay ai ngắn!
Lộ Lăng không nhịn được nữa, cô bé đạp vào chân Hứa Ngôn một phát.
Nhưng Hứa Ngôn còn chẳng kêu đau lấy một tiếng vì lực đá của em gái nhẹ vô cùng, cảm giác cứ như đang gãi ngứa vậy.
Lộ Lăng trừng mắt nhìn cậu hồi lâu nhưng rồi vẫn phải bất đắc dĩ quay lưng lại.
Hứa Ngôn nâng phần tóc phía sau đầu của thiếu nữ lên, bật máy sấy.
Tờ giấy mà Lộ Thanh Mai đưa cho Hứa Ngôn có ghi rõ một số việc cần chú ý khi sấy tóc dài, ví dụ như không thể để mức gió quá mạnh, khoảng cách từ máy sấy đến tóc không thể gần quá, không thể sấy quá khô, những việc này Hứa Ngôn đã nhớ kĩ hết.
Vậy là khi đối mặt với mái tóc đen của thiếu nữ, cậu làm việc vô cùng cẩn thận, dịu dàng, kiên nhẫn.
Chờ tới khi Hứa Ngôn đặt máy sấy xuống, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Lộ Lăng rầu rầu hỏi:
- Xong chưa thế?
- Rồi, Sau đó thì phải làm gì? Dưỡng da phải không?
- Việc này em tự làm được.
Lộ Lăng nói nhỏ rồi ra khỏi phòng tắm.
Hứa Ngôn cũng ra ngoài, cậu ngồi xuống bên giường, cầm di động của mình lên, là chiếc Nokia cũ kĩ kia.
Sau đó, cậu thấy có cuộc gọi nhỡ, mà còn là cuộc gọi nhỡ của Trương Hân Di.
Ngoài cuộc gọi nhỡ thì còn có tin nhắn mới, ví dụ như:
“Mười giờ rồi, không phải nói sẽ gọi video QQ à?”
“Anh có ở đó không thế? Không phải là online mà để ẩn với em đấy chứ?”
“Này, anh có thể trả lời em được không? Điện thoại thì không nghe mà nhắn tin cũng không trả lời, anh đang làm cái gì thế?”
“Bỗng nhớ ra việc anh với em gái hình như sẽ ở cùng phòng, không phải là anh... Cuồng em gái cầm thú! Mau mau nghe điện thoại của bà đây!”
Hứa Ngôn cười khổ đọc hết bốn tin nhắn rồi lại đi vào phòng tắm, đóng cửa và bấm số của Trương Hân Di.
- A lô, tên ma quỷ cuồng em gái nào đó cuối cùng cũng có thể gọi điện cho bạn gái rồi à? Nói đi, khi nãy có phải là lại đang khống chế em gái không?
Hứa Ngôn cười khổ:
- Không mà, em đừng có bôi nhọ sự trong sạch của người khác thế chứ.
- Trong sạch cái gì! Hôm trước tận mắt em nhìn thấy anh...
- Được rồi mà, đừng đùa.
- Hì hì... Nhưng nói gì thì nói, anh với em gái anh ở cùng một phòng đúng không?
- Nhưng có ngăn cách mà, có hai giường đấy.
Trương Hân Di xấu xa hỏi:
- Thế có phải anh rất hi vọng đến nửa đêm, em gái sẽ chạy tới giường mình không?
- Làm gì có chuyện đấy.
Miệng thì trả lời như vậy nhưng Hứa Ngôn lại nhớ tới đêm trước khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Hôm ấy, Lộ Lăng đã chạy sang phòng cậu lúc nửa đêm, ôm cậu ngủ.
Tất nhiên chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Trương Hân Di biết được. Mặc dù cậu biết tình cảm anh em của mình vô cùng thuần khiết, hoàn toàn không có bất kì chuyện vượt qua khuôn khổ nào, nhưng nếu nghe được chuyện như thế mà không ghen thì đã chẳng phải là bạn gái.