Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi Lôi Hồng Hà đi rồi, Hứa Ngôn mới vào phòng ngủ của Lộ Lăng, thế nhưng cậu lại không thấy một bóng người.
Vậy là cậu trở về phòng mình, thấy được cô thiếu nữ đang co ro ngồi trên giường.
Lộ Lăng ôm đầu gối, toàn bộ cơ thể gần như đã cuộn tròn lại, khuôn mặt cũng chôn giữa hai đầu gối khiến người ta không tài nào nhìn thấy được vẻ mặt của cô bé.
Hứa Ngôn bước tới bên giường rồi ngồi xuống bên cạnh Lộ Lăng.
Lộ Lăng ngửa mặt lên, nhìn cậu:
- Sao rồi?
- Sao cái gì cơ?
- Anh với mẹ anh...
Thấy mình vừa nhắc tới từ “mẹ” là sắc mặt Hứa Ngôn đã lạnh hẳn đi, Lộ Lăng vội vàng đổi giọng:
- Anh với dì kia nói chuyện thế nào rồi.
- Đó không phải việc quan trọng. Việc quan trọng bây giờ là em nghĩ như thế nào.
- Em à...
Không biết vì sao khóe miệng Lộ Lăng bỗng cong lên, cô bé cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Hứa Ngôn không hiểu lắm, cậu nhìn chằm chằm vào Lộ Lăng.
Thiếu nữ mỉm cười, khẽ nói:
- Em không đi đâu.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Ngôn là nhíu mày:
- Tại sao?
Thiếu nữ đột nhiên mở rộng cơ thể, nằm thẳng trên giường Hứa Ngôn:
- Rất đơn giản thôi, vì mục tiêu của bản thần là tìm lại thần lực, tìm kiếm thần ngữ để thể hiện chân lý. Nhưng mà bà dì kia lại muốn đưa ta tới phòng thí nghiệm của bà ấy, rửa ống nghiệm cho bà ấy, làm mấy cái thí nghiệm nho nhỏ về protein, DNA này nọ. Một nữ thần đến từ đỉnh Olympus làm sao có thể làm mấy việc như thế được!
Hứa Ngôn không chịu nổi sự trẻ trâu nồng nặc kia, cậu túm lấy trọng điểm trong lời của Lộ Lăng:
- Ý em là chí hướng của em nằm ở toán học chứ không phải sinh học? Nhưng bà ấy nói trong lĩnh vực nghiên cứu của bà ấy, toán học là cơ sở vô cùng quan trọng.
- Chưa nghe qua cậu này à? Toán học là lửa nhóm lên đèn vật lý, vật lý là đèn chiếu sáng cho con đường hóa học, hóa học là con đường thông tới cái hố sinh học!
Lộ Lăng nhắm mắt:
- Ai mà chẳng biết sinh học là một cái hố to? Có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp ngành sinh học xong đã phải chạy khắp thế giới để kiếm thuốc hối hận đấy. Thế nên tại sao lại phải nhảy vào cái hố ấy?
Hứa Ngôn vẫn nhíu mày, cậu nói:
- Thế nhưng gần đây trong lĩnh vực sinh học cũng đã có được một số bước tiến lớn, cơ hội sau này sẽ càng ngày càng nhiều đúng không? Hơn nữa...
- Được rồi, đừng phiền nữa mà!
Lộ Lăng xua tay ngắt lời:
- Bản thần đã quyết định rồi, chẳng lẽ mi còn dám vi phạm thần dụ sao?
- Nhưng đây là cơ hội đi Kinh Đại, em thực sự...
- Ta không đi! Với thần lực của bản thần thì sau này học đại học nào chẳng được, chẳng lẽ còn phải xin người ta nhận lấy ta chắc? Mi cũng thanh thản, ổn định học đại học đi, cuối tuần còn có thể về thăm đám sách ở nhà.
Lộ Lăng từ từ nhắm mắt, cô bé nằm đó, giọng nói tràn đầy quyết tâm mà không ai có thể lay chuyển được.
Nhưng Hứa Ngôn lại không thể kiên quyết như Lộ Lăng được, nếu chỉ vì nguyên nhân ở mình mà làm cho em gái phải bỏ qua một cơ hội hiếm có như vậy, làm sao cậu an tâm được?
Mặc cho Lộ Lăng ra vẻ không thèm ngó ngàng tới cơ hội này, Hứa Ngôn vẫn hiểu trên đời này có nhiều thiên tài, thế nhưng Bá Nhạc lại không dễ gặp.
......
Sau bữa tối, Lộ Thanh Mai đi rửa bát còn Lộ Lăng thì về phòng lên mạng, Hứa Ngôn lập tức lôi ba mình vào phòng mình.
Để ba ngồi xuống ghế rồi, Hứa Ngôn mới đứng trước mặt ông, nghiêm túc hỏi:
- Hẳn là ba có cách để liên lạc với vợ cũ của ba chứ?
- Vợ cũ?
Hứa Vọng Hải sửng sốt một lúc rồi mới kịp phản ứng lại:
- Ý con là Lôi Hồng Hà à, muốn lấy số điện thoại của bà ta làm gì?
- Con có việc muốn hỏi bà ấy.
Hứa Vọng Hải có hơi lo lắng:
- Con muốn hỏi... chuyện năm đó à?
- Thôi đi, mấy chuyện lùng bùng đấy của hai người có gì để hỏi, không phải là bà ấy chê ba không có chí tiến thủ nên một mình cao bay xa chạy vì mộng tưởng à? Cái chuyện cũ rích này giờ ném lên mạng cũng chẳng ai thèm kìa!
Hứa Ngôn khinh thường ra mặt.
- Thế con muốn hỏi cái gì?
- Con muốn hỏi bà ấy muốn hướng dẫn Lộ Lăng là để làm gì.
- Không phải là nhận làm học sinh rồi về sau giúp bà ấy nghiên cứu khoa học à?
Hứa Vọng Hải không hiểu lắm.
Hứa Ngôn lắc đầu:
- Con biết, con muốn hỏi chi tiết cơ. Ví dụ như rốt cuộc thì bà ấy định để Tiểu Lăng giúp đỡ nghiên cứu về mặt nào.
Hứa Vọng Hải càng thêm nghi ngờ:
- Tại sao con lại hỏi vấn đề đó?
- Ba đừng để ý, cứ đưa cách liên lạc của bà ấy cho con là được rồi.
Thấy con trai thực sự kiên quyết như vậy, Hứa Vọng Hải cũng đành phải rút điện thoại ra, nhưng trước khi ấn mở danh bạ, ông vẫn thấp thỏm hỏi một câu:
- Con sẽ không xích mích gì với bà ấy chứ hả?
- Vị kia là giáo sư Kinh Đại đấy, con nào dám đánh bà ấy?
- Không dám... Ý con là con thực sự muốn ra tay à?
- Nói nhảm.
Khi màn đêm bao phủ thành thị, Hứa Ngôn một mình ra khỏi nhà, cậu đi qua hai con phố rồi bước vào một quán cà phê.
Vừa mới vào cửa, cậu đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt đến độ làm người ta phát ghét kia.
Cậu bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện của Lôi Hồng Hà.
Lôi Hồng Hà đặt tách cà phê xuống, nhìn đồng hồ rồi nói:
- Con đến muộn bốn phút rưỡi.
Hứa Ngôn bỗng muốn lật bàn quá, nhưng cậu nghĩ kĩ rồi bình tĩnh lại, chế giễu:
- Xin lỗi nhé, nhưng... học sinh quý giá mà bà muốn lại rất nghe lời tôi. Vậy nên rõ ràng là người nắm quyền chủ động sẽ có tư cách ngạo mạn rồi.
Lôi Hồng Hà giơ tay lên chỉnh lại gọng kính:
- Con đang quyết định tương lai của em gái mình đấy, con không cảm thấy như thế này rất vô trách nhiệm à?
- Bà còn có thể nói đến hai chữ “trách nhiệm” với tôi à?
Hứa Ngôn bắt chước vẻ mặt trào phúng của Choi Sung-Kook:
- Chắc hẳn là bà đang đùa tôi rồi.
(Vẻ mặt trào phúng của Choi Sung-Kook có thể tìm theo từ khóa: 金馆长的嘲讽表情)
- Mẹ cho rằng bây giờ chúng ta đang thảo luận tới vấn đề liên quan tới em gái con. Hành vi tự tiện thay đổi chủ đề này thật sự khiến mẹ nghi ngờ hệ thống thần kinh của con liệu có đủ sức để phối hợp được với một cuộc thảo luận logic hay không.
- Chậc chậc chậc...
Hứa Ngôn cười lạnh, lắc đầu.
Lôi Hồng Hà cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Im lặng một hồi lâu.
Hứa Ngôn đã sớm khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, lúc này cậu lên tiếng hỏi:
- Bà muốn Lộ Lăng làm gì?
Lôi Hồng Hà vẫn bình thản đáp:
- Con muốn nghe đề tài nghiên cứu của mẹ? Xem ra con không có lòng tin vững chắc vào kiến thức mà bản thân tích lũy được cũng như năng lực phân tích của mình.
Hứa Ngôn khoanh tay trước ngực rồi tựa lưng vào ghế ngồi, cậu bình thản nhìn về phía Lôi Hồng Hà:
- Tôi nói rồi, tôi có thể làm ảnh hưởng tới quyết định của Lộ Lăng. Vậy nên bà chỉ cần nói thật cho tôi biết là được.
Lôi Hồng Hà không do dự mà nói thẳng:
- Đề tài nghiên cứu chính của mẹ và đoàn đội nghiên cứu không chỉ có một, nó bao gồm chương trình về tính tử vong của tế bào, kết cấu siêu xoắn ốc của DNA, quá trình xử lý sửa đổi trong dịch mã protein... Những đề tài này không thể giải quyết đơn độc được, vậy nên trong đội nghiên cứu ngoại trừ những người chuyên về sinh học còn có rất nhiều người có chuyên ngành là toán học và vật lý. Nhưng trong đoàn đội lại tồn tại một vấn đề: Những người chuyên ngành toán học và vật lý học chưa quen với khái niệm thuộc về sinh học, mà những người chuyên ngành sinh học lại rất khó để vận dụng công cụ toán học một cách thuần thục.
Hứa Ngôn tỉnh táo tiếp lời:
- Vậy nên bà cần một người có khả năng học tập đặc biệt, một thiên tài có thể tinh thông nhiều lĩnh vực khác nhau?
- Không cần con bé phải tinh thông nhiều lĩnh vực một lúc, chỉ cần nó thông thạo toán học, có khả năng tiếp thu được các khái niệm sinh học và các thao tác thí nghiệm là được rồi. Vì vậy, mẹ hi vọng con bé có thể trở thành một trong số những người dung hợp được các ngành khác nhau trong phòng thí nghiệm, hơn nữa chính bản thân con bé cũng đang phát triển theo phương diện đó... Để mẹ cho con xem topic mà con bé đã lập đi.
Nói xong, Lôi Hồng Hà rút ra một chiếc ipad phiên bản mới nhất.
Sau khi quét trên màn hình mấy lần, Lôi Hồng Hà kinh ngạc nói:
- Em gái con đã sửa topic rồi.
- Sửa rồi?
- Các phần chính của topic vẫn còn nhưng lời nói cuối cùng đã biến mất.
- Lời nói cuối cùng đó rất quan trọng à?
- Bỏ đi phần cuối cùng thật ra cũng không ảnh hưởng gì tới nội dung cần thể hiện trong topic, thế nhưng phần thú vị nhất lại là nó.
Lôi Hồng Hà đặt ipad xuống rồi cầm điện thoại lên:
- Cũng may là mẹ có chụp hình lại, có thể để cho con xem.
Một lát sau, Hứa Ngôn cầm lấy di động của bà, thấy đoạn lời nói đã bị Lộ Lăng xóa đi:
“Tôi không nhằm vào ai cả, tôi đang nói tới toàn bộ lĩnh vực sinh học đấy, tất cả thật là lộn xộn. Lĩnh vực này thiếu một Newton hoặc Einstein. Có lẽ lời này trong mắt mọi người thật là ngông cuồng, thế nhưng tôi tình nguyện thử xem sao”
Hứa Ngôn cười khổ:
- Sự tự kỉ và kiêu ngạo này thực đúng là phong cách của con bé.
Lôi Hồng Hà nhấn mạnh:
- Cô bé có vốn liếng cũng như ý nguyện đó, vậy nên người mẹ muốn chính là cô bé.