Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 113: Chương 113: Vị giáo sư độc tài




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Khi về đến nhà, Hứa Ngôn tự dưng lại nảy sinh ra một cảm giác: Có phải là điều hòa trong nhà bật quá thấp hay không?

Nhưng chỉ một giây sau, cậu đã có thể xác định rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi. Ngọn nguồn của ảo giác này hẳn là ở người phụ nữ đang ngồi trên sa lông phòng khách kia.

Đó là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bà ăn vận rất chỉn chu và tỉ mỉ. Mái tóc ngắn có trật tự, cặp mắt kính gọng vàng, lớp trang điểm vừa phải, lại thêm một bộ đồ với quần dài chững chạc đến độ không thể bắt bẻ nhưng cũng không hề có một nét vui vẻ nào, tất cả những điều này kèm thêm một gương mặt đoan trang đã ngay lập tức mang lại cho người ta ấn tượng sâu sắc về hình ảnh của một vị nữ cường nhân.

Hứa Ngôn thấy bộ dáng này của bà, cậu cảm thấy bà giống một vị nữ tổng giám đốc có công ty đã niêm yết trên thị trường chứng khoán hơn là một giáo sư của Kinh Đại.

- Con về rồi, ba, mẹ.

Hứa Ngôi nhìn về phía ba và mẹ kế đang ngồi phía đối diện Lôi Hồng Hà rồi lên tiếng chào.

Lộ Thanh Mai sửng sốt. Trước đây, Hứa Ngôn vẫn luôn gọi bà là mẫu thân chứ chưa bao giờ gọi mẹ, thế nhưng bây giờ, ngay trước mặt Lôi Hồng Hà...

Hứa Vọng Hải đột ngột lên tiếng:

- Hứa Ngôn, ba mẹ có chuyện phải nói với con.

Hứa Ngôn gật đầu:

- Con biết rồi, em con sẽ đi thủ đô. Lần này là nhảy lớp thẳng lên đại học, bỏ qua luôn cả cấp ba, thật là quá giỏi.

- Khụ khụ khụ.

Hứa Vọng Hải tranh thủ thời gian hắng giọng để sắp xếp từ ngữ, sau đó ông nói:

- Việc này còn chưa quyết định, còn phải xem ý kiến của em con đã.

Nghe ba mình nhắc tới em gái, Hứa Ngôn vô thức quay đầu lại nhìn nhưng không hề thấy bóng người. Chắc hẳn khi nãy Lộ Lăng đã lặng lẽ chạy về phòng rồi.

- Vậy cứ xem ý kiến của con bé thế nào đi, xem nó có muốn đi hay không. Tóm lại thì ở đây không có việc của con phải không?

Dứt lời, Hứa Ngôn cũng bước vào tới giữa phòng. Từ khi vào cửa, thay dép đi trong nhà tới nay, ngoại trừ có quan sát Lôi Hồng Hà lúc ban đầu ra, cậu hoàn toàn coi như vị nữ giáo sư kia không hề tồn tại.

- Không, thật ra vẫn còn một số việc phải nói với con nữa...

Hứa Vọng Hải không nói nữa mà nhìn về phía Lôi Hồng Hà đang ngồi ở đối diện, ý là muốn để bà nói tiếp.

Vậy nên Lôi Hồng Hà cũng tự nhiên tiếp lời, bà hờ hững nói:

- Mẹ với ba mẹ con đã thương lượng rồi. Xét thấy tình cảm giữa con và em gái con rất tốt, hơn nữa con bé đi học đại học ở độ tuổi này vẫn quá nhỏ, như vậy thật khó mà an tâm được. Thế nên mẹ có thể đón cả con lẫn em con tới thủ đô cùng nhau.

Đã bao lâu rồi Hứa Ngôn không nghe thấy giọng nói này?

Trong trí nhớ của cậu, giọng nói này dường như đã ở khắp mọi nơi, khi cậu kén ăn không chịu ăn cơm, khi cậu quá nghịch ngợm, khi cậu chỉ mải mê nghịch máy vi tính, khi cậu vụng trộm trốn khỏi nhà nhưng bị bắt quả tang...

Những kí ức kia đã bị chôn giấu trong tầng sâu nhất của não bộ cậu từ rất lâu rồi, nó đã bị đặt dưới một lớp bùn, cứ thế từ từ thối rữa đi. Thế mà hôm nay, cậu bỗng nhận ra tốc độ thối rữa ấy quá chậm.

Tất nhiên là sau mười mấy năm trời, những chi tiết kia đã sớm tiêu tan, ngay cả mặt mũi người này cũng đã trở nên xa lạ, nhưng cũng giống như hóa thạch sẽ giữ lại dấu chân khủng long, giọng nói này vẫn cứ tồn tại sâu trong trí nhớ của Hứa Ngôn.

Nhất là khi ánh mắt của Lôi Hồng Hà nhìn về phía cậu, cảm giác quen thuộc trong giọng nói kia lại càng không thể bị gạt đi.

Hứa Ngôn như ngừng thở trong chốc lát, lồng ngực cậu trống rỗng, không nơi nương tựa. Nhưng chỉ trong giây lát tiếp theo, trong lồng ngực trống rỗng ấy đã phun trào ra lửa giận khó mà kìm nén, cũng giống như ném một quả bom xuống giếng nước chật hẹp vậy, mọi căm phẫn và điên cuồng gần như đã bộc phát ra, phá tan mọi cản trở.

Hứa Ngôn không nổi giận. Cậu nhắm mắt lại, hít sâu rồi thở mạnh mấy lần.

Khi mở mắt ra, cơn giận điên cuồng kia đã biến mất hoàn toàn như một kì tích. Trong mắt Hứa Ngôn dường như chỉ còn lại băng đá không mang theo tạp chất.

- Thú vị, thú vị lắm, bà đây... Xin lỗi cho tôi hỏi thẳng, bà là ai? Bà lấy tư cách gì để nhúng tay vào chuyện của gia đình chúng tôi?

Hứa Ngôn nhếch mép, nở một nụ cười lạnh đầy mỉa mai.

Lôi Hồng Hà hơi cúi đầu, bà đưa tay chỉnh lại gọng kính rồi nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngôn và dùng giọng điệu vẫn lạnh băng không một chút tình cảm kia, nói:

- Mẹ có thể nhắc với con hai vấn đề. Thứ nhất, việc này còn chưa quyết định, con đừng có vội vã thể hiện sự thù ghét của mình ra như vậy. Thứ hai, mục đích chuyến đi này của mẹ chỉ là em gái con, con bé là một thiên tài hiếm có, còn con chỉ là người bình thường mà thôi. Vậy nên mẹ đề nghị con hãy hỏi ý kiến của em gái con rồi hẵng nói chuyện tiếp với mẹ.

Nghe được câu “con chỉ là người bình thường thôi”, lại thấy ánh mắt không hề mang theo áy náy của Lôi Hồng Hà, Hứa Ngôn nhận ra mình không hề tức giận. Cảm nghĩ của cậu bây giờ chỉ có hoang đường mà thôi.

Hứa Ngôn dựa vào tường, cười lạnh:

- Tôi rất tò mò, bà làm cách nào mà lại vừa mắt em tôi? Con bé nói với tôi là vì nó có đăng một topic trên mạng. Ừm, hóa ra Kinh Đại còn chơi cả chiêu tuyển sinh trên internet cơ à?

Lôi Hồng Hà lạnh nhạt giải thích:

- Mẹ có một học sinh là thành viên thân thiết của trang web kia. Cậu ấy thấy topic liên quan tới việc dùng Tô-pô để giải thích cấp độ của hệ thống thần kinh của Lộ Lăng. Mặc dù Lộ Lăng không có nhiều hiểu biết về sinh vật học nhưng những tích lũy về toán học của cô bé đã vượt qua cả một số nghiên cứu sinh mà mẹ hướng dẫn. Đương nhiên, chuyên ngành của các nghiên cứu sinh đó không phải là toán học, nhưng ít ra thì bọn họ là những nghiên cứu sinh khoa học tự nhiên đã được học không ít kiến thức toán học của Kinh Đại. Việc này cũng đủ để chứng minh rằng chỉ thông qua việc tự học mà có thể đạt tới trình độ này là một việc hoàn toàn khó tin. Mẹ là chủ nhiệm của Trung tâm khoa học sinh học Kinh Đại, mẹ có nghĩa vụ mời chào những người mới thích hợp với trung tâm, vậy nên hôm nay mẹ mới ở đây.

Hứa Ngôn nhún vai:

- Nói vậy thì hẳn là trùng hợp rồi.

Lôi Hồng Hà thở dài:

- Có thể nói là trùng hợp. Một tục nhân lười biếng như ba con mà lại có thể sinh ra một thiên tài khắc khổ như thế, tính đa dạng của gen quả là không lừa người ta.

Lời này còn chưa dứt, Hứa Ngôn đã chỉ tay về phía bà, lạnh lùng nói:

- Bà nói tôi thì cũng thôi đi, đừng có mắng đến cả ba tôi!

Lôi Hồng Hà vẫn thản nhiên:

- Căn cứ vào hiểu biết của mẹ với ba con sau nhiều năm thì đây chỉ là lời nói thật thôi.

- Nói thật à? Được, vậy tôi cũng có thể nói...

Nói đến một nửa, Hứa Ngôn lại thấy mình không nói nổi nữa, có vẻ như đa phần những lời nhục mạ người phụ nữ này đều sẽ ảnh hưởng tới cả mình nữa nhỉ? Nghĩ thôi cũng đau cả trứng.

Lôi Hồng Hà nhíu mày:

- Con muốn nói cái gì?

- Ha ha.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Ngôn cũng chỉ đành chọn thứ vũ khí không có lực sát thương lớn này. Như vậy chí ít cũng không làm ảnh hưởng tới mình và ba.

Lôi Hồng Hà nhếch miệng, bà đứng lên, thuận tay cầm theo cả tập tài liệu bên cạnh rồi nhìn quanh một lượt:

- Đã vậy thì tôi cũng xin phép về trước. Tôi đề nghị tất cả mọi người hãy tỉnh táo rồi hẵng quyết định, như vậy sẽ tốt hơn.

Hứa Ngôn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà.

Trước khi ra ngoài, Lôi Hồng Hà đi ngang qua Hứa Ngôn, lúc ấy bà liếc mắt nhìn thư thông báo trúng tuyển trên tay cậu, cười nhạo:

- Loại trường hạng hai này, ha ha...

Hai chữ ha ha này có lực sát thương lớn hơn so với của Hứa Ngôn nhiều, mặc dù cậu thi đỗ vào trường trọng điểm quốc gia của tỉnh, thế nhưng so với Kinh Đại mà Lôi Hồng Hà đang giảng dạy thì...

Không kìm được nữa, Hứa Ngôn lập tức mắng lại:

- Cút ngay, ha ha!

- Còn không phải là 985 nữa, hẳn là con cũng chỉ có thể thi vào dạng trường như thế thôi.

Lôi Hồng Hà bước ra khỏi cửa rồi đứng đó, nói vậy.

Hứa Ngôn cắn răng:

- Tôi thi vào trường nào thì cũng không liên quan gì đến bà hết!

- Ru rú một góc, ếch ngồi đáy giếng!

Lôi Hồng Hà lắc đầu thở dài:

- Nếu mẹ mà là con thì mẹ sẽ học lại một năm, cố gắng để có được một điểm xuất phát cao hơn.

- Tôi đã nói là không liên quan gì đến bà cơ mà!

- Đúng thế, nhưng nếu con đi cùng em gái con tới thủ đô thì mẹ có thể giúp con được... Con thực sự không muốn đến một trường tốt hơn à? Ví dụ như Kinh Đại hoặc Thanh Đại?

Lôi Hồng Hà nói đầy ẩn ý rồi thuận tay đóng cửa lại.

Hứa Ngôn cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.