Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Tối hôm ấy, Hứa Ngôn nhận được điện thoại của Lưu Tử Hằng. Vì trước khi lên đường, cậu đã thông báo ngày mình sẽ về với thằng bạn nên chuyện bây giờ nó gọi điện sang cũng là việc hết sức bình thường.
Sau khi điện thoại được kết nối, câu đầu tiên của Lưu Tử Hàng chính là:
- Về nhà rồi chứ, chuyến du lịch này có vui không?
Hứa Ngôn đáp:
- Cũng được... Phong cảnh khá đẹp, mỗi tội đi qua đi lại hơi mệt.
Lưu Tử Hằng bỗng thì thầm:
- Có cuộc gặp gỡ ướt át nào không?
- Tao biết ngay là mày quan tâm nhất tới vấn đề này mà.
Hứa Ngôn dừng câu chuyện, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nhớ tới cô gái đeo kính Tô Thiến:
- Cũng tính là có.
- Sao tao nghe giọng điệu của mày có vẻ không dám chắc thế? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Trên máy bay, tao có quen biết một cô gái, cô này lớn hơn tao một chút, là người đã tốt nghiệp cấp ba ấy. Ban đầu, bọn tao có ấn tượng khá tốt với nhau, hơn nữa còn ở chung một đoàn du lịch...
Lưu Tử Hằng cười he he:
- Thế thì hẳn là thành công!
Hứa Ngôn thở dài:
- Nhưng tao còn chưa kịp phản ứng thì em gái tao đã giải quyết hộ luôn rồi.
- Giải quyết hộ? Ý mày là em gái mày tán gái giúp mày á?
- Ha ha...
Hứa Ngôn cười hai tiếng như tự giễu:
- Cô gái kia cứ quấn quýt lấy em gái tao cả ngày, còn chẳng thèm để ý gì đến tao. Mày cảm thấy việc này nên gọi là gì?
- Đây, đây là bách hợp!
Giọng của Lưu Tử Hằng trong điện thoại trở nên vô cùng hưng phấn.
Hứa Ngôn lại thở dài thườn thượt.
Lưu Tử Hằng cười hỏi:
- Chẳng phải mày cũng cuồng bách hợp à? Tao nhớ là trong hàng mày lưu trữ, phải có tới gần một nửa là bách hợp.
Hứa Ngôn không chịu nổi nữa, cậu quát lên:
- Nhưng vấn đề là đừng có đụng đến tao! Mày có thể hiểu được cảm giác bị em gái mình NTR là như thế nào không? Mày có hiểu được không?
- Thật ra nếu thay đổi góc độ suy nghĩ thì cũng chưa chắc là em gái mày NTR mày đâu, biết đâu đấy là cô gái kia cướp em gái của mày, NTR mày...
- Mẹ nó, chẳng phải là giống nhau à, tất cả đều là tao bị NTR!
- À không, mày đọc nhiều sách triết học như thế rồi nên hẳn là mày có thể hiểu được sự khác biệt giữ chủ thể và khách thể...
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Đủ rồi đấy, mày đừng có nhắc tới chuyện này nữa!
- Được rồi, ha ha ha...
Lưu Tử Hằng cười gượng:
- Ngày mai có tâm trạng ra ngoài đi chơi với anh đây không?
Hứa Ngôn đáp:
- Muốn chơi gay thì mày tìm Thái Khang ấy.
- Con mẹ nó, ai chơi gay? Mày đừng có mà làm vấy bẩn người trong sạch!
- Trong sạch cái nỗi gì! Rõ ràng là tao đã nhìn thấy mày với Thái Khang liếc mắt đưa tình.
- Mày thôi đê!
Lần này tới lượt Lưu Tử Hằng không nhịn được mà ngắt lời:
- Tao hoàn toàn nghiêm túc rủ mày ra ngoài chơi đấy.
- Chơi gì?
- Chiều mai ra ngoài chờ tao rồi mày sẽ biết.
Lưu Tử Hằng ra vẻ thần bí, thừa nước đục thả câu.
......
Chiều hôm sau, Hứa Ngôn đứng ở lối vào khu tập thể theo đúng hẹn để chờ Lưu Tử Hằng tới.
Cậu cũng không phải chờ quá lâu, mới một lát, Hứa Ngôn đã thấy chiếc Land Rover khí thế tới gần rồi dừng trước mặt mình.
Cửa kính ghế lái hạ xuống, nhưng gương mặt xuất hiện không phải tài xế mà chính là Lưu Tử Hằng!
- Mày lái xe à?
Trước sự kinh ngạc của Hứa Ngôn, Lưu Tử Hằng không khỏi cười đắc ý:
- Đúng thế đấy, tao đã thi được bằng lái rồi.
- Nhanh thế cơ à?
- Trường học lái tốt nhất, thầy dạy giỏi nhất, lại thêm việc từ lúc báo danh tới môn thi cuối cùng đều được bật đèn xanh mà. Tất nhiên là tao không cần lo lắng về vấn đề chi phí rồi.
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật:
- Được rồi, mày giàu, mày có thể ngoan ngoãn đi thi lấy cái bằng lái xe thôi là đủ để cảm ơn trời đất rồi.
- Dù sao thì cũng là việc ba tao phải để ý, tao chỉ cần yên tâm học là được.
Dứt lời, Lưu Tử Hằng mở cửa xe, nhảy xuống từ ghế lái.
Bây giờ Hứa Ngôn mới để ý rừng bộ quần áo trên người thằng bạn mình cũng rất nổi bật. Đây là một bộ âu phục theo phong cách không chính thức với màu xám nhạt, bộ đồ này không chỉ tạo ra cảm giác phóng khoáng, không bị trói buộc mà còn được là lượt phẳng phiu, giúp tôn dáng người của Lưu Tử Hằng lên khá ổn.
- Bộ đồ mày mà... là cái gì đấy?
- Armani, may theo số đo riêng. Cũng khá phải không?
Lúc Lưu Tử Hằng không nói gì thì còn đỡ, chứ cậu ta cứ mở miệng là lại nhíu mày nên vẻ mặt lại lập tức trở về với trạng thái bỉ ổi trước đây.
Hứa Ngôn cười nhạo:
- Đúng thế đấy, khá lắm... Trông chẳng khác nào thôn trưởng vào thành phố cả.
- Này này, đây chính là Armani may theo số đo riêng đấy nhé! Ống tay áo còn thêu tên ông mày đây này!
- Xin lỗi nhá, tao không nên nói như vậy.
Hứa Ngôn tỏ vẻ thành khẩn:
- Cán bộ thôn cũng là nhân viên chính thức của quốc gia, tao không nên nói như thế. Phải nói là mày đã tìm được giới hạn khí chất cho Armani, đây là điều không phải bất kì ai cũng so sánh được!
- Đậu má! Mày câm mồm cho tao!
- Thôi thôi, không trêu mày nữa. Nói thật đi, hôm nay mày gọi tao ra ngoài là định làm gì thế?
- Đến học viện nghệ thuật.
- Đến đó làm gì?
- Tán gái.
- Gì cơ?
......
Nửa giờ sau, chiếc Land Rover đã đi vào cổng của Học viện nghệ thuật. Người đang cầm lái chiếc Land Rover này chính là một cậu trai mặc âu phục với tướng mạo trông rất giống Shin - cậu bé bút chì và cũng là người vừa mới biến thân thành phú nhị đại mấy ngày gần đây: Lưu Tử Hằng.
Ngồi trên ghế phụ của chiếc xe này, Hứa Ngôn đang thích thú đánh giá Lưu Tử Hằng. Hứa Ngôn đã nhận ra càng tới gần Học viện nghệ thuật thì Lưu Tử Hằng có vẻ như càng hồi hộp. Bây giờ, sau khi đã vào tới Học viện rồi, cậu ta hồi hộp đến độ dùng cả hai tay nắm vô lăng, trên thái dương thậm chí còn có vài giọt mồ hôi lạnh.
Bên cạnh chiếc Land Rover là những sinh viên đang qua lại. Trong số đó, đa phần là những nữ sinh xinh đẹp, cao thấp béo gầy đều có đủ cả, sắc màu sặc sỡ đến độ có thể làm cho các nam sinh hoa mắt.
- Hôm nay ở trường này có một hoạt động gì đó thì phải, vậy nên tới đây tán gái thì hẳn năng suất sẽ rất cao. Học viện nghệ thuật vốn có nhiều gái đẹp, hôm nay lại càng nhiều mỹ nữ tụ tập hơn.
Lưu Tử Hằng dừng xe ở ven đường, quay đầu sang giải thích với Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn nhún vai:
- Vậy nên mày định lái xe trong sân trường để làm quen à?
- Như thế còn chưa đủ hả?
Lưu Tử Hằng vỗ bồm bộp vào bên cạnh vô lăng:
- Đây là Land Rover cao cấp đấy!
Hứa Ngôn giơ một ngón tay, chỉ chỉ.
Lưu Tử Hằng nhìn theo hướng Hứa Ngôn chỉ, cậu ta trông thấy một chiếc Lamborghini cực ngầu vừa mới vào cổng trường và đi thẳng về phía khu ký túc xá nữ.
- Land Rover đàn ông hơn! Mạnh mẽ hơn!
Lưu Tử Hằng già mồm.
Hứa Ngôn nhìn quanh một vòng, cậu nhận ra các nữ sinh đi qua chiếc Land Rover này đều không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, thế nhưng vẫn có một số người nhìn lâu hơn một chút. Vậy là cậu vỗ vai thằng bạn:
- Thế thì thử xem nào, cố lên.
Lưu Tử Hằng nhìn chằm chặp vào Hứa Ngôn, nói:
- Đang định thế đấy.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi Hứa Ngôn bỗng sực tỉnh:
- Không phải mày muốn tao xuống xe rồi sau đó mày sẽ đi tán gái một mình đấy chứ?
- Nếu không thì thế nào?
- Thế mày gọi tao đến đây làm gì?
Lưu Tử Hằng cười bỉ ổi:
- Hơn nửa năm nay, tao chỉ toàn thấy mày khoe bạn gái, khoe em gái, lần này ông đây cũng phải khoe thẳng vào mặt mày!
- Mày... ác lắm.
Hứa Ngôn nghiến răng.