Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi cưỡi ngựa qua một đoạn đường dài dằng dặc và dần có xu hướng dốc lên, Hứa Ngôn đã tới một địa điểm ngắm cảnh khá đẹp. Từ đây, cậu có thể thưởng thức cảnh đẹp của hồ Kanas từ trên cao xuống.
Đứng từ vị trí này có thể thấy được mặt hồ gợn sóng lăn tăn, những con sóng nhỏ đến độ có thể bỏ qua cũng được khiến mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương được nhuộm màu xanh lam của nước.
Nắng buổi bình minh chiếu thẳng xuống hồ để nước hồ phản xạ lại một thứ màu sắc đẹp rực rỡ mà vẫn êm dịu, những sơn cốc có vị trí bất quy tắc bên hồ giúp cho mặt hồ có những khoảng tranh tối tranh sáng không đồng đều, mang lại cho người ta một cảm giác khó có thể miêu tả.
Khỏi phải nhắc tới hai bên bờ hồ hẹp và dài, thế núi nhấp nhô chập chùng cùng với thảm cỏ xanh trải bên trên, lại thêm cánh rừng với những cây gỗ đứng thẳng như vệ binh nữa.
Nhưng người thực sự cảm nhận được vẻ đẹp ấy lại chỉ có một mình Hứa Ngôn mà thôi.
Bé trai du mục đi phía trước, nắm dây cương ngựa là đứa bé đã sinh ra và lớn lên ở đây, cũng vì thế mà ngoại trừ những thời gian hoặc khi có hiện tượng thời tiết đặc biệt, nó đã miễn dịch với cảnh sắc nơi này rồi.
Còn Lộ Lăng đang ngồi trên cùng một con ngựa với Hứa Ngôn và đang tựa trước ngực cậu thì vẫn còn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hai tay nắm yên ngựa của Hứa Ngôn phải siết rất chặt mới có thể bảo vệ được cô thiếu nữ mơ mơ màng màng này, để tránh việc cô bé mất thăng bằng mà ngã xuống.
Với tình hình dị thường của em gái trong hai ngày gần đây, Hứa Ngôn thực sự không nghĩ ra lý do. Cũng vì thế mà ngay cả cảnh sắc tráng lệ chưa bao giờ được thưởng thức đang ở ngay trước mắt này cũng khó lòng nhận được tất cả sự chú ý của cậu.
Mặt trời càng lên cao, Hứa Ngôn thấy cô em gái trong lòng mình càng ngủ say. Vậy là cậu gọi đứa bé du mục phía trước lại:
- Đến đây là được rồi, bây giờ chúng ta quay về thôi.
Đứa bé quay đầu nhìn cậu, khuôn mặt be bé nhăn nhó một lát rồi nhấn mạnh:
- Đi một nửa đường đã về cũng không trả lại tiền đâu!
Hứa Ngôn dở khóc dở cười:
- Yên tâm, bọn anh không định bắt em trả lại tiền đâu, em đưa bọn anh về là được rồi.
......
Khi đã trở về tới nơi ở, Lộ Lăng vẫn đang vất vả đấu tranh với cơn buồn ngủ.
Bây giờ còn phải mất một lúc nữa mới tới giờ cơm trưa, vì thế nên Hứa Ngôn định đỡ cô em gái về lại nhà bạt để con bé có được một giấc ngủ tử tế. Còn bản thân cậu thì đa quyết định trong thời gian chờ đợi lâu dài sẽ đọc sách gì rồi.
Về tới trước nhà bạt, tâm trạng bình thản của Hứa Ngôn đã bị phá vỡ.
Một cô gái đeo kính với nét mặt ngượng ngùng nhưng ánh mắt thì cực kì kiên định đã đứng ở đó, trông giống như một Hòn Vọng Phu đang chờ đợi vậy.
Thấy Hứa Ngôn đỡ Lộ Lăng, Tô Thiến vội vàng tới đón, cô dùng hai tay để đưa ra một phong thư màu hồng nhạt xinh xắn.
Lộ Lăng cố gắng lấy tinh thần, cười hỏi:
- Đây là... cái gì thế?
Tô Thiến cảnh giác liếc sang Hứa Ngôn.
Vậy là Hứa Ngôn chỉ đành phải quay đầu bước đi để cho hai cô gái có không gian riêng tư, thế nhưng cậu vừa mới bước đi được vài bước thì đã nghe loáng thoáng thấy giọng nói gấp gáp của Tô Thiến:
- Đây là thư chị viết cho em, sáng ngày hôm nay...
Những lời sau đó thì Hứa Ngôn không nghe rõ, bởi vì cậu đã đi xa rồi.
- Tối qua, lúc mình chơi game em gái thì cô em gái trong hiện thực của mình đã làm chuyện gì vậy? Sao hiệu suất tấn công của con bé lại có thể khủng bố đến như thế?
Hứa Ngôn không khỏi thầm than thở.
......
Một tuần sau, đoàn du lịch đã tới tham quan hết những địa điểm du lịch nổi tiếng nhất tại Bắc Cương, còn quan hệ giữa Hứa Ngôn và Tô Thiến thì... nhắc đến thôi cũng đủ làm cậu ưu sầu.
Điều này khiến cho Hứa Ngôn không khỏi hoài nghi rằng sự mập mờ nảy sinh giữa mình và Lâm Vũ Tịch liệu có phải đã bị em gái dùng một phương pháp tương tự để bóp chết hay không? Sau khi nhận thức được vấn đề này, Hứa Ngôn cẩn thận suy xét rồi lại cưỡng ép bản thân không được tiếp tục đào sâu tìm hiểu nữa.
Cho tới khi hành trình này đi tới cuối cùng, đồng hồ sinh học của Lộ lăng vẫn cứ có đôi chỗ hỗn loạn, còn Hứa Ngôn thì... bắt đầu đọc sách triết học.
Đúng thế, ở trên máy bay, khi em gái đang gối đầu lên đùi Hứa Ngôn để ngủ thì cậu cầm lấy một cuốn “Logic học cơ bản”, nghiêm túc đọc.
- Kết cấu của luận chứng và các mục bên trong không bao gồm...”
Đọc đến một đoạn nào đó, Hứa Ngôn gập sách lại, ngẩng đầu lên tự lầm bầm.
Một lát sau, ngay khi cậu chuẩn bị tiếp tục đọc sách, khóe mắt cậu để ý thấy một việc: Tô Thiến ngồi ở cùng một hàng với hai anh em họ, chỉ cách lối đi, Hứa Ngôn nhận thấy cô gái điềm đạm và nho nhã này đang tập trung hết sức để làm gì đó.
Hứa Ngôn nhìn kĩ lại, cậu nhận ra hình như cô gái đang gấp giấy. Thứ được gấp là... hạc giấy!
Vậy hạc giấy này là gấp cho ai? Hình như đây lai là một vấn đề cực kì đáng sợ khác.
Hứa Ngôn vội vàng dời mắt, cậu cúi gằm xuống, sợ rằng mình sẽ quấy nhiễu tới vị thiếu nữ si tình kia.
Cũng ngay lúc này, Hứa Ngôn nghe thấy một thiếu nữ khác đang nói mê bằng giọng mũi nũng nịu:
- Ngu xuẩn... Thánh kị sĩ ngu xuẩn... Bản thần đã dọn dẹp sạch hết mọi chướng ngại cho mi rồi...
Hứa Ngôn cúi đầu xuống nhìn Lộ Lăng đang gối đầu lên chân mình.
Ghế máy bay có tay vịn, vậy nên nó chắc chắn là một chướng ngại với tư thế nằm nghiêng để gối đầu lên chân người bên cạnh thế này.
Bởi vậy nên tư thế lúc này của Lộ Lăng có vẻ khá khó chịu, có tay vịn ngăn trở, cô bé chỉ có thể nghiêng eo tránh khỏi vị trí của tay vịn, mặc dù vậy, cô bé vẫn cứ gối lên đùi anh trai, ngủ say sưa.
- Rốt cuộc... Hừ... Bây giờ mi có thể tiếp tục ngoan ngoãn tu hành cùng bản thần... rồi nha...
Hứa Ngôn không khỏi nở một nụ cười bất đắc dĩ, tiếp đó nụ cười này dần dần biến thành một nụ cười mỉm ấm áp. Cậu vươn tay, khẽ vuốt nhẹ theo những sợi tóc của thiếu nữ.
......
Tối hôm ấy, cả gia đình về tới nhà.
Hai vợ chồng Hứa Vọng Hải và Lộ Thanh Mai vô cùng ăn ý nhào lên sa lông rồi không muốn động đậy nữa, thậm chí họ còn chẳng thèm mở ti vi lên.
Chuyến lữ hành này quả là đã giúp họ được thưởng thức những cảnh sắc mà mình chưa bao giờ được thấy, thế nhưng nó cũng thực sự làm họ sức cùng lực kiệt. Còn tình hình của Hứa Ngôn và Lộ Lăng, những thanh thiếu niên sức lực tràn trề thì có khả quan hơn một chút.
Hứa Ngôn vẫn còn sức để mở tivi thay cho ba mình rồi mới đi về phòng ngủ. Tiếp đó, cậu bị người bệnh trẻ trâu hạng nặng nào đó làm cho giật nảy mình.
Lộ Lăng quăng dép lê, nhảy lên giường Hứa Ngôn, ôm lấy gối đầu của cậu rồi với tư thế giống như một vận động viên cử tạ, cô bé dùng hai tay giơ cao nó lên.
Hứa Ngôn:
- ... Em định làm cái gì đấy?
Lộ Lăng nói:
- Đóng cửa lại!
Hứa Ngôn yên lặng làm theo.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Lộ lăng đã vứt mạnh gối đầu sang một bên rồi gào tướng lên:
- Cuối cùng thì bản thân cũng đã trở về!
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật, ngay cả đuôi mày cũng giật giật:
- Em... nhặt ngay cái gối dưới đất lên cho anh!
- Không! Đây là phạm vi của bản thần! Rốt cuộc cũng không cần phải để ý tới đám phàm nhân ngu xuẩn kia nữa rồi! Bản thần phải thể hiện ra thần tính thực sự!
Vừa la hét như vậy, Lộ Lăng vừa nhảy choi choi trên giường của Hứa Ngôn.
Thấy dáng vẻ vui sướng đến quên thân của em gái, Hứa Ngôn mới nhận ra rằng trong cuộc hành trình này, để có thể theo sát đoàn khách du lịch từ đầu tới cuối, Lộ Lăng hoàn toàn không có cơ hội để thể hiện ra mặt trẻ trâu của bản thân. Phỏng chừng lúc tấn công Tô Thiến, con bé vẫn cứ đeo mặt nạ từ đầu chí cuối, hoàn toàn không thể lơi lỏng một giây ấy nhỉ?
Hứa Ngôn lắc đầu, cậu chỉ cười chứ không nói thêm gì nữa.