Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 93: Chương 93: Từ nửa đêm cho tới sáng sớm




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Ban đêm, khi các du khách trong nhà bạt đã đi ngủ hết, Hứa Ngôn vẫn còn chơi galgame tới quên cả trời đất, hơn nữa còn không cần nghi ngờ gì đâu, cậu ấy thực sự đang dùng điện thoại di động của em gái để chơi trò chơi táy máy tay chân với em gái!

Phải nói rằng nếu chỗ này không phải phòng nghỉ của đoàn du lịch mà là phòng em gái thì mọi chuyện thật viên mãn.

Sau khi thành công chơi hết phần về em gái, Hứa Ngôn thở phào, cậu đứng dậy duỗi lưng một cái rồi đột ngột nhận ra một việc.

Vị trí bên cạnh cậu, cũng chính là giường ngủ của Lộ Lăng, bây giờ trống rỗng.

Hứa Ngôn vội vàng gọi điện thoại cho em gái, thế nhưng đầu dây bên kia lại cúp máy ngay lập tức.

Trong lúc cậu đang định đánh thức ba mẹ dậy thì có một tin nhắn được gửi tới: “Ta ra ngoài ngắm sao cùng với bạn, đừng có quấy rầy chúng ta“.

Hứa Ngôn trả lời trong trạng thái đầu óc mông lung: “Em lấy đâu ra bạn?”

Lộ Lăng đáp: “Tô Thiến“.

Hứa Ngôn: “Tại sao chị ấy lại thành bạn em?!”

Lộ Lăng: “Đừng có để ý, dù gì thì mi cũng không cần lo lắng cho ta, ta đang ở bên cạnh Tô Thiến rồi“.



Hứa Ngôn: “Thế hai người đang ở đâu?”

Nhưng tin nhắn này gửi đi lại chẳng khác nào đá chìm đáy biển, Hứa Ngôn chờ rất lâu mà vẫn không thấy hồi ầm.

Sau một hồi do dự, cậu quyết định vẫn nên ra ngoài tìm em gái xem sao.

Mặc dù Lộ Lăng đã nói là không cần lo lắng, hơn nữa Hứa Ngôn cũng biết em gái mình rất thông minh, thế nhưng nơi này dù gì cũng là một nơi hoàn toàn xa lạ, đã thế xa xa một chút ngoài kia là rừng núi hoang vắng, bảo cậu yên tâm thì cậu yên tâm kiểu gì?

......

Vừa ra khỏi nhà bạt chưa được bao xa thì Hứa Ngôn đã thấy Lộ Lăng và Tô Thiến, nhưng cùng lúc đó, sự chú ý của cậu cũng không tránh khỏi việc bị bầu trời đêm hấp dẫn.

Bây giờ đã là nửa đêm, màn đêm như phủ một lớp lông nhung màu đậm của thiên nga lên toàn bộ thế giới, ánh trăng xanh nhạt và dịu dàng mang tới nguồn sáng cho cả mặt đất làm người ta có thể nhìn rõ bãi cỏ ở gần hay là bìa rừng phía xa.

Điều khiến người ta phải xuýt xoa cảm thán chính là có vô số những viên kim cương đang tô điểm trên lớp nhung thiên nga màu đen kia. Sao trời lấp lánh, nhỏ có mà lớn cũng có, sáng cũng có mà tối cũng có, hơn nữa còn có thể cảm giác được độ xa gần của chúng, Hứa Ngôn so sánh với bầu trời sao trong thành thị mà mình đã nhìn thấy nhiều năm, cậu phải công nhận bầu trời sao nơi này làm người ta chấn động. Vô số những ngôi sao chi chít đang lấp đầy toàn bộ màn đêm.

- Cái này mới được gọi là Ngân Hà...

Hứa Ngôn không thể kiềm chế được xúc cảm, cậu thốt lên một câu cảm thán.

Dưới bầu trời đầy sao này, trên đồng cỏ xanh tươi, có một chiếc ghế dài khá lớn.

Hai thiếu nữ đang ôm nhau, an bình nằm trên ghế.

Một chiếc áo khoác rộng được khoác trên người cả hai, đồng thời cũng giúp cho hai người càng gần nhau hơn.

Lộ Lăng nằm sát vào ngực Tô Thiến, híp mắt hưởng thụ cảm giác được gối đầu lên cánh tay. Dáng vẻ này của cô bé làm Hứa Ngôn nhớ tới hai chú mèo con ở nhà.

Mặc dù xung quanh chỉ có đồng cỏ xanh mượt cùng với vài loài hoa dạ vô danh nhưng chẳng biết vì sao Hứa Ngôn lại như ngửi được mùi hương thanh nhã của loài hoa bách hợp.

Cậu nhẹ bước tiến về phía hai thiếu nữ.

Nhưng bất chấp việc Hứa Ngôn có cố gắng rón rén tới đây thì tiếng chân bước qua cỏ cũng sẽ tạo ra chút tiếng động.

Lộ Lăng nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô bé mở choàng mắt rồi xua xua tay với Hứa Ngôn, ra hiệu cho cậu không được tới gần.

Hứa Ngôn há miệng định nói gì đó nhưng lại bị thiếu nữ ra dấu ngăn lại.

Lộ Lăng lấy di động ra, mau chóng gửi một tin nhắn cho Hứa Ngôn: “Tô Thiến ngủ rồi, mi đừng có qua đây đánh thức người ta“.

Hứa Ngôn dở khóc dở cười đọc tin nhắn, ngẫm nghĩ một lát, cậu trả lời: “Vì sao em lại thân thiết với Tô Thiến như thế?”

Lộ Lăng: “Chuyện này chẳng có liên quan gì đến mi hết“.

Hứa Ngôn: “Thế em định qua đêm ở chỗ này luôn đấy à?”

Lộ Lăng: “Ta mang quần áo của ba mẹ ra làm đệm vói chăn rồi, hơn nữa nằm bên cạnh là lò sưởi hình người nên không cảm lạnh được đâu. Mi về đi ngủ đi“.

Chẳng trách cái áo kia nhìn quen thế.

Xoắn xuýt hồi lâu, Hứa Ngôn lại gửi một tin nhắn: “Ba mẹ có biết em ngủ ở bên ngoài không đấy?”

Lộ Lăng: “Ta sẽ về trước khi ba mẹ thức dậy, mi đừng có gọi họ dậy là được. Hôm nay ta đã ngủ quá nhiều lúc ở trên xe rồi nên đến tối không ngủ được“.

Hứa Ngôn thở dài, cậu cất điện thoại đi, nhảy về phía trước một bước.

Mặt mũi Lộ Lăng nhăn nhó cả lại, cô bé hung dữ nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, trông chẳng khác gì một con mèo đang xù lông.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Hứa Ngôn vẫn là người thua cuộc.

Cậu bất đắc dĩ giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng và từ bỏ ý định cưỡng chế lôi em gái về rồi lùi từng bước về phía sau.

......



Sáng tinh mơ hôm sau, Hứa Ngôn đang say giấc nồng thì giật mình tỉnh dậy. Cho tới lúc cậu mở mắt ra thì mới nhận thấy mình đã bị em gái quẳng ra khỏi chăn.

Sau đó, cậu bị em gái giục giã đi đánh răng, rửa mặt rồi cùng cô bé đi ra ngoài, tới trước mặt một bé dân du mục.

Em nhỏ du mục với làn da đen còn thấp bé hơn cả Lộ Lăng nhưng lại đang dắt hai con ngựa cao to, thấy Lộ Lăng và Hứa Ngôn tới, thằng bé lập tức dùng tiếng Hán ngọng nghịu của mình để nói:

- Chị gái, chúng ta đã thỏa thuận xong rồi, một giờ năm mươi tệ. Hai người, một trăm tệ.

Lộ Lăng gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Bé trai du mục xòe bàn tay ra:

- Trả tiền trước đi!

Lộ Lăng đặt tờ một trăm tệ vào tay bé trai du mục rồi đi về phía chú ngựa nhỏ hơn.

Trên lưng hai chú ngựa này đã được chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để cưỡi như yên ngựa, bàn đạp nhưng với một cô gái nhỏ nhắn như Lộ Lăng thì việc lên ngựa vẫn khá khó khăn.

Tuy nhiên, Lộ Lăng không hề do dự hay sợ hãi, cô bé nhấc một chân lên, giẫm xuống bàn đạp, đạp mạnh hai lần rồi quăng mình lên ngựa.

Hứa Ngôn:

- Từ từ đã nào, vừa sáng sớm em đã gọi anh ra ngoài... là để cưỡi ngựa à?

- Có vấn đề gì hả?

Lộ Lăng lúc này đã ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, cô bé liếc nhìn Hứa Ngôn rồi lại nhìn sang em nhỏ du mục:

- Đưa roi ngựa cho chị nào.

Bé trai du mục lắc đầu:

- Không được, hai người lần đầu cưỡi ngựa nên không biết khống chế sức mạnh đâu, để em dắt ngựa cho hai người, như thế mới an toàn.

Hứa Ngôn thấy em gái không thèm để ý đến mình nên chỉ đành phải bước tới bên cạnh con ngựa còn lại, túm lấy yên chuẩn bị lên ngựa.

Nhưng có vẻ như con ngựa này không có ý định phối hợp với cậu, nó lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, đã thế còn lắc mạnh mông làm đuôi ngựa quất vào người Hứa Ngôn. Nếu cậu không phản ứng nhanh, kịp thời giơ tay ngăn lại thì có lẽ đã bị đuôi ngựa quất vào mặt rồi.

Tất nhiên là con ngựa vung đuôi không mạnh, thế nhưng Hứa Ngôn vẫn phải lùi lại một bước.

- Chú ơi, không có vấn đề gì đâu, nó không làm bị thương chú được, chú cứ lên ngồi đi.

Giọng nói của bé trai du mục hoàn toàn không có bất kì ý khinh miệt nào, thế nhưng Hứa Ngôn vẫn thấy xấu hổ. Dù sao thì so sánh với vẻ quen thuộc của Lộ lăng thì biểu hiện của cậu quả thực là vụng về. Bởi vì xấu hổ nên ngay cả khi bị em bé du mục gọi là chú, cậu cũng không tỏ vẻ so đo.

Hứa Ngôn nhìn trộm sang phía Lộ Lăng, lúc này cậu nhìn thấy cô bé đang... ngủ gật. Ngủ gật?

Khi ngồi trên xe buýt mà ngủ thì cũng thôi đi, đằng này cưỡi ngựa mà còn ngủ gật thì chắc chắn là tìm chết rồi!

Vậy là từ tư thế chuẩn bị thử lên ngựa một lần nữa, Hứa Ngôn đã quay qua chỗ em bé du mục, chỉ chỉ về phía Lộ Lăng rồi nói:

- Để anh cưỡi cùng một con ngựa với con bé đi.

Lần này ngay cả bé trai du mục cũng đã thể hiện chút khinh bỉ ra mặt:

- Chú à, chú cứ lên ngựa đi, ngựa nhà cháu không làm chú bị thương đâu.

- Không phải, vấn đề đó không quan trọng, em xem kìa, con bé ngủ gật rồi! Không thể để cho nó cưỡi ngựa một mình trong trạng thái đó được, phải không?

Nghe thế, bé trai du mục quay đầu nhìn rồi giật mình kêu lên. Bây giờ Lộ Lăng đang ngồi ngủ gật trên lưng ngựa!

Tồi tệ hơn thế nữa là con ngựa của con bé đã thở phì ra một hơi rồi lắc lắc người. Trong lúc mơ màng, tất nhiên Lộ Lăng sẽ không thể giữ thăng bằng được, cô bé dúi đầu ngã xuống!



Bé trai du mục vội vàng lao về phía trước để đỡ lấy Lộ Lăng nhưng có một người còn nhanh hơn.

Bóng dáng Hứa Ngôn nhanh như một cơn gió, cậu vọt tới bên cạnh con ngựa, dang rộng tay đỡ lấy thiếu nữ đang cắm đầu xuống y như một bức tượng bị gãy gập.

- Khụ khụ khụ...

Nhận lấy lực va đập từ một cú đâm thẳng vào lồng ngực làm Hứa Ngôn ho khan hồi lâu.

Bấy giờ Lộ Lăng mới mở mắt, ngơ ngác hỏi:

- Anh trai à... Làm sao thế?

- Em lại còn không biết xấu hổ hỏi anh à?

Hứa Ngôn cười khổ, cậu từ từ bình ổn lại hô hấp rồi mới quay lại, nhìn về phía em bé du mục, hỏi:

- Bọn anh cùng cưỡi một con ngựa, không sao chứ hả?

- Kể cả hai người có cưỡi một con ngựa đi nữa thì... tiền trả rồi cũng không trả lại đâu!

- Được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.