Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi đã vượt qua gần như cả một ngày buồn tẻ và đơn điệu, rốt cuộc thì người của đoàn du lịch cũng có thể hưởng thụ một buổi tối phấn khích.
Thực đơn cho bữa tối nay là món đặc sản của địa phương, thịt bốc tay và thịt nướng.
(Thịt bốc tay: một món thịt cừu có nguồn gốc từ Kazakhstan và được ăn bằng hình thức bốc tay. Món này có cách chế biến khá đơn giản, thịt cừu sau khi rút xương sẽ được đập dập thành từng miếng, luộc lên rồi rắc gia vị như hành tây, muối lên)
Đoàn khách du lịch được chia thành mấy nhóm rồi cùng nhau bước vào những căn nhà bạt rất to. Bên trong những căn nhà bạt này là mùi thơm ngào ngạt bay khắp nơi, làm cho người ta chỉ ngửi thôi đã thèm nhỏ dãi. Đã thế, lúc này cũng tới hơn tám giờ tối, cả đoàn khách vẫn chưa có một ai được ăn cơm tối cả.
Khi khách đã bước vào, người dân du mục phụ trách chiêu đãi bọn họ sẽ bắt đầu rót cho mỗi một vị khách đã ngồi xuống một ly trà sữa. Trong chiếc chén nhỏ thô sơ, màu trà và màu trắng của sữa hòa quyện vào nhau tạo thành một thứ màu sắc đậm đà, đi cùng với đó là hương thơm ngọt ấm. Bên trên hỗn hợp trà sữa, người ta còn có thể thấy một vài lá trà nổi lên.
Trong lúc người dân du mục này rót trà sữa cho các khách du lịch, cô vợ của anh ta sẽ bưng lên món rau trộn khai vị với thành phần chính là cà rốt, hành và khoai tây, tất cả đều được thái thành sợi mỏng, trộn với vài loại gia vị đơn giản, mang lại cảm giác chua cay rất ngon miệng.
Tiếp đó là tới bữa ăn chinh: thịt, tất cả đều là thịt.
Thịt dê trải qua một quá trình nấu chín lâu dài đã được đặt lên một chiếc mâm rất to, ngay cả phần da và xương cũng được bưng tới. Người dân du mục sẽ cầm một con dao nhỏ, thành thạo cắt tảng thịt thành từng miếng, từng miếng rồi chia vào từng chiếc đĩa trước mặt mỗi người. Ở phía trước mặt mỗi khách du lịch có hai chiếc đĩa, một chiếc trống dùng để đựng thịt, cái còn lại thì chứa một số loại gia vị thông thường như muối, bột ớt.
Đây chính là món ăn có tên gọi là “thịt bốc tay”, thế nhưng không phải chỉ có mỗi một món này được bưng lên bàn.
Thịt dê với nạc mỡ giao nhau đã bị khoan sắt xuyên thành chuỗi và được nướng trên lửa than cho tới khi nhỏ dầu. Sau khi được bưng lên bàn, mùi hương của rau thì là lập tức chui vào mũi người ta, đây chính là món thịt nướng Tân Cương nổi tiếng toàn quốc. Thế nhưng nó lại có một điểm khác biệt nhỏ so với những dạng thịt nướng khác ở khắp các hang cùng ngõ hẻm của thị thành, đó là việc những người dân du mục ở đây chính là những người chăn nuôi ra những con dê có thịt tươi ngon nhất.
Tất cả đàn dê của họ đều được thả rông trên thảo nguyên, cũng chính vì thế mà chất thịt của chúng vô cùng ngon. Không cần thêm gia vị dư thừa, thậm chí không phải cố gắng giảm thiểu mùi vị, chỉ cần khống chế lửa nướng phù hợp, thêm vài loại gia vị đơn giản nhất thôi là có thể thưởng thức ngay lập tức rồi.
Đối mặt với thịt dê tươi ngon tưởng như nhiều vô cùng tận, phản ứng của Lộ Lăng là... Thôi được rồi, thật ra chẳng có gì đáng để nói cả, Lộ Lăng chẳng nói chẳng rằng cũng không có thêm bất kì động tác dư thừa nào, cô bé quơ đũa, bắt đầu ăn luôn.
Mười mấy phút sau, thiếu nữ có vẻ ngại dùng đũa vẫn chưa đã ghiền, vậy là cô bé vứt đũa xuống, tới chỗ dân du mục để xin chút nước rửa tay rồi dùng tay để cầm thịt luôn.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng thì Lộ Lăng cũng có thể tính là no, cô bé quay đầu lại nhìn Hứa Ngôn, thấy cậu còn cầm đũa chậm rãi gắp thịt ăn. Từ dáng vẻ có vẻ bồn chồn của Hứa Ngôn, Lộ Lăng có thể đảm bảo rằng anh trai mình đang nghĩ về một việc khác.
Vậy là thiếu nữ dùng cùi chỏ huých huých ông anh trai, hỏi:
- Mi đang nghĩ cái gì đấy?
- Chỉ cảm thấy hơi chán thôi... Anh hỏi rồi, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở trong nhà bạt này, chẳng khác nào một đám người chen chúc trên một chiếc giường tập thể. Thật ra thì việc đó cũng không phải vấn đề gì, dù sao cũng chỉ một đêm mà thôi, nhưng vấn đề là... bởi vì có một số người có lẽ cần phải đi ngủ sớm nên trong nhà bạt sẽ không bật đèn. Chẳng có cách nào để đọc được hai quyển sách mà anh mang theo cả.
Lộ Lăng ra chiều suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Vậy nên rất chán hả?
- Đúng thế đấy.
Hứa Ngôn thở dài thườn thượt:
- Hơn nữa điện thoại di động của anh còn... Ừm, em biết đấy.
Thiếu nữ bỗng ngửa mặt nhìn thẳng vào cậu và nở một nụ cười ngọt ngào:
- Hay là em cho anh mượn điện thoại của em nhé?
- Hửm?
Hứa Ngôn sững sờ. Phải biết là trước đây cậu cũng từng thử mượn điện thoại của em gái nhưng chưa có một kết cục ngoại lệ nào, lần nào cậu cũng thất bại!
Lộ Lăng chớp chớp đôi mắt to ngập nước, bổ sung:
- Hơn nữa, tối qua, lúc còn trong quán ấy, em đã dùng wifi ở đó để tải vài trò chơi mới về đấy...
- Trò chơi mới nào cơ?
- Anh nhìn thử chẳng phải là sẽ biết à?
Hứa Ngôn nhận lấy điện thoại của Lộ Lăng, sau đó cậu bị ba trò chơi đã được tải thành công trên màn hình làm cho giật mình la hoảng.
Ba trò chơi này đều là những galgame vừa mới ra lò nóng hổi trong năm nay. Ban đầu, cậu muốn chơi trên máy vi tính thế nhưng lại chẳng có thời gian. Không thể ngờ được lại có phiên bản adroid nhanh chóng như vậy.
Nhưng điều còn đáng sợ hơn chính là trong ba trò chơi này, có hai trò theo kiểu cuồng em gái!
Hứa Ngôn âm thầm run sợ nhìn sang phía em gái mình, lúc này vẻ mặt cô bé chẳng có gì bất thường, dường như chẳng thấy có chỗ nào không ổn cả.
Đây quả thực là dùng điện thoại của em gái để chơi game táy máy tay chân với em gái trong truyền thuyết sao?
Thực sự là... thực sự là quá kích thích!
......
Sau bữa tối, Hứa Ngôn ở bên trong nhà bạt, chơi game tới quên cả đất trời, còn Lộ Lăng thì ra ngoài một mình.
Vì đã đưa điện thoại của mình cho Hứa Ngôn nên để duy trì liên lạc, Hứa Ngôn đưa di động của mình cho Lộ Lăng cầm. Một chiếc Nokia cục gạch, ngoại trừ gọi điện thoại và gửi tin nhắn ra thì còn có thể làm gì? Hứa Ngôn ước gì trạng thái trao đổi điện thoại di động này cứ được duy trì cho tới khi mình đổi điện thoại mới luôn cũng được.
Thế nhưng Lộ Lăng cầm điện thoại của Hứa Ngôn lại có tác dụng khác, hơn nữa còn là một tác dụng mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi. Cô bé mở danh bạ ra, tìm thấy một cái tên mới được thêm vào.
Tô Thiến.
- Quả nhiên là đã lấy được số điện thoại, tiến triển nhanh thật đấy.
Lộ Lăng lẩm bẩm, cô bé nhếch miệng cười, có cảm giác như âm mưu vừa mới thực hiện thành công.
Tiếp đó, cô bé gửi cho Tô Thiến một tin nhắn, lấy danh nghĩa Hứa Ngôn để hẹn Tô Thiến ra ngoài.
......
Lúc Tô thiến nhận được tin nhắn của Hứa Ngôn, cô ra khỏi nhà bạt nhưng lại chẳng thấy Hứa Ngôn đâu.
Bây giờ trời cũng đã tối, những bóng đèn ở các nhà bạt xung quanh đã sáng lên, chiếu vào tầm mắt cô. Tô Thiến nhìn thấy ở nơi cách địa điểm hẹn không xa, có một cô bé thân hình nhỏ nhắn đang đứng.
Cô bé kia nhỏ hơn Tô Thiến một chút, khuôn mặt trong góc tối khuất bóng mang lại cảm giác rất cô đơn.
Tô Thiến bước về phía trước, nhìn nhìn cô bé rồi nghi ngờ hỏi:
- Em... em là em gái của Hứa Ngôn phải không?
- Đúng thế ạ, em là Lộ Lăng.
Cô bé mỉm cười dịu dàng, gật đầu.
Chẳng biết vì sao, Tô Thiến lại có thể nhận ra sự cô đơn và buồn rầu trong nụ cười mỉm của Lộ Lăng.
- Em tìm chị có việc gì không?
Tô Thiến hỏi.
Lộ Lăng chắp hai tay sau lưng, một mũi chân di di trên mặt cỏ, nét mặt cô bé thoáng vẻ sợ sệt và nhăn nhó, trong mắt cũng tràn ngập sự giằng co. Sau một lát đấu tranh, cô bé nói nhỏ:
- Tối qua em dùng di động để đọc hết “Quốc gia lý tưởng” vì ở trên máy bay, em thấy chị hỏi mượn anh trai em quyển sách đs, cho nên em muốn... trò chuyện một chút với chị về quyển sách kia.
- Em... muốn trò chuyện với chị về quyển sách kia? Vậy nên em đã đọc bản ebook suốt cả một đêm?
Tô Thiến kinh ngạc.
- Đúng thế ạ, vì bình thường thì anh trai em bận rộn việc riêng. Lần này đi du lịch, em muốn gặp được một người bạn có thể tâm sự được. Em thấy chị có vẻ khá dễ bắt chuyện, cho nên... em mới dùng điện thoại của anh trai để lừa chị. Xin lỗi chị!
Nói xong, Lộ Lăng áy náy cúi gằm mặt xuống, hai tay bất an xoắn lấy nhau.
Im lặng.
Sau vài giây im lặng, Tô Thiến bước lên một bước dài, cô dang rộng hai tay, ôm cô bé vừa cô đơn lại vừa đáng yêu này vào lòng.
- Đừng lo lắng, chị không giận đâu.
Tô Thiến dịu dàng nói:
- Lộ Lăng nếu muốn nói chuyện phiếm với chị thì chị có thể trò chuyện với em cả đêm.
- Ừm ừm!