Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Đến Tân Cương rồi, Hứa Ngôn mới có thể cảm nhận một cách trực quan thế nào là trời đất bao la.
Trời còn chưa sáng, các hành khách của đoàn du lịch ngáp ngắn ngáp dài tập hợp rồi leo lên chiếc xe buýt đi về phía Kanas. Họ ngồi trên chuyến xe này trọn vẹn mười tiếng đồng hồ!
Ở Tân Cương, đây chỉ là một lộ trình bình thường giữa thành thị và điểm du lịch mà thôi. Trên đường đi đa phần đều là sa mạc, nông trường rồi lại nông trường, không trông thấy bất cứ một bóng người nào.
Hứa Ngôn phải ngủ mất già nửa thời gian xe chạy, thế nhưng non nửa thời gian còn lại thì thật là gian nan. Điện thoại di động của cậu không thể nghe nhạc mà đọc sách trên xe thì lại gây khó chịu cho mắt.
Vậy nên cậu chỉ đành ngồi tại chỗ, ngẩn người.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe bát ngát vô cùng. Ở hai bên đường là những bụi cây sa mạc và cỏ dại thưa thớt, chúng như bị rất nhiều xe lui ủi tới ủi lui, nằm rạp từ vị trí trước mắt cậu, kéo dài mãi cho tới cuối chân trời. Bầu trời xanh thăm thẳm như được tẩy rửa, ánh nắng hào phóng rải qua mỗi một tấc đất, mỗi một hòn đá trên những đụn cát sa mạc nhấp nhô, khô ráo.
Khi vừa mới nhìn thấy cảnh này, Hứa Ngôn cũng hưng phấn, cậu có cảm giác như tâm trạng của mình cũng trở nên rộng mở theo cảnh sắc. Nhưng sau khi ngồi vài giờ trên xe, cậu chỉ hận rằng đêm qua mình ngủ quá đủ giấc, đủ đến mức bây giờ có muốn cũng không ngủ được nữa.
Một sự so sánh đối lập rõ ràng với Hứa Ngôn chính là Lộ Lăng đang ngồi cạnh cậu. Thiếu nữa dựa vào vai Hứa Ngôn, đang ngủ say. Trong quá trình di chuyển, chiếc xe bus đong đưa hay là tạp âm máy móc tạo ra dường như chỉ gia tăng tác dụng thôi miên với Lộ Lăng mà thôi.
Vào lúc sáng sớm, khi mọi người tập hợp lên xe, Lộ Lăng còn tỏ vẻ rất tỉnh táo, thế nhưng khi xe vừa lăn bánh, cô bé đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Cho tới trưa, khi ai nấy đều xuống xe để đi ăn món đặc sản Dapanji, Lộ Lăng vẫn cứ ngủ thẳng một mạch, không hề tỉnh giấc, dù gọi thế nào cô bé cũng không chịu dậy. Vậy là sau khi bàn bạc, Hứa Ngôn cùng với ba mẹ chỉ đành mặc kệ cô bé tiếp tục ngủ. Xét trên tình hình này, Hứa Ngôn vô cùng hoài nghi rằng em gái mình đã thức suốt cả một đêm.
(Dapanji: hay đại bàn kê, là một món gà hầm đặc sản ở Tân Cương)
Ăn cơm trưa cùng với mọi người xong, tiếp đến sẽ lại là một lữ trình buồn tẻ suốt cả buổi chiều.
Nếu như Tô Thiến ngồi gần Hứa Ngôn một chút thì biết đâu đó họ có thể tâm sự chút chuyện, thế nhưng đáng tiếc là cô gái lại ngồi cùng với mẹ, cách vị trí của Hứa Ngôn tới vài hàng ghế. Vậy là cậu chỉ có thể đôi khi trao đổi vài ánh mắt với Tô Thiến mà thôi.
Quay đầu nhìn ra sau, ba mẹ cũng đang mặt ủ mày chau. Nhờ vậy mà Hứa Ngôn nhận ra rằng ngoại trừ tự tưởng tượng trong đầu ra, dường như mình chẳng có một con đường tiêu khiển nào hết.
Bết bát nhất chính là đã rất lâu rồi không sống đời của một trạch nam, giờ đây Hứa Ngôn nhận ra ngay cả công lực tưởng tượng của mình cũng đã thụt lùi một bước thật dài.
Thế là cậu chỉ đành phải nhớ lại những kiến thức trong vở sau mỗi tiết học, những đề khó trong bài thi cùng với những thuật ngữ, lý luận triết học đã đọc qua, nhờ đó để giết thời gian.
Dần dà, Hứa Ngôn cũng ngủ thiếp đi.
......
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Lộ Lăng đã phá vỡ giấc mơ của Hứa Ngôn.
- Mau dậy đi! Chúng ta đến nơi rồi!
Trải qua một giấc ngủ dài, Lộ Lăng đã hồi phục sinh lực, ngay cả giọng nói của cô bé cũng tràn trề sức sống.
Hơn nữa, không chỉ có nói, thiếu nữ còn vừa đẩy vừa xoa tay Hứa Ngôn, vậy nên cậu cũng mau chóng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, Hứa Ngôn đã nhìn thấy ánh chiều rực rỡ đang ngập tràn trước mắt mình, đây là một thứ màu sắc kì diệu được tạo nên từ tổ hợp của màu vàng kim và màu cam.
Mặc dù cùng là hoàng hôn nhưng cảnh tượng dưới đất lại khác so với bầu trời. Ở nơi này, không có khói mù quấy nhiễu như trong thành thị, cũng không có những công trình kiến trúc san sát bao phủ khắp mặt đất, ánh tà dương ở đây là thứ vô cùng bắt mắt.
- Mau nhìn ra ngoài đi, mau nhìn kìa!
Bị em gái giục giã, Hứa Ngôn dụi dụi mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lúc này, chiếc xe bus đang chạy trên đường núi gập ghềnh, thế nhưng ở hai bên cũng không phải là vách núi cheo leo.
Trên những sườn núi cao thấp nhấp nhô là những bãi cỏ xanh mượt, ở những nơi mà địa hình núi quá dốc đứng hoặc đất quá mỏng, nham thạch cứng rắn, lạnh lẽo với màu nâu đậm sẽ lộ ra. Có một điểm thú vị là bên trên nham thạch còn được điểm tô bằng những cây nấm với đủ mọi màu sắc.
Ở một số nơi thế đất khá bằng phẳng, người ta có thể thấy được những cây cầu gỗ lớn sừng sững nối nhau như những binh sĩ đang chờ đợi điểm danh, các cột trụ của chúng gần như không hề có chút uốn lượn nào.
- Nhìn đằng kia kìa!
Lộ Lăng phấn khởi kêu lên.
Hứa Ngôn nhìn theo phía tay cô bé đang chỉ, cậu nhìn thấy một đám bông đang lững thững đi... đủ mọi kiểu... bông?
Chờ cho tới khi xe lại gần hơn chút nữa, Hứa Ngôn mới nhìn rõ ràng đây là bầy cừu, một bầy cừu với số lượng lớn.
Ở vị trí bên trái sườn núi, có một đám mây lao tới, trông y chang như một cây kẹo bông khổng lồ.
Bây giờ tất cả mọi người trên xe đều đã bị đám mây đang tới gần hấp dẫn lực chú ý.
- Bác tài ơi, như thế này có nguy hiểm không?
Có người lo âu hỏi.
- Chắc chắn là có rồi.
Bác tài với giọng điệu đặc sệt vùng Tây Bắc lên tiếng rồi tìm một vị trí khá an toàn ven đường để dừng xe lại, chờ cho đám mây bay qua.
Một lát sau, tầm nhìn ngoài cửa sổ xe càng ngày càng càng gần, dần dà, mọi người cũng nhận ra mình đang ở bên trong đám mây.
Lộ Lăng mở cửa sổ, cô bé tham lam hít một hơi thật sâu, híp mắt lại, vẻ mặt mê say, thế nhưng cũng chỉ ngửi một, hai hơi, cô bé đã đóng cửa xe lại.
Thế nhưng thời gian ngắn ngủ này đã đủ để cho Hứa Ngôn chia sẻ được cảm xúc của Lộ Lăng: một luồng hơi ẩm tươi mát tràn vào khoang mũi, là hỗn hợp tham ngát giữa mùi núi rừng và mùi cây cỏ.
Chờ đợi rồi lại chờ đợi, đám mây cũng dần trôi qua, tầm nhìn của mọi người đều đã sáng sủa trở lại.
Tài xế lại khởi động xe.
Càng đi sâu vào vùng núi, cánh rừng hai bên đường lại càng rậm rạp.
Ngoài cửa sổ xe bỗng xuất hiện một dòng sông với sắc màu kì lạ. Nói rằng nó có sắc màu kì lạ là vì Hứa Ngôn nhận ra mỗi khi thay đổi góc độ nhìn vào mặt nước, lại thêm sự thay đổi của ánh nắng chiều, nước sông sẽ phản xạ ra những ánh sáng với màu sắc khác nhau!
Lúc thì xanh biếc, khi thì xanh thẳm, có lúc lại đột ngột như bị nhuộm màu lửa đỏ, Hứa Ngôn nghĩ mình hoàn toàn không có cách nào để định nghĩa màu sắc của dòng sông này.
- Đây chính là dòng sông Kanas. Mục đích của chúng ta là tới hồ Kanas, là một chiếc hồ được tạo thành do nước sông Kanas tích tụ.
Lộ Lăng ngồi bên cạnh giải thích cho anh trai.
Đúng lúc này, hướng dẫn viên du lịch trên xe cũng cầm loa, đứng lên nói:
- Thưa các quý vị du khách, chào mừng mọi người đã tới Kanas xinh đẹp. “Kanas” là cái tên có bắt nguồn từ tiếng Mông Cổ, có nghĩa là xinh đẹp, màu mỡ, thần bí khó đoán.
Hứa Ngôn liếc nhìn hướng dẫn viên du lịch rồi lại nhìn sang chỗ Lộ Lăng, thì thầm:
- Nói thật chứ anh thấy hơi mất hứng. Anh nên nghe em nói thì hơn. Trước khi tới đây, em đã tìm hiểu rất nhiều rồi phải không?
- Hì hì, được! Nói cho mi nghe nha...
Thiếu nữ hoạt bát mỉm cười:
- Ta muốn chuyến đi du lịch đường dài đầu tiên của mình là tới đây, lí do chính là vì nơi đây là địa điểm trong nước duy nhất mang diện mạo của thế giới Trung Thổ đầy thần bí mà ta có thể tìm được!