Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Ba của Lưu Tử Hằng, Lưu Kiến Dân, là một đại gia danh xứng với thực. Ban đầu, gia cảnh nhà họ nghèo khó, khi Lưu Kiến Dân còn trẻ, ông đã dựa vào nỗ lực của bản thân để chuyển từ một người buôn bán nhỏ thành một ông chủ mỏ than, sau đó lại nắm bắt thời cơ thích hợp để rút lui khỏi ngành than, chuyển sang làm nông nghiệp quy mô lớn, thậm chí còn làm rất ra trò.
Mặc dù rất khó để tìm được thông tin liên quan tới ông trên mạng, hơn nữa tên tuổi ông cũng chưa đủ đẳng cấp để đứng đầu, thế nhưng trong lĩnh vực làm giàu tại quốc gia thì có rất nhiều người biết tới một nhân vật trâu bò như vậy.
Tuy nhiên, một vị đại gia dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng như vậy lại đang gặp phải một việc phiền não: con trai ông có vẻ không hề cầu tiến.
Vốn dĩ dự định của Lưu Kiến Dân là cố gắng hết sức để giấu giếm con trai mình, chờ tới khi tâm lý của con đã phát triển khá ổn định, ông mới để cho nó hiểu rõ được hoàn cảnh thực tế của gia đình. Cho tới hè năm nay, công việc làm ăn của Lưu Kiến Dân đã cơ bản đi vào quỹ đạo, là một ông chủ, ông cũng đã có được thời gian rảnh rỗi cho bản thân mình. Cũng vào lúc này, ông mới bắt đầu chú ý tới tình hình trưởng thành của con trai.
Nhưng một học sinh chăm chỉ trong dự đoán chưa bao giờ xuất hiện, bất kể là từ thành tích học tập tới thói quen sinh hoạt, Lưu Tử Hằng đều rất buông thả.
Lưu Kiến Dân cân nhắc về việc tạo ra một môi trường học tập tốt hơn cho con trai, thế nhưng trong những người mà ông có mối quan hệ thì lại chẳng có một ai làm ở lĩnh vực liên quan tới giáo dục cả. Hơn nữa, Lưu Kiến Dân cũng khá phân vân, nếu như thay đổi hoàn cảnh một cách đột ngột thì sẽ làm cho con trai dễ học điều xấu. Vậy là ông quyết định để Lưu Tử Hằng ở lại trường cũ để tập trung học hành cho tử tế, chờ sau khi tốt nghiệp rồi lại nghĩ cách vậy.
Nhưng thành tích của Lưu Tử Hằng trong cuộc sát hạch gần đây nhất quả thực là đã rớt xuống ngàn trượng. Rõ ràng là kế hoạch dùng tiền tài để kích thích con trai của Lưu Kiến Dân đã gặp bất trắc.
Lưu Kiến Dân là một vị đại gia có thể thét ra lửa trên bàn đàm phán, thế nhưng với việc giáo dục con cái, ông cảm nhận sâu sắc được sự bất lực của mình. Sau khi biết được thành tích học tập của con từ giáo viên, ông lập tức bắt đầu phương thức được cho là có hiệu quả nhất trên lý thuyết: cắt hết tiền tiêu vặt, cấm chỉ ra ngoài, bắt buộc con phải tập trung vào việc học.
Thật ra Lưu Kiến Dân cũng chẳng quá để tâm tới thành tích tốt nghiệp trung học này kia, nhưng ông cảm thấy mình không thể để cho con trai còn trẻ mà đã lười biếng, suy đồi được.
Tối hôm ấy, khi Lưu Kiến Dân đang ngồi hút xì gà trên sô pha, yên lặng ngẫm nghĩ về kế hoạch dùng tiền tài để kích thích con trai thì ông nhận được một cuộc điện thoại từ tài xe và biêt được một tin: Lưu Tử Hằng lén lút trốn ra khỏi nhà, còn chạy tới gara để lấy một chiếc xe. Cũng may là tài xế ở gần gara nên đã phát hiện ra và ngăn thằng nhóc kia lại.
Lưu Kiến Dân vứt xì gà, đi thẳng tới nơi xảy ra chuyện.
Chẳng bao lâu sau, vị đại gia tuổi trung niên này đã rảo bước tới trước cửa gara và trông thấy được hai người đang giằng co ở đó.
Lưu Tử Hằng đang ngồi trên ghế lái của chiếc Land Rover, cậu ta thò đầu ra khỏi cửa sổ, trợn trừng mắt nhìn tài xế đang chặn trước đầu xe.
Lưu Kiến Dân bước tới, ông vỗ vỗ vai tài xế, nói:
- Cứ để cho tôi đi, cậu đi nghỉ ngơi được rồi.
Tài xế quay lại, gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.
Nơi này bây giờ chỉ còn có hai cha con đang im lặng nhìn nhau.
Tiếng động cơ chạy rô-đa vang lên ù ù đã át đi hơi thở nặng nề của hai cha con, thế nhưng không có bất kì thứ gì có khả năng che giấu được cơn giận đang sôi trào trong mắt Lưu Tử Hằng cùng với vẻ mặt mỗi lúc một lạnh lùng và khó coi của Lưu Kiến Dân.
- Tắt máy ngay cho bố mày!
Lưu Kiến Dân đột ngột lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Lưu Tử Hằng thấy được sự cảnh cáo nghiêm khắc trong ánh mắt của ba mình, cậu ta nghiến răng, trợn mắt nhìn lại nhưng vài giây sau, cậu ta vẫn khuất phục. Lưu Tử Hằng tắt máy, mở cửa xe rồi nhảy ra ngoài, tiếp tục trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Kiến Dân.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Về học ngay cho tao!
- Kể cả có về đi nữa thì con cũng không ngoan ngoãn học hành gì đâu!
Lưu Kiến Dân lúc này chợt yên lặng, hơi thở của ông trở nên nhẹ nhàng hơn rồi mới lạnh lùng nói tiếp:
- Hai tháng trước, tao đã nói với mày rồi, tao để cho mà hai tháng hưởng thụ rồi sau đó phải yên ổn mà học hành, bây giờ mày muốn chống đối phải không?
- Đó là do ba yêu cầu con chứ con không đồng ý!
Lưu Kiến Dân cao giọng, lớn tiếng quát:
- Nhưng mày đã dùng tiền của tao để chơi bời suốt hai tháng trời đấy!
Lưu Tử Hằng không cúi đầu, ngược lại cậu ta còn gân cổ gào lên:
- Từ khi con sinh ra đến giờ, ba nhìn con được mấy lần? Ba dựa vào đâu để quản lý con? Mẹ con cũng không quản con đến như thế!
- Mày nghĩ là tao không quản mày à, được lắm, tao nói cho mày biết, cái nhà mày ở từ bé đến lớn là do tao mua, tất cả các khoản chi tiêu lớn của hai mẹ con đều là do tao gánh!
Mặc dù âm lượng có nhỏ hơn nhưng rõ ràng là khí thế của Lưu Kiến Dân lại hơn hẳn Lưu Tử Hằng:
- Nếu không có tao chu cấp cho mẹ con mày thì trông vào chút lương ít ỏi của mẹ mày liệu có đủ để cho mày sống sung sướng thế không? Kể cả không có gì đi nữa, tao cũng là ba mày, tao quản mày là chuyện không cần phải bàn cãi! Đấy là còn chưa nhắc đến việc quần áo trên người mày bây giờ cũng mua bằng tiền của tao, cái xe khi nãy mày lái cũng là tao cho!
Mắt Lưu Tử Hằng đỏ hoe, cậu ta tiếp tục gào lên trong nghẹn ngào:
- Vậy thì con không lái xe của ba nữa! Bộ quần áo này cũng trả lại cho ba luôn!
Lưu Kiến Dân chỉ nhìn con mình mà không nói thêm câu nào.
Lưu Tử Hằng cởi chiếc áo khoác Gucci trên người ra rồi đi về phía nhà chính, vừa đi vừa hét:
- Con mặc quần áo mẹ mua cho, cũng không lái xe của ba, như thế là ra ngoài được rồi chứ gì?!
......
Hơn một tiếng sau, Hứa Ngôn đứng bên cạnh chiếc ghế dài bên dưới khu nhà, nghe Lưu Tử Hằng kể lại cuộc xung đột giữa hai cha con cậu ta. Đương nhiên xen giữa câu chuyện là đủ loại lời bình và oán trách từ Lưu Tử Hằng.
Hơn nữa, trong lúc nói chuyện, Lưu Tử Hằng cũng đã uống xong một lon bia. Sau khi nói xong, cậu ta vươn tay lấy lon tiếp theo.
Lưu Tử Hằng khi tới đây đã xách theo một túi bia lớn, Hứa Ngôn không đếm kĩ nhưng cậu đoán là số lượng phải hơn mười lon.
Thế nhưng ngay trước khi Lưu Tử Hằng kịp thò tay vào túi, Hứa Ngôn đã giằng lấy túi bia.
Lưu Tử Hằng ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm với một đôi mắt đầy tia máu.
Hứa Ngôn nhún vai:
- Chúng ta chuyển qua nơi khác uống. Đi, đi theo tao.
Vậy là Lưu Tử Hằng đứng lên, bước theo sau Hứa Ngôn. Bước chân của cậu ta vẫn còn rất vững vàng bởi vì cậu mới uống có một lon bia thôi.
Sau đó, Hứa Ngôn dắt Lưu Tử Hằng tới bên cạnh phòng đổ rác.
Lưu Tử Hằng còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Ngôn đã vung tay lên, quẳng thẳng túi ni lông đầy bia kia vào trong đống rác.
- Đậu má, mày làm cái gì đấy?!
Lưu Tử Hằng giận dữ lao lên, cũng vừa lúc đâm về phía Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn chỉ cần lách mình là tránh được đòn tấn công từ Lưu Tử Hằng.
Vì cú đâm này thất bại nên Lưu Tử Hằng không kịp hãm tốc độ lại, cậu ta đã sắp lao thẳng vào đống rác rồi.
Hứa Ngôn dùng một tay để kéo lại lưng quần của Lưu Tử Hằng rồi xoay tròn một trăm tám mươi độ, vậy là Lưu Tử Hằng đã tránh khỏi kết quả phải lao đầu vào đống rác. Cậu ta ngã xuống bãi cỏ, còn lăn hai vòng.
- Tao đã hiểu vì sao mày mặc một bộ quần áo cũ mà mãi mới thấy xuất hiện rồi.
Hứa Ngôn hắng giọng, bình thản nói:
- Vậy bây giờ mày nghe tao nói đây.