Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Trong giờ nghỉ trưa, Hứa Ngôn đã giảng giải về mối quan hệ giữa mình với Lộ Lăng.
Phản ứng của Từ Thiên Tuyền rất đơn giản. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Ngôn rồi chăm chú nói:
- Đợi đến tối ra về, ta phải đi theo mi về nhà mi!
Hứa Ngôn gật đầu, sau đó cậu bỗng ý thức được một vấn đề: Nếu như một người hoàn toàn không biết Lộ Lăng nhưng lại nói “Tôi biết sao Thiên Cơ của cậu, tôi đưa cậu đi gặp cô ấy nhé” thì liệu có phải người này cũng sẽ dễ dàng lừa gạt cái cô ngu ngốc bẩm sinh này vào một căn phòng tối không?
Hứa Ngôn không nhịn được nữa, cậu hỏi:
- Cậu... Chẳng lẽ cậu không hề có một chút ý thức nào về việc tự bảo vệ bản thân à?
- Tự bảo vệ bản thân à?
- Ví dụ như nếu chẳng may tớ là người xấu thì thế nào?
Nghe vậy, Từ Thiên Tuyền co rúm lại, nét mặt cũng trở nên cảnh giác hơn:
- Cậu là người xấu à?
- Không phải.
Hứa Ngôn đã bất lực với logic suy nghĩ của Từ Thiên Tuyền rồi, cậu không thể nào bình luận thêm gì nữa.
......
Đến tối, khi Hứa Ngôn đi bộ về nhà thì ở bên cạnh cậu còn có Từ Thiên Tuyền đi theo.
Thiếu nữ nói mình muốn gặp Lộ Lăng và hành động ngay, hoàn toàn không hề do dự, nhưng cứ đi mãi, cô lại bắt đầu suy nghĩ mông lung.
- Cứ thế này đi gặp cô ấy liệu có không ổn không... Bây giờ cũng gần mười giờ tối rồi, có phải là muộn quá rồi không?
Từ Thiên Tuyền bước chậm lại, lẩm bẩm.
Hứa Ngôn khinh bỉ:
- Hóa ra là cậu cũng không phải người không biết do dự là gì, mà tất cả là do cung phản xạ của cậu quá dài nên phải tới khi cậu đã quyết định rồi, đã hành động rồi thì mới bắt đầu do dự hả?
Từ Thiên Tuyền quay sang nhìn Hứa Ngôn bằng đôi mắt hoàn toàn mờ mịt:
- Câu mà cậu nói có ý gì? Cung phản xạ là cái gì?
- Thôi thôi, coi như tớ chưa nói gì hết.
Hứa Ngôn vươn một ngón tay ra, chỉ chỉ:
- Đấy, đằng kia chính là khu nhà tớ.
Từ Thiên Tuyền đứng khựng lại.
Hứa Ngôn quay lại nhìn cô bằng một ánh mắt nghi ngờ.
Thiếu nữ che hai tay trước ngực, dè dặt nói:
- Cậu không phải người xấu đấy chứ
- Tất nhiên là không rồi!
- Thế lúc trưa cậu nói với tôi là...
Hứa Ngôn phát điên:
- Đủ rồi đấy, tớ nói là “nếu như” cơ mà!
......
Từ Thiên Tuyền cũng không do dự quá lâu, khao khát mãnh liệt muốn được gặp Lộ Lăng của thiếu nữ đã áp đảo hết thảy chút cảnh giác còn sót lại, mặc dù trong mắt Hứa Ngôn thì một xíu cảnh giác này cũng ngây thơ đến nực cười.
Thế là khi Hứa Ngôn về tới cửa nhà, dùng chìa khóa mở cửa thì Từ Thiên Tuyền cũng đi theo sau cậu.
- Về rồi à, ăn tối rồi chứ?
Người cha đang ngồi co trên sa lông hỏi Hứa Ngôn như vậy, mắt ông thì vẫn dán vào màn hình tivi.
- Con ăn trước giờ tự học buổi tối rồi ạ.
Hứa Ngôn đáp.
- Tiểu Ngôn, trong tủ lạnh còn một ít...
Lộ Thanh Mai đứng lên, bà nhìn về phía cửa ra vào rồi lập tức bị thiếu nữ lạnh lùng có đôi mắt như đang phát sáng đứng sau lưng Hứa Ngôn làm giật nảy mình:
- Bạn nữ này là ai thế?
Hứa Ngôn vội vàng giải thích:
- Cậu ấy là bạn của Tiểu Lăng, trùng hợp là mới chuyển trường, vào lớp con. Hôm nay cậu ấy đến nhà mình để thăm Tiểu Lăng ạ.
Hứa Vọng Hải ung dung nói:
- Nhóc con rất lợi hại đấy, có phong thái của ba năm xưa.
- Con vừa mới nói là bạn Tiểu Lăng mà, có liên quan gì đến con đâu...
Hứa Ngôn đã bất lực rồi, công không muốn giải thích nữa vì Hứa Vọng Hải và Lộ Thanh Mai đều đang mỉm cười, nụ cười kia như đang muốn nói “Không cần giải thích nữa, ba mẹ hiểu hết mà“.
Hứa Ngôn quay đầu lại nhìn Từ Thiên Tuyền, cô gái vẫn giữ nguyên phong cách lạnh lùng, thế nhưng sau mấy ngày ngồi chung bàn, cậu đã hiểu rõ rằng đây không phải là lạnh lùng, mà lại IQ không đạt tiêu chuẩn thôi.
Hứa Ngôn lại càng thấy mệt mỏi hơn. Suy cho cùng thì đây chính là phiền phức do Lộ Lăng gây ra, hoàn toàn không liên quan gì đến mình hết. Vậy là cậu hướng về phía phòng ngủ của em gái, gào lên:
- Lộ Lăng, mau mau ra mà gặp bạn tốt của em đi này!
Lộ Lăng mau chóng đi ra khỏi phòng ngủ, trong ngực cô bé còn ôm một con mèo trắng, trên đầu có một con mèo đen.
- Anh trai, anh có muốn cho bọn nó ăn không này...
Vừa mới cất lời, Lộ Lăng đã ngay lập tức nhận ra thiếu nữ đứng sau Hứa Ngôn, cô bé trợn trừng mắt, hô to:
- Thiên Tuyền!
Từ Thiên Tuyền còn kích động hơn cả Lộ Lăng. Cô lao một bước dài về phía trước, bày ra một tư thế mà không ai hiểu nổi: hai tay đặt thành hình chữ X trước ngực, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Lộ Lăng nhanh tay nhanh mắt túm lấy tay Từ Thiên Tuyền rồi lôi bạn vào phòng ngủ của mình, thậm chí còn tiện tay đóng luôn cửa phòng lại. Đấy, rõ ràng đều là trẻ trâu với nhau, nhưng ít ra Lộ Lăng cũng còn có ý thức tránh né người khác.
- Con bé này định làm cái gì thế?
Lộ Thanh Mai và Hứa Vọng Hải liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều tràn ngập khó hiểu.
Hứa Ngôn cảm thấy việc giải thích cái từ “trẻ trâu” này với cha mẹ cũng phiền, vậy là cậu bỏ cặp sách xuống, đi vào phòng ngủ của em gái.
Vừa mới xoay nắm cửa, đẩy cửa bước vào phòng xong, Hứa Ngôn đã nhìn thấy một cảnh tượng sáng mù mắt.
Hai thiếu nữ đều làm động tác khi nãy, hai tay giao thành chữ X trước ngực, các ngón tay mở ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Lúc làm động tác này, cả hai đều vô cùng chăm chú, nghiêm túc, trịnh trọng, hơn nữa khoảng cách giữa hai người rất gần nên tay của họ đã dán chặt vào nhau.
Đã thế, vì Từ Thiên Tuyền cao hơn Lộ Lăng nhiều nên cô còn cố ý cúi người xuống để phù hợp với chiều cao của Lộ Lăng.
Hai thiếu nữ cứ tập trung làm một hành động khó hiểu như vậy, họ nhìn nhau, trong ánh mắt kia ẩn chứa không biết bao nhiêu điều mà những kẻ phàm tục không thể nào thấu hiểu nổi.
Hội vây xem xung quanh gồm có hai chú mèo con đang ngồi trên giường và Hứa Ngôn đứng ngoài cửa.
Từ Thiên Tuyền cực kì trịnh trọng lên tiếng:
- Sao Thiên Cơ, cuối cùng thì sao cả nghìn năm, ta cũng đã tìm thấy cô!
Lộ Lăng cũng trang trọng không kém:
- Sao Bắc Đẩu, quả thực cô vẫn là người kiên trì nhất, đáng để tin tưởng nhất!
Từ Thiên Tuyền lại nói tiếp:
- Bây giờ ta đã nắm giữ được ma lực mạnh mẽ hơn, ta sẽ không để cho cô vụt mất nữa! Hiện giờ đã không còn có bất kì thế lực phàm tục nào có thể quấy rầy ta!
Lộ Lăng đón lời:
- Nếu người nói những lời này là cô thì ta tin!
Trong lúc hai thiếu nữ nói chuyện, hai chú mèo nhỏ nhìn họ bằng ánh mắt ngây thơ.
Ánh mắt của Hứa Ngôn thì lại bất lực. Cậu cúi đầu, dùng hai tay che mặt:
- Mẹ nó chứ, không nỡ nhìn luôn.
Trong phòng bỗng vang lên tiếng hát.
Hứa Ngôn nhìn qua kẽ tay, cậu thấy Từ Thiên Tuyền đang hát một bài ca dao mà cậu không biết tên.
Ca từ của bài ca dao này đơn giản đến cực độ, bởi lẽ nó hoàn toàn chẳng có ca từ gì mà chỉ có tiếng ngâm nga “a a a” thôi. Nhưng làn điệu này lại du dương uyển chuyển, âm sắc cũng trong trẻo lay động lòng người, thậm chí còn có cảm giác như mang theo ma lực thần kì nữa.
Một làn điệu thế này, lại thêm cảnh tượng hai thiếu nữ đang thâm tình nhìn nhau, đúng là có cảm giác của lần tương phùng định mệnh, tuy nhiên, ở trong mắt Hứa Ngôn thì...
- Mẹ sư, càng ngày ngàng nguy hiểm rồi, ngay cả tật xấu hổ của ông đây cũng quay lại luôn...
Cậu nhỏ giọng tự nói với chính mình.
Ngay lúc này, điện thoại trong túi quần của Hứa Ngôn rung lên, cậu vội vàng lách mình ra khỏi căn phòng mang hơi thở trẻ trâu bùng nổ này, vừa đi về phía phòng mình, cậu vừa nghe điện thoại.
Trong điện thoại, Lưu Tử Hằng ủ rũ nói:
- Người anh em, mày ra ngoài một lúc được không?
Hứa Ngôn đồng ý ngay lập tức:
- Được, tao cầu còn không được đây!