Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 99: Chương 99: Toàn tâm toàn ý




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Một tuần sau, kết quả của cuộc thi sát hạch đã ra lò.

Thứ tự của Hứa Ngôn cũng không khác là bao so với lần thi trước, cậu vẫn đứng thứ bảy của lớp như cũ còn thứ hạng trong cả khối là thứ tám mươi tư, có tụt hạng một chút. Với thành tích kiểu này, Hứa Ngôn đã tập mãi thành quen, ngay cả các giáo viên dường như cũng bắt đầu đối xử với cậu như với một học sinh giỏi. Việc đánh cuộc với giáo viên chủ nhiệm khi trước bây giờ đã không được cả đôi bên nhắc thêm nữa.

Nhưng thành tích của bạn cùng bàn thì đúng là làm cho người ta không nỡ nhìn: đứng đầu từ dưới lên của cả lớp, đứng thứ hai từ dưới lên của cả khối.

Nói đúng ra thì đâu có phải chỉ làm cho người ta không nỡ nhìn, phải nói là vô cùng thê thảm! Hơn nữa, người đứng thứ nhất từ dưới lên của cả khối là một người nộp giấy trắng cho tất cả các môn!

Sau khi nhận được phiếu điểm, Từ Thiên Tuyền lập tức vùi mặt vào giữa hai tay, nằm sấp không dám ngẩng mặt lên trong những ánh nhìn của các bạn học xung quanh.

Suốt mấy ngày hôm nay, Từ Thiên Tuyền luôn giữ vững trạng thái cao ngạo và lạnh nhạt, cũng vì thế mà tất cả các bạn trong lớp đều coi cô như một học sinh giỏi đầy kiêu ngạo. Kết quả cuộc thi lần này đã làm cho mọi người kinh hãi.

Chờ khi giáo viên bắt đầu nhận xét về thành tích và lực chú ý của các bạn học cũng không còn tập trung ở Từ Thiên Tuyền nữa, Hứa Ngôn mới vỗ vỗ vai cô.

Thiếu nữ chẳng khác nào một con thỏ bị giật mình, cô rụt người lại, ngửa mặt lên nhìn cậu.



Hứa Ngôn thì thầm:

- Lúc thi tiếng Anh, tớ với cậu được xếp cùng một phòng, tớ nhớ là lúc nộp bài, tớ đã đưa cho cậu một tờ giấy, trên giấy toàn là đáp án phần trắc nghiệm. Nếu cậu chép một số trong những đáp án trắc nghiệm đó thì cũng không đến mức điểm thi sẽ thấp như thế chứ?

Từ Thiên Tuyền vẫn giữ khuôn mặt vô cảm nhưng lại cắn nhẹ môi dưới, hành động này thể hiện sự ấm ức. Cô cũng khẽ đáp lại:

- Tớ chép mà, chép hết lên phiếu trả lời rồi đấy.

- Thế thì tại sao?

Hứa Ngôn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao.

Đúng lúc này, giáo viên tiếng Anh đang đứng trên bục giảng bỗng cao giọng:

- Đặc biệt là phải nhắc tới bạn Từ Thiên Tuyền. Từ Thiên Tuyền, đa số các câu hỏi trong phần trắc nghiệm của em đều đúng, thế nhưng lại có một vấn đề: Em tô đáp án sai vị trí. Từ câu trắc nghiệm thứ hai trở đi, em đã điền tô thiếu một câu, vậy nên các câu sau đều bị tô sai vị trí. Bạn Từ Thiên Tuyền, tôi đang nói với em đấy, em có thể đứng lên một lúc được không?

Từ Thiên Tuyền lạnh lùng đứng dậy.

Giáo viên lại nói tiếp:

- Hơn nữa, phần tự luận phía sau em không làm một câu nào. Lý do là gì?

Từ Thiên Tuyền ngẩn ra trong chốc lát rồi lí nhí đáp:

- Em không biết làm.

- Không biết làm? Vậy những phần trước sao em có thể làm được?

Từ Thiên Tuyền cúi gằm mặt xuống, im lặng.

Hứa Ngôn ngồi bên cạnh cũng cúi gằm mặt, bởi vì chỉ cần cậu ngửa mặt lên thôi thì ai cũng có thể thấy rõ được vẻ suy sụp trên mặt cậu. Vốn dĩ Hứa Ngôn cứ tưởng Từ Thiên Tuyền đã thông minh hơn, lúc chép còn biết cố tình làm sai một vài chỗ, ai ngờ chuyện không như mơ, thiếu nữ này chép lại y chang... Như vậy chuyện cậu bị bại lộ cũng không còn xa.

Mà điều làm cho cậu cạn lời hơn chính là đã chép y xì đúc thì thôi đi, thế nhưng có mỗi việc chép thôi cũng sai!

......

Cũng may phúc là giáo viên tiếng Anh cũng không truy hỏi đến cùng xem những đáp án trắc nghiệm của Từ Thiên Tuyền là ở đâu ra. Hứa Ngôn nhờ thế mà thoát được một kiếp nạn.

Nhưng Từ Thiên Tuyền có vẻ như đã phải nhận một sự đả kích lớn hơn, cô nằm úp mặt xuống bàn, không nhúc nhích. Dường như cô không dám đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình của các bạn cùng lớp.

Mãi cho tới giờ nghỉ trưa, mọi người nhao nhao đi xuống nhà ăn, Từ Thiên Tuyền vẫn cứ giữ nguyên tư thế như cũ.

Hứa Ngôn định mặc kệ cô cùng bàn ngu xuẩn này để xuống nhà ăn tìm Lưu Tử Hằng và Thái Khang, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng như đã hóa đá của Từ Thiên Tuyền, cậu lại không đành lòng.

Vậy là cậu lên tiếng khuyên nhủ:

- Đừng ủ rũ thế, từ nay trở đi cố gắng học tập... Hự, dù có không kịp nữa thì ít ra điều kiện gia đình cậu cũng rất tốt, đúng không? Vậy nên hẳn là cậu sẽ không cần lo lắng tới việc thi đại học.

Từ Thiên Tuyền đột nhiên ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào Hứa Ngôn, nói rất nghiêm túc:



- Tớ không quan tâm tới việc thi đại học.

- Ra vậy.

- Tớ nói thật đấy. Khi bạn nghe thấy tên tớ, chẳng lẽ bạn lại không đoán ra sao?

- Đoán ra cái gì cơ?

Hứa Ngôn có một linh cảm rằng thiếu nữ trước mặt hình như bắt đầu nói chuyện ở một tần số khác rồi.

Câu nói tiếp theo của Từ Thiên Tuyền đã giúp cho Hứa Ngôn xác nhận linh cảm của mình.

Cô gái nghiêm túc nói:

- Tớ chính là sao Bắc Đẩu hạ phàm, tất nhiên sẽ không phải lo lắng đến những việc phàm tục của thế gian như thi cử hay làm việc này nọ. Tớ chỉ cần tìm một ngôi sao khác, là ngôi sao do số mệnh an bài thôi, thế là đủ rồi.

Hứa Ngôn đần thối mặt.

Từ giọng điệu và ngữ khí của Từ Thiên Tuyền, Hứa Ngôn nghe ra một cảm giác quen quen. Đây không phải là tần số khác, đây là trẻ trâu!

Bởi vì ở ngay trong nhà cũng có một đứa mắc bệnh trẻ trâu giai đoạn cuối nên Hứa Ngôn cực kì quen với biểu hiện của những người có bệnh này. Tuy nhiên, bệnh tình của Từ Thiên Tuyền còn có đôi chỗ khác với Lộ Lăng. Để nói cụ thể ra là khác ở đâu thì cậu cũng không rõ nữa, nhưng chí ít thì có một thứ vô cùng rõ ràng rồi.

Một người quá thông minh, một cái ngu ngốc bẩm sinh. Dù vậy nhưng cả hai vẫn đều là trẻ trâu. Hứa Ngôn cũng có thể nói là có kinh nghiệm phong phú để đối phó với người bệnh rồi.

Tới khi đã phản ứng lại được, Hứa Ngôn cũng thuận miệng nói:

- Vậy Bắc Đẩu đại nhân, ngài đã tìm thấy ngôi sao trong định mệnh của mình rồi chứ?

Từ Thiên Tuyền gật đầu đầy kiên quyết:

- Từ mấy năm trước, ta đã tìm thấy cô ấy rồi. Thế nhưng sau này, do ma lực của chúng ta không đủ mạnh mẽ nên chúng ta đã bị phàm tục ngăn cách. Cho tới bây giờ, ta đã tìm lại được một phần ma lực, đồng thời cũng tìm được tung tích của cô ấy!

- Vậy thì đúng là khá đấy nhỉ...

Hứa Ngôn phụ họa, cậu tuân thủ nghiêm ngặt lời thoại của vai phụ.

Trong tưởng tượng của Hứa Ngôn thì đoạn đối thoại này dừng ở đây là ổn rồi, nhưng có lẽ vì hôm nay đã phải nhận nhiều đả kích, Từ Thiên Tuyền vừa mới mở máy hát ra là ngừng không nổi nữa.

Thiếu nữ híp mắt, quay đầu nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn rằng trong lớp chỉ còn có hai người bọn họ, cô mới ra vẻ thần bí, nói:

- Ngôi sao do số mệnh an bài kia chính là Thiên Cơ hạ phàm. Mi có biết tên của Thiên Cơ ở dưới trần là gì không?

Hứa Ngôn dở khóc dở cười:

- Làm sao mà tớ biết được...

Từ Thiên Tuyền mỉm cười, từ sáng tới giờ, có lẽ đây là nụ cười đầu tiên của cô.

Kế đó, cô gái mỉm cười, tiếp tục giả vờ thần bí, thì thầm với Hứa Ngôn:



- Ta nói cho mi biết, nhưng mi đừng có mà nói cho người khác đấy! Tên của sao Thiên Cơ ở dưới trần gian là... Lộ Lăng!

Hứa Ngôn ngẩn người.

Từ Thiên Tuyền cười càng tươi hơn:

- Ha ha, xem ra cô ấy cũng đã tìm lại được ma lực của mình rồi. Chỉ cần nghe thấy tên của cô ấy thôi là tâm hồn của phàm nhân cũng phải chấn động!

Khó khăn lắm Hứa Ngôn mới nuốt được nước bọt, cậu ép mình bình tĩnh lại, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất để hỏi:

- Cậu với Lộ Lăng quen nhau từ cấp hai hả?

Nụ cười trên mặt Từ Thiên Tuyền cứng đờ lại:

- Mi! Làm sao mi biết chuyện đó?

Hứa Ngôn thở dài:

- Phải nói với cậu thế nào được nhỉ? Ôi... trẻ trâu tự kỉ này nọ đúng là làm người ta quá mệt mỏi. Vậy tớ dùng cái gọi là tiếng nói trần gian để nói với cậu nhé, hi vọng là cậu có thể hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.