Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Đến chiều ngày hôm nay, Hứa Ngôn đã có thể khẳng định trăm phần trăm một chuyện: Bạn cùng bàn mới của cậu, bạn Từ Thiên Tuyền, chắc chắn là dùng tiền mua quan hệ để lên lớp vì những câu hỏi mà cô đặt ra hoàn toàn không phải những gì mà một học sinh lớp mười hai có thể hỏi. Ví dụ như sau:
- CO2 thì tớ biết là CO2 nhưng CO là gì?
Đây là câu hỏi sau tiết hóa học.
- Tuyến lạp thể là cái gì?
Đây là câu hỏi sau tiết sinh học.
Hơn nữa, trình độ mít đặc đến kinh người mà cô gái này thể hiện lại không chỉ giới hạn trong các môn khoa học tự nhiên, giả dụ như:
- Định ngữ trong câu là như thế nào?
Đây là câu hỏi sau tiết Anh văn.
- “Xuất sư biểu giảng” có nghĩa là gì?
Đây là câu hỏi sau tiết ngữ văn về vấn đề mà Từ Thiên Tuyền không hiểu được.
......
Sau giờ nghỉ của tiết số học, Từ Thiên Tuyền lại hỏi ra một câu làm người ta khó lòng tin nổi:
- Góc vuông là như thế nào?
Lúc này, Hứa Ngôn thực sự đã không thể nhịn nổi nữa:
- Đại tiểu thư ơi, cậu có thể đừng làm ồn được không?
Lời còn chưa dứt, vẻ mặt của Từ Thiên Tuyền cũng đã có sự thay đổi, đôi mắt vốn luôn trong trạng thái không hề bận tâm đến bất cứ thứ gì đã bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Thấy Từ Thiên Tuyền như thế, Hứa Ngôn có cảm giác rằng cô sẽ nổi giận, thế nhưng chỉ một giây sau, câu nói thốt lên từ miệng Từ Thiên Tuyền đã làm cho cậu sững sờ.
- Tại sao bạn biết tôi là đại tiểu thư?
Hai người nhìn nhau.
Hứa Ngôn hỏi dò:
- Cậu đúng là đại tiểu thư thật á... Gia đình làm gì?
Từ Thiên Tuyền nhíu mày tỏ vẻ cảnh giác:
- Bạn muốn thăm dò gia đình tớ à? Không được, cái này không thể nói cho bạn được!
Hứa Ngôn lắc đầu, cậu bất đắc dĩ nói:
- Tớ không muốn tìm hiểu hoàn cảnh gia đình cậu đâu, chẳng qua là thuận miệng thì hỏi vậy thôi.
- Thật à?
Từ Thiên Tuyền vẫn giữ vững vẻ cảnh giác.
Hứa Ngôn thở dài rồi lấy bài tập về nhà mà giáo viên giao ra, bắt đầu làm. Với đóa hoa kì cục ngồi bên cậu, cũng là bạn cùng bàn mới của cậu, Hứa Ngôn đã không muốn tiếp chuyện nữa rồi.
Nhưng nhiều khi càng trốn tránh phiền thoái thì phiền toái sẽ càng tự tìm tới.
Từ Thiên Tuyền nhìn chằm chặp vào Hứa Ngôn một lúc lâu rồi bỗng thò ngón trỏ ra, chọc chọc vào tay cậu.
Mạch suy nghĩ của Hứa Ngôn bị đứt đoạn, cậu bực bội nói:
- Cậu còn muốn cái gì nữa hả?
Bị giọng nói dữ dằn của Hứa Ngôn dọa, Từ Thiên Tuyền co ro lại. Thiếu nữ cắn môi dưới một lát, sau một hồi giằng co, cô dè dặt khẩn cầu:
- Tớ có thể nhờ bạn một việc được không? Tớ không biết làm bài tập. Sau khi bạn làm xong thì cho tớ chép, được chứ?
- Được rồi, chờ tớ làm xong rồi sẽ đưa cho cậu.
Từ Thiên Tuyền có vẻ còn chưa yên tâm nên tiêp tục hỏi thêm một câu:
- Bạn có thể làm xong hết bài tập trước khi tan học không?
- Việc này thì không chắc được đâu. Thế này đi, chúng ta kết bạn QQ nhé, chờ tớ về nhà làm xong thì có thể gửi qua QQ cho cậu.
Điện thoại của Hứa Ngôn không chụp ảnh được nhưng cậu có thể mượn điện thoại của em gái được. Sau khi làm bài tập xong, chụp lại rồi gửi cho người khác cũng là một việc không tốn sức gì. Hơn nữa, em gái cậu năm xưa chính là chuyên gia trong ngành này đấy nhé.
Đúng lúc này, vai Hứa Ngôn bị vỗ một cái rõ mạnh. Cậu ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt và nụ cười bỉ ổi của Lưu Tử Hằng đập vào mắt.
- Người anh em, ra ngoài một lúc nào, có vài lời muốn nói cho mày đây.
- Gì thế?
- Ra ngoài với tao là biết.
Sau khi ra khỏi lớp học rồi, Lưu Tử Hằng đứng dựa lưng vào tường hành lang, cười nói:
- Thằng ranh được lắm, mày đã tóm được cơ hội rất nhanh!
- Cơ hội gì cơ?
- Đừng có giả vờ đi! Khi nãy tao đi ngang qua chỗ mày, chính tai tao đã nghe thấy mày xin số QQ của bạn nữ kia còn gì? Khá lắm khá lắm, nhưng lần này mày phải thật cẩn thận, phải giấu em gái mày kẻo lại bị con bé cướp...
Hứa Ngôn ngắt lời:
- Tao không muốn tán Từ Thiên Tuyền.
Thấy nét mặt Hứa Ngôn không giống nói đùa cũng không giống nói dối, Lưu Tử Hằng thắc mắc:
- Vì sao thế?
- Bởi vì cậu ta ngu đến hết thuốc chữa.
- Ngu? Ngu kiểu gì?
- Bất kể là tiếng Anh hay là sinh học, cậu ta hoàn toàn dốt đặc cán mai. Hơn nữa, đã không biết gì thì cũng thôi đi, không biết rồi không muốn học thì cũng còn hiểu được. Nhưng mà thực sự là không thể nói chuyện với cậu ta nổi, logic cực kì quái lạ, có cảm giác... nói thế nào mới được nhỉ, có cảm giác IQ không đạt chuẩn...
Càng nói, Hứa Ngôn lại càng thấy vẻ sốt ruột trong mắt Lưu Tử Hằng.
- Thằng ranh này, mày đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng!
Lưu Tử Hằng đấm vào ngực Hứa Ngôn một cái:
- Ngu ngốc là một chuyện tốt, càng ngốc càng tốt! Kiểu con gái ngơ ngác này là loại dễ tán nhất còn gì! Nếu mà mày khinh người ta ngu thì cứ để cho tao đi!
- Ui...
Hứa Ngôn xoa ngực, nsoi:
- Bây giờ mày đói khát đến mức nào thế?
- Cái này là thực tủy tri vị mày ơi!
Lưu Tử Hằng dương dương tự đắc.
- Cút đi! Bây giờ mày đã bẩn thỉu đến độ tao không thể nhìn được nữa rồi!
......
Trong khế ước mà Hứa Ngôn đã kí với nữ thần đại nhân, có một điều khoản như thế này: Hứa Ngôn phải tới lớp học của nữ thần đại nhân ngay sau khi tan học để đón cô bé về nhà. Thế nhưng sau khi Hứa Ngôn lên lớp mười hai, điều khoản này đã không còn giá trị gì nữa rồi, vì chương trình tự học buổi tối của lớp mười hai rất tàn ác, kéo dài tới tận mười giờ tối. Bây giờ vẫn là kì nghỉ hè nên chưa có vấn đề gì, nhưng chờ tới tháng chín, khối mười một của Lộ Lăng cũng khai giảng thì đây sẽ là một vấn đề phiền toái.
Tuy vậy, Hứa Ngôn cũng không có lòng dạ nào lo lắng về phiền phức của một tháng sau, bởi lẽ có một thứ phiền phức đã ở ngay trước mắt rồi.
Trước khi tan học, giáo viên chủ nhiệm đã thông báo rằng ba ngày nữa sẽ có một cuộc thi sát hạch được tổ chức. Nguyên văn của cô là: “Làm bài theo dạng mô phỏng kì thi đại học, độ khó cũng gần nhất với kì thi đại học để các em có thể cảm nhận kì thi trước”
Cảm nhận... cảm nhận cái gì cơ? Cảm nhận sự tuyệt vọng của kì thi đại học sao?
Hứa Ngôn đoán rằng giáo viên cũng có nói quá độ khó của kì thi sát hạch lên để học sinh nghiêm túc, chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh đón quân địch. Ví dụ như ở bên cạnh cậu bây giờ đã có một đứa bé đáng thương bị dọa sợ rồi.
Giáo viên chủ nhiệm vừa ra khỏi lớp, các học sinh đang bàn tán xôn xao cũng bắt đầu sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị về nhà, riêng Từ Thiên Tuyền thì lại trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn.
Hơn nữa, không chỉ riêng mắt nhìn mà tay cô cũng có hành động. Từ Thiên Tuyền vẫn dùng một ngón trỏ để chọc chọc cánh tay Hứa Ngôn nhưng lúc này không chỉ là chọc chọc nữa mà đã như gõ điện báo rồi, chọc không ngừng nghỉ.
- Độ khó của thi đại học, độ khó của thi đại học... Tớ không biết gì hết, không biết, không biết...
Hứa Ngôn bị chọc đến khó chịu, hơn nữa cậu càng khó chịu khi nghe thấy những lời này của Từ Thiên Tuyền, thế là cậu vội vàng đứng lên để kéo dài khoảng cách với cô:
- Không biết làm thì không làm thôi, dù sao cậu cũng là đại tiểu thư mà, có thi trượt thì ba mẹ cũng sẽ không làm gì đâu ha?
Từ Thiên Tuyền ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt lạnh băng như mọi khi, chỉ có điều chân mày cô lúc này đã hơi nhíu lại:
- Nhưng mà tớ đã cam đoan với ba mẹ là chỉ cần chuyển trường thì chắc chắn sẽ học hành tử tế.
- Thế thì học cho tử tế đi.
- Không học được...
Hứa Ngôn thở dài.
Từ Thiên Tuyền hỏi:
- Bạn giúp tớ được không?
Hứa Ngôn lại thở dài.
Nhớ lại thời gian vừa mới bắt đầu sống chung với em gái, khi ấy Hứa Ngôn cũng hay thở dài nhưng nguyên nhân thì khác hoàn toàn so với bây giờ. Khi ấy là nỗi sầu bị số phận trêu đùa và sự tuyệt vọng vì bị hành hạ, còn bây giờ lại là lo lắng.
Hứa Ngôn bắt đầu lo lắng, nếu như mình tiếp tục ngồi cùng bàn với Từ Thiên Tuyền mãi thì liệu mình có phải đối mặt với nguy hiểm bị kéo tụt IQ không.