Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Vì có rất nhiều thịt nướng nên bữa trưa của bọn họ thật no nê, bất kể là với Hứa Ngôn, Lộ Lăng hay Lâm Vũ Tịch cũng đều là như vậy.
Nhưng bầu không khí giữa Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch vẫn cứ là lạ, với việc này, Hứa Ngôn chỉ có thể giả vờ như không để ý mà tiếp tục công việc chọn quần áo cho em gái.
So với Hứa Ngôn thì Lâm Vũ Tịch lúng túng hơn nhiều. Trạng thái giữa cô bé và Lộ Lăng giống như đã đông cứng nhưng lại không thể hoàn toàn trở mặt với nhau, việc này làm cho cô bé đi cũng không phải mà ở cũng không xong. Hơn nữa, mục đích của lần này là chọn quần áo cho Lộ Lăng, nếu cô bé lờ Lộ Lăng đi thì cũng chỉ có thể im lặng suốt cả buổi.
Tuy nhiên, tình hình kì lạ và cứng ngắc này không kéo dài quá lâu vì Lộ Lăng đã hành động.
Khi đi qua một cửa hàng, Lộ Lăng đột ngột kéo tay Lâm Vũ Tịch lại, chẳng nói chẳng rằng mà dắt cô bé vào.
- Hả? Tiểu Lăng cậu làm gì...
Lâm Vũ Tịch chẳng hiểu ra sao.
Lộ Lăng không nói gì cả mà chỉ tiện tay lấy mấy món đồ từ trên kệ quần áo xuống, sau đó nắm tay bạn, vọt vào phòng thử.
Hứa Ngôn đứng ngoài cửa, thấy cánh cửa đóng rầm lại thì ngạc nhiên trong im lặng.
......
Lộ Lăng dắt tay Lâm Vũ Tịch vào phòng thử đồ rồi thuận tay khóa cửa lại.
Nhưng sau đó, khí thế bừng bừng không gì cản nổi của Lộ Lăng bỗng biến mất tăm. Cô bé để mấy bộ quần áo lên ghế, sau đó ủ rũ đứng yên, trông cứ như đưa đám vậy.
- Tiểu Lăng, cậu làm sao thế?
Thấy Lộ Lăng như vậy, Lâm Vũ Tịch cũng hoảng, cô bé rối rít xin lỗi:
- Xin lỗi xin lỗi, tớ không nên nói những lời đó. Cậu quan tâm anh trai là chuyện tốt, dù sao... Hay là từ nay về sau tớ sẽ không nói chuyện với anh trai cậu nữa, xin lỗi mà...
Lộ Lăng lắc đầu, trầm giọng đáp:
- Không, người phải xin lỗi là tớ mới đúng. Tiểu Tịch, tớ nói thật nhé, là tớ không muốn cậu yêu đương. Mấy ngày trước cũng chính tớ đẩy cậu về phía anh trai, nhưng bây giờ tớ không muốn như thế, xin lỗi.”
Cả hai đều yên lặng trong chốc lát.
Lâm Vũ Tịch nhìn chằm chằm vào Lộ Lăng một lúc lâu rồi hỏi:
- Vì sao lại như vậy?
Lộ Lăng chỉ vào mình rồi cười như tự giễu:
- Cậu cũng biết từ bé tới lớn tớ không có bạn bè gì mà. Không, nói đúng ra là cho tới bây giờ cũng vẫn không có, không có một ai hết. Tớ ấy mà, tính cách cực kì khó chịu, quái dị, có đôi khi bản thân tớ cũng không chịu được chính mình chứ đừng nói gì đến người khác.
- Sao lại thế?! Tiểu Lăng rất đáng yêu, cả bên ngoài lẫn nội tâm...
Lộ Lăng dùng ngón trỏ mịn màng đặt lên môi Lâm Vũ Tịch để cô bé ngừng lời an ủi. Sau đó, Lộ Lăng suy nghĩ trong phút chốc rồi nói tiếp:
- Cho nên Tiểu Tịch chính là người bạn đầu tiên của tớ, với tớ mà nói, cậu rất quan trọng, cực kì quan trọng! Năm ngoái, cô Lưu bảo với tớ rằng tớ có thể nhảy lớp lên lớp 11, tớ rất muốn nói với cô là tớ không muốn đi, không muốn rời xa Tiểu Tịch. Nhưng mà tớ lại nghĩ nếu nhảy lớp thì có thể cố gắng tốt nghiệp sớm, giảm bớt gánh nặng cho mẹ, hơn nữa tớ cũng không thể hòa hợp với các bạn khác... Nhưng mà tớ luyến tiếc Tiểu Tịch!
- Tiểu Lăng, cậu...
Lâm Vũ Tịch chăm chú nhìn Lộ Lăng, đôi mắt cô bé đã ươn ướt.
Chính lúc này, mặt Lộ Lăng cũng đã đầy nước mắt. Cô bé vừa dùng mu bàn tay lau đi vệt nước trên má, vừa nói tiếp:
- Tớ luyến tiếc Tiểu Tịch nên mới luôn giữ liên lạc với Tiểu Tịch, cuối tuần cũng hay gọi cho Tiểu Tịch. Cho dù quan hệ giữa tớ với anh trai rất tốt, nhưng mà chuyện gì tớ cũng nói với Tiểu Tịch đầu tiên! Vì tớ rất thích Tiểu Tịch!
- Tiểu Lăng, tớ cũng thích cậu...
Lâm Vũ Tịch dùng hai tay nâng mặt Lộ Lăng lên.
Còn Lộ Lăng thì đã khóc nấc:
- Tớ sợ lắm, tớ sợ Tiểu Tịch yêu đương với người khác là sẽ mặc kệ tớ!
Lâm Vũ Tịch ôm chầm lấy Lộ Lăng, kéo cô bé vào lòng. Sau đó, cô bé thì thầm bên tai Lộ Lăng:
- Tiểu Tịch, cậu nghe tớ nói này.
- Ừ...
Lộ Lăng cố gắng ngừng tiếng nức nở.
Lâm Vũ Tịch dịu dàng nói nhỏ:
- Tớ sẽ không làm lơ cậu đâu.
- Nhưng mà tớ vẫn lo lắng...
Giọng nói của Lộ Lăng lúc này cực kì hoảng sợ.
- Yên tâm, tớ không định yêu đương gì.
- Nhưng mà cậu với anh tớ...
Lâm Vũ Tịch dùng giọng điệu kiên quyết để ngắt ngang:
- Không, tớ đã nghĩ kĩ rồi, Tiểu Lăng quan trọng hơn!
Nghe bạn thân nói như vậy, Lộ Lăng lập tức nín khóc, cô bé mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bạn mình.
Trong khoảng cách vô cùng gần như vậy, ánh mắt hai thiếu nữ chạm nhau, họ chăm chú nhìn nhau.
Không biết vì sao mà Lộ Lăng bỗng cảm thấy hoang mang, cô bé lùi về sau một bước, cầm lấy mấy bộ quần áo kia:
- Chúng ta thay quần áo xem nào. Mặc dù kéo Tiểu Tịch vào đây chỉ là vì muốn trò chuyện với cậu nhưng nếu không thử quần áo thì cũng kì lắm.
- Được, thử quần áo đi. Hai chúng ta thay luôn ở đây à?
Lúc này, mắt Lâm Vũ Tịch vẫn còn ướt, thế nhưng trong đôi mắt kia dường như đang lóe lên một thứ ánh sáng kì lạ.
Lộ Lăng không nghĩ nhiều mà gật đầu đáp:
- Thay luôn ở đây đi.
- Được, thế tớ thay trước nhé.
Nói xong, Lâm Vũ Tịch cởi cúc áo trước ngực mình.
Lộ Lăng bỗng nhận ra có lẽ đây là lần đầu tiên hai người bạn thân cởi áo tháo thắt lưng trước mặt nhau!
- Tiểu Lăng, đừng nhìn tớ thế, cậu cũng phải thay quần áo đi.
Thấy Lộ Lăng có vẻ ngượng ngùng, Lâm Vũ Tịch mỉm cười.
Không biết tại sao mà Lộ Lăng bỗng thấy lành lạnh, cô bé run lên một cái.
......
Hứa Ngôn chờ bên ngoài phòng thay quần áo.
Trong cửa hàng chỉ có một chiếc ghế nhưng nó đã sớm bị một anh trai đi mua sắm cùng bạn gái chiếm rồi, vậy nên Hứa Ngôn chỉ đành đứng chờ hai cô bé đi ra.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi thật lâu, mặc dù cũng không rõ lâu là bao nhiêu, thế nhưng trong cảm nhận của Hứa Ngôn thì có lẽ phải dài như một tiết học, vậy mà vẫn chưa thấy hai cô bé kia bước ra.
Điện thoại của Hứa Ngôn là con Nokia già, vậy nên so với những người khác, thời gian chờ đợi của cậu chắc chắn càng khó qua.
Trong lúc buồn bực và ngán ngẩm, Hứa Ngôn vô thức bước tới ngoài cửa phòng thử đồ, nghiêng tai nghe ngóng.
Sau đó, cậu bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
- Tiểu Lăng, ngực cậu phẳng thật, giống hệt như một bé trai đáng yêu.
Đây là giọng Lâm Vũ Tịch. Nhưng điều làm Hứa Ngôn không tin nổi là Lâm Vũ Tịch của lúc này hoàn toàn khác biệt với cô bé dịu dàng nũng nịu cậu từng thấy, giọng điệu không hề thẹn thùng, ngược lại còn khá to gan và thẳng thắn.
Chẳng lẽ con gái đều trong ngoài bất nhất như thế à?
Hứa Ngôn chưa kịp nghĩ thông vấn đề này thì đã nghe thấy giọng em gái mình.
- Tiểu Tịch, cậu dậy thì nhanh thật. Bây giờ tớ vẫn còn mặc áo lá, thế mà cậu đã mặc cỡ B rồi.
Giọng Lộ Lăng có hơi xấu hổ, thế nhưng câu nói này cũng làm Hứa Ngôn xấu hổ theo.
Rốt cuộc thì hai cô bé này đang làm gì vậy? Hứa Ngôn bỗng dưng muốn đá tung cửa, xông vào.
Nhưng một giây sau, Hứa Ngôn lập tức gạt đi suy nghĩ này vì cậu nghe được thứ còn hãi hùng khiếp vía hơn.
Lâm Vũ Tịch:
- Tiểu Lăng, chỗ này này... Cậu đừng có trốn... Mấy hôm trước còn dám nói tớ như thế, cậu không tự nhìn lại bản thân đi? Hì hì, đúng là một cô bé nhạy cảm...
Trong giọng nói xấu xa của Lâm Vũ Tịch có đan xen cả tiếng kêu rên và thở dốc của Lộ Lăng.
Hứa Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua nhãn hiệu của cửa hàng, bây giờ cậu mới nhận ra đây là một đại lý trang phục nổi tiếng quốc tế: Uniqlo.
- Ôi trời ơi, thật đáng sợ!
Hứa Ngôn đang đứng ngoài cửa phòng thử quần áo nay đã toát mồ hôi lạnh, áp lực như núi.