Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi ra khỏi cửa hàng quần áo với phong cách thiếu nữ kia, tâm trạng của Lộ Lăng rất bối rối.
Một mặt, có thêm hai bộ quần áo đẹp làm cho Lộ Lăng đã lâu không được mặc quần áo mới rất vui vẻ. Thế nhưng mặt khác, mối quan hệ có tiến triển như bay giữa Hứa Ngôn và Lâm Vũ Tịch lại làm cho cô bé khó chịu. So sánh hai việc này với nhau thì cảm xúc đến từ việc thứ hai mạnh hơn một chút.
Bây giờ Lộ Lăng đã hoàn toàn hối hận rồi. Mấy hôm trước tại sao mình lại đi tác hợp Hứa Ngôn với Lâm Vũ Tịch vậy? Đúng là ngu mà!
Lúc trước, Lộ Lăng tưởng rằng nếu như anh trai yêu bạn thân thì sẽ không giống lúc anh trai yêu đương cuồng nhiệt với Trương Hân Di, thỉnh thoảng lại xem nhẹ mình. Thế nhưng bắt đầu từ hôm qua, cô bé đã nhận ra chỉ cần một nam một nữ bắt đầu mập mờ với nhau thì họ sẽ lập tức bài xích những người khác, dù cho người khác đó có quan hệ thân mật với họ thì cũng vô dụng mà thôi. Danh nghĩa của lần mua sắm này là để chọn quần áo mới cho cô bé, thế nhưng Lộ Lăng cảm thấy mình bị xem nhẹ rồi.
Ví dụ như bây giờ, mặc dù Lộ Lăng đi giữa Hứa Ngôn và Lâm Vũ Tịch, thế nhưng hai người kia thỉnh thoảng lại giao lưu bằng ánh mắt với nhau, việc này làm cho cô bé có cảm giác mình như một đứa bé kẹp giữa một đôi tình nhân, đúng là mất tự nhiên.
Nhất là Lâm Vũ Tịch còn cao hơn Lộ Lăng nửa cái đầu, việc này khiến cho Lộ Lăng lại càng giống trẻ con.
Bây giờ, Lâm Vũ Tịch đang rút điện thoại ra xem, sau đó cô bé đề nghị:
- Cũng giữa trưa rồi, hai người có đói không? Hay là chúng ta đi ăn gì đó đã?
Hứa Ngôn gật đầu:
- Ăn luôn trong trung tâm thương mại đi, hai em chọn một nhà hàng là được.
Lâm Vũ Tịch nhìn mấy chiếc túi mà Hứa Ngôn đang xách rồi vươn tay:
- Em xách giúp anh nhé?
- Không cần đâu, em với Tiểu Lăng cứ tập trung chọn nhà hàng đi, lát nữa hai em còn phải chịu trách nhiệm gọi món đấy.
Nghe Hứa Ngôn nói vậy, Lâm Vũ Tịch lại mỉm cười.
Lộ Lăng nhìn bạn thân bên phải rồi lại quay sang trái nhìn anh trai, thấy Lâm Vũ Tịch càng ngày càng mến Hứa Ngôn, mà Hứa Ngôn lại không tỏ ý từ chối, Lộ Lăng khẽ nghiến răng, hạ quyết tâm.
......
Trong một tiệm thịt nướng kiểu Hàn, sau khi Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch đã gọi món xong thì lập tức chạy tới nhà vệ sinh. Lâm Vũ Tịch bị Lộ Lăng cưỡng ép lôi đi.
Trong toilet nữ, Lộ Lăng nhìn chằm chằm bạn thân, nghiêm túc hỏi:
- Bây giờ cậu có cảm giác gì với anh trai tớ thế?
Lâm Vũ Tịch đỏ mặt.
Sau một hồi nhăn nhó, cuối cùng cô bé cũng thì thào một cậu:
- Có hơi thích một chút...
Lộ Lăng vỗ vai bạn thân, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Hiện nay cậu đang là học sinh cấp hai, anh ấy là học sinh cấp ba, tình hình này của hai người mà thành đôi thật thì sẽ là yêu đương xa đấy.
- Cái này không tính là yêu xa chứ?
Lâm Vũ Tịch trợn tròn mắt:
- Hơn nữa còn hai tháng là tớ tốt nghiệp rồi, chỉ cần tớ cũng tới trường cấp ba của hai người thế là được còn gì? Tớ nhớ là trường của hai người đâu có khó để thi vào.
- Ôi...
Lộ Lăng ra chiều suy tư rồi mau chóng nói tiếp:
- Nhưng mà trường bọn tớ nghiêm khắc với việc yêu sớm lắm. Cậu cũng biết chuyện anh tớ với bạn cùng bàn chứ? Tớ từng kể cho cậu đấy, anh ấy bị chủ nhiệm lớp bắt quả tang, còn bị phê bình một trận trước mặt cả lớp!
Lâm Vũ Tịch lại cho đó là việc dĩ nhiên:
- Trường nào mà chẳng nghiêm khắc với việc yêu sớm? Chỉ cần không bị giáo viên với phụ huynh bắt được là xong mà, tớ còn tưởng Tiểu Lăng cũng nghĩ thế.
- Việc này...
Lộ Lăng lại nghĩ ra cái khác:
- Nhưng mà anh trai tớ đã nói là anh ấy không muốn yêu đương gì.
Lâm Vũ Tịch vặn lại:
- Nhưng mà cậu cũng từng nói với tớ rằng cần tớ giúp đỡ để kéo anh ấy ra khỏi vũng bùn thất tình còn gì?
- Bây giờ anh ấy thoát ra rồi!
Thấy Lộ Lăng nói chắc như đinh đóng cột, Lâm Vũ Tịch cười. Cô bé túm cằm Lộ Lăng, nói:
- Tiểu Lăng, có phải là cậu sợ tớ cướp anh trai cậu không hả?
- Tớ... tớ không nghĩ thế!
Khuôn mặt nhỏ của Lộ Lăng đã đỏ bừng.
Lâm Vũ Tịch bước thêm một bước:
- Dù Tiểu Lăng rất thông minh, cũng luôn tỏ ra khó chịu... tiếc anh trai thì cứ nói thẳng ra nha!
Lộ Lăng lùi về sau một bước:
- Không phải là tớ tiếc tên kia! Tên đó có gì tốt? Tớ đang lo lắng cho cậu đấy!
Lâm Vũ Tịch lại bước lên, Lộ Lăng lại lùi về sau đến khi chẳng còn đường lùi nữa, phía sau lưng cô bé bây giờ đã là tường.
Lâm Vũ Tịch chống một tay lên tường, tạo thành tư thế đỡ tường với Lộ Lăng, vì khoảng cách chiều cao của đôi bên nên tư thế này trông rất tự nhiên.
Lộ Lăng chưa bao giờ căm hận tốc độ dậy thì của mình giống như bây giờ.
Lâm Vũ Tịch cười xấu xa:
- Tiểu Lăng luôn đùa nghịch với tớ, lần này không ngờ là thông minh quá sẽ bị thông minh hại phải không? Cũng may mà có sự trợ giúp của Tiểu Lăng từ vài ngày trước đấy!
Lộ Lăng yên lặng cúi đầu, nhìn có vẻ yếu thế nhưng thực ra cô bé đang mau chóng suy nghĩ: Xét trên tình hình hiện tại, có biện pháp nào khả thi để ngăn cản sự mập mờ giữa anh trai và bạn thân không?
......
Khi hai thiếu nữ quay lại bàn ăn thì đồ ăn đã được bưng lên, phần lớn đồ nướng kiểu Hàn là đồ sống, chỉ cần nướng một lần là ăn được. Giá nướng lúc này đã được phết dầu, đang làm nóng.
Hứa Ngôn ngồi đó, thấy hai người ngồi xuống phía đối diện mình, họ không nói câu nào, không khí rất kì lạ.
Nhưng Hứa Ngôn không định nói gì thêm, dù cho giữa hai người họ xảy ra chuyện gì thì đây cũng là bí mật con gái. Hơn nữa, dù bầu không khí có mất tự nhiên thế nào thì Hứa Ngôn cũng dám cá là chỉ cần mùi thịt nướng quen thuộc bốc lên, Lộ Lăng sẽ lập tức mặc kệ mọi sự, bày ra bản chất háu ăn vô cùng tinh tế của mình.
Vì thế, Hứa Ngôn bắt đầu bôi dầu, nướng thịt.
Một lát sau, đợt thịt đầu tiên được đặt lên giá nướng là thịt ba chỉ đã tỏa ra mùi thơm hấp dẫn cùng với màu sắc bắt mắt.
Hứa ngôn gắp thịt vào đĩa cho Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch rồi nói:
- Chấm tương, gói rau này nọ không cần anh nói thêm phải không?
- Đúng thế, không cần anh Hứa nói thêm, em đã từng đưa Tiểu Lăng đi ăn đồ nướng Hàn rồi.
Lâm Vũ Tịch gắp một miếng thịt lên rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Ngôn:
- Trước đây bọn em toàn nhờ nhân viên nướng giúp, hôm nay anh ra tay, chắc chắn hương vị sẽ rất tuyệt vời!
Dường như trong lúc lơ đãng, Lâm Vũ Tịch đã bắt đầu bỏ qua họ mà gọi thẳng Hứa Ngôn là anh.
Hứa Ngôn không để ý mà chỉ cười đáp lại:
- Em thích là được rồi.
Xoạt xoạt!
Tiếng này chính là tiếng động do Lộ Lăng vừa mới dùng rau gói xong miếng thịt đã chấm tương rồi nhét vào miệng, cắn mạnh một cái.