Đánh chết cô cũng không cảm thấy mình có thể diễn đến loại trạng thái này.
Coi như là kỹ thuật diễn xuất tinh xảo hơn, có nhiều thứ có thể diễn ra hơn nữa, nhưng có một số thứ trời sinh lại là không thể bắt chước.
Đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy chính mình khi mất đi ý thức là cái dạng gì.
Lâm Yên nhìn chằm chằm”Chính mình”bên trong camera, có loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Cái loại cảm giác này, hoàn toàn không giống mất trí nhớ ngắn ngủi, ngược lại, thật giống như cô thật sự bị người đoạt xác*...
*Nguyên văn: đoạt xá
“Đúng rồi, Lâm Yên, vừa vặn hôm nay đoàn làm phim có một tiệc liên hoan, buổi tối nhớ qua tham gia!” Phùng An Hoa đánh gãy suy nghĩ của Lâm Yên.
“A... Được được...” Lâm Yên gạt bỏ suy nghĩ rối loạn trong đầu, lấy lại tinh thần.
“Cô trở về thế nào?” Lúc này, Bùi Nam Nhứ một bên hỏi thăm.
“Tôi đi tàu điện ngầm.” Lâm Yên mở miệng nói.
Bùi Nam Nhứ nghe vậy, lông mày cau lại, mở miệng nói, “Vị trí bên này tương đối xa, không gọi xe, cô muốn đi tàu điện ngầm, sợ là cần phải đi bộ rất lâu, bằng không thì, cô đi cùng xe của tôi?”
Lâm Yên nghe xong, mắt lập tức sáng lên.
Bất quá, một giây sau, lập tức không ngừng lắc đầu liên tục, “Không cần không cần! Tôi có thể tự mình đi!”
Nói đùa! Cô thật vất vả an ổn vượt qua một tuần lễ, ngộ nhỡ lại náo ra tình yêu thiêu thân gì, cô tìm ai nói rõ lí lẽ chứ.
Lúc này, Phùng An Hoa một bên thấy thế, biểu hiện có chút vi diệu.
Mặc dù Bùi Nam Nhứ làm người luôn luôn nhìn như thân sĩ ôn nhu, nhưng trên thực tế, ôn nhu của hắn là phi thường có cảm giác xa cách.
Không nghĩ tới hắn sẽ chủ động để cho Lâm Yên lên xe của mình, đây có phải là quan tâm quá mức rồi hay không?
“Nhà sản xuất Phùng, đoàn làm phim có dư xe không?” Bùi Nam Nhứ đại khái cũng thấy không quá thỏa đáng, thế là nhìn về phía Phùng An Hoa hỏi.
Phùng An Hoa vội mở miệng, “Có có, đoàn làm phim có sắp xếp xe bảo mẫu, như vậy, Lâm Yên, cô chở ở đây một lát, để tôi gọi điện thoại cho lái xe, kêu hắn thuận tiện đưa cô đi!”
Lâm Yên nghe vậy vội vàng cảm tạ, “Cảm ơn nhà sản xuất Phùng!”
Bùi Nam Nhứ thấy thế, mới an tâm, cáo biệt đám người Lâm Yên, “Vậy tôi đây liền đi trước một bước.”
“Được rồi, Bùi Ảnh Đế, gặp lại sau!”
...
Lâm Yên cầm lấy túi, đợi chừng một khắc đồng hồ ở cửa ra vào, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi dừng lại.
Lái xe dò xét mở miệng, “Là Lâm tiểu thư đúng không, nhà sản xuất Phùng kêu tới đón cô, lên xe đi!”
“Được.” Lâm Yên gật đầu, kéo cửa sau của xe ra.
Một giây sau, Lâm Yên nhìn chằm chằm bốn nam nhân ở chỗ ngồi phía sau xe, lúc này trực tiếp to đầu.
Mặc áo da màu đen và áo jacket, quần jean thủng lỗ, tóc đỏ ngổn ngang rối loạn - Vệ Từ Phong...
Một thân áo sơmi hoa, cổ áo mở ba nút, một cặp mắt hoa đào câu người, cà lơ phất phơ ngồi nghiêng tựa lưng vào ghế - Thẩm Triều Mộ...
Bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, thân mang áo vận động màu lam nhạt, tướng mạo tuấn lãng nhu thuận - Đường Gia Nghiệp...
Một bộ âu phục Retro màu xanh ngọc xa hoa, tự phụ lạnh lùng - Hàn Dật Hiên...
Nhất định...
Nhất định là phương thức cô mở cửa xe có vấn đề!
Lâm Yên “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại!
Một giây, hai giây, ba giây đồng hồ.
Xoạt một cái, cửa xe lại bị người từ bên trong kéo ra.
Thẩm Triều Mộ ngồi ở cửa xe nháy cặp mắt hoa đào liễm diễm kia, cười híp mắt nhìn về phía Lâm Yên, “Này, bạn gái scandal, làm sao không lên xe?”
Lâm Yên: “...”
Vì cái gì bốn người này cũng ở trên xe???
Cô thật vất vả nhịn đến khi xong việc, cho là sắp được giải thoát rồi, phút cuối cùng thế mà cho cô tới nơi này???
Xe bảo mẫu cái khỉ gì!
Đây mịa nó sợ là chuyến xe tử vong?! Lái tới địa ngục a a a!