“Lâm Yên! Quá tuyệt vời! Tôi đã biết là cô có thể mà!” Khương Nhất Minh nhìn Lâm Yên, hoàn toàn tựa như là nhìn một bảo bối.
Bùi Nam Nhứ cũng mở miệng nói từ đáy lòng, “Xác thực rất lợi hại, ngay cả tôi cũng suýt chút bị áp diễn.”
Bùi Nam Nhứ đang cười, nhưng nụ cười đột nhiên cứng ở trên mặt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Rõ ràng đã kết thúc quay chụp, cỗ cảm giác khiến cho hắn kiêng kị cùng kinh hoảng quen thuộc trên người Lâm Yên kia, làm sao vẫn còn tồn tại?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí thật sự có chút quỷ dị.
Phùng An Hoa ho nhẹ một tiếng, cười ha hả nói, “Nhập vai quá sâu, khẳng định là nhập vai quá sâu ha ha!”
Khương Nhất Minh cũng đi theo phụ họa, “Không tệ, phần diễn này, xác thực rất hao phí tinh lực! Lâm Yên à, chúc mừng xong việc!”
Ông ấy chẳng thể nghĩ tới, Lâm Yên không có chút kinh nghiệm diễn phim nào, sẽ cho ông ấy nhiều kinh hỉ như vậy.
Không chỉ hoàn mỹ vô khuyết hoàn thành phần diễn với Vệ Từ Phong, cảnh phim độ khó cao diễn cùng Bùi Nam Nhứ này cũng hoàn thành vượt qua hiệu quả ông ấy dự tính.
Giờ phút này, công nhân viên xung quanh cũng dồn dập đi lên vỗ tay.
Mặc dù ngay từ đầu ấn tượng của mọi người với Lâm Yên cũng không quá tốt, nhưng trong khoảng thời gian này tiếp xúc lại phát hiện Lâm Yên hoàn toàn không khó ở chung giống như trong tưởng tượng, ngược lại cực kỳ dễ gần, kỹ thuật diễn xuất cũng tiến bộ phi thường lớn.
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Lâm Yên, chúc mừng xong việc nha!”
...
Có công nhân viên bưng một bó hoa đi tới, biểu thị chúc mừng.
Thời điểm Lâm Yên tỉnh táo lại, chính là thấy một bức tranh như vậy ——
Khương Nhất Minh một bên dẫn đầu vỗ tay, một bên hài lòng không thôi mà nhìn cô tán dương đủ loại, trong lồng ngực của cô bị nhét vào một bó hoa, công nhân viên cũng đi theo vỗ tay bên cạnh, chúc mừng cô xong việc.
Xong việc...?
Cảnh này của cô còn chưa có quay xong đâu, làm sao lại xong rồi?
Cả người Lâm Yên còn có chút mơ màng, “Xong việc...?”
“Đúng vậy, đây là một cảnh quay cuối cùng của cô!” Bùi Nam Nhứ mở miệng nói.
“Làm sao lại, tôi...”
Tôi không phải vẫn chưa quay ra hiệu quả Khương Nhất Minh mong muốn sao?
Lâm Yên cũng chưa nói xong câu này, mà là nhanh chóng kịp phản ứng lại.
Cô sợ là... Lại phát bệnh.
Trí nhớ của cô còn dừng lại ở thời điểm chuẩn bị bắt đầu quay chụp, sau đó trí nhớ ở giữa liền hoàn toàn đứt gãy, giống như đúc mấy lần trước.
Chết tiệt, thời gian dài như vậy không phát tác, cô còn cho là mình đã bình thường đấy!
Làm sao đột nhiên lại bắt đầu phát bệnh rồi?
Lâm Yên lập tức có chút gấp, lo lắng cô có thể ở trạng thái không có ý thức, lại làm ra cái gì hay không.
Lấy hiểu biết của cô đối với chính mình, lúc cô hôn mê, một cái ý thức khác tiếp quản thân thể cô, cơ hồ mỗi lần đều sẽ làm ra một chút chuyện không thể miêu tả...
Mấy lần trước đó là đúng vào Bùi Duật Thành, ngộ nhỡ... Ngộ nhỡ tên kia sắc tâm quá độ, cũng làm ra cái gì với Bùi Nam Nhứ thì làm sao bây giờ?
“Khục, Bùi Ảnh Đế, vừa rồi tôi... Có làm ra chuyện gì... Không thích hợp... Hay không?” Lâm Yên cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
Bùi Nam Nhứ có chút không rõ vì sao Lâm Yên lại đột nhiên hỏi như vậy, “Chuyện không thích hợp?”
Lâm Yên gãi gãi đầu, cũng không biết nên giải thích thế nào, thế là nhìn về phía Khương Nhất Minh, ho nhẹ một tiếng mở miệng, “Đạo diễn Khương, tôi có thể xem lại cảnh quay vừa rồi một chút không?”
“Đương nhiên là có thể!” Khương Nhất Minh nói xong, dẫn Lâm Yên tới trước camera, “Cô có thể xem lại một chút, nhớ kỹ loại cảm giác này!”
Máy quay mở ra, trong nháy mắt, trên màn hình xuất hiện cảnh quay đàm phán ở bệnh viện vừa rồi.
Trong nháy mắt thân ảnh của mình xuất hiện, sắc mặt Lâm Yên lập tức thay đổi.
Mịa nó!
Cái này... Đây là cô?
Đây sợ là cô bị Bùi Duật Thành bám vào người đi!