Mà bên trong kịch ngay cả Trần Kính cũng từng bại qua, nhưng Lâm Phiên Nhược lại chưa từng thua trận.
Không giống với mấy kịch bản cung đấu, tình yêu công sở khác, nữ chính trên thực tế lại nói nội dung cốt truyện yêu thương, Lâm Phiên Nhược xem như một nhân vật nữ duy nhất chuyên tâm đến sự nghiệp, thậm chí thắng qua cả nam nhân, hoàn toàn là một dòng nước trong, cho nên mới có nhiều fan truyện chữ yêu thích như vậy.
Cho nên, Khương Nhất Minh yêu cầu Lâm Yên nhất định phải đè lên khí tràng của Bùi Nam Nhứ, nếu không thiết lập nhân vật của cô căn bản không thành lập được.
Hiện tại Lâm Yên cuối cùng hoàn toàn theo được nhân vật này, khí tràng vững vàng đè lên Bùi Nam Nhứ.
Quá hoàn mỹ!!!
Đừng nói Khương Nhất Minh, ngay cả Phùng An Hoa một bên là người ngoài nghề thấy biểu hiện thời khắc này của “Lâm Yên”, cũng kinh thán (kinh ngạc + cảm thán) không thôi.
“Con bé này, rất lợi hại... Cho dù là vị đại BOSS phía trên kia đích thân tới, đại khái cũng chỉ là khí tràng này đi?” Phùng An Hoa chậc chậc tặc lưỡi.
Khương Nhất Minh đối với câu này cũng hết sức đồng ý, mỗi lần khi Lâm Yên nhập vai, cảm giác mang đến cho người ta, xác thực rất giống đại BOSS...
“Yên tĩnh!” Khương Nhất Minh khẩn trương mà kích động tiếp tục xem biểu hiện của hai người.
Trên giường bệnh, Bùi Nam Nhứ kinh dị phát hiện, dùng kỹ xảo của hắn ta, vậy mà suýt chút bị “Lâm Yên” áp diễn.
Hắn ta tranh thủ thời gian nỗ lực ổn định tâm trạng, nói ra lời thoại tiếp theo, “Lâm tổng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa.”
“Lâm Yên” nghe vậy, ngón tay gõ trên tay vịn ghế sô dừng lại, chỉ là, trên trán vẫn che lấp bởi một tầng băng sương như cũ, đáy mắt cũng nổi lên gió lốc.
Rõ ràng, đối với chuyện diễn phim khiến cho Lâm Yên quá mức mệt nhọc này, vô cùng bất mãn.
Trong nháy mắt, Phùng An Hoa cùng Khương Nhất Minh đồng thời xuất hiện một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Tình huống này là như thế nào? Làm sao lại có cảm giác sau lưng lành lạnh?
Thực ra, Bùi Nam Nhứ cách “Lâm Yên” gần nhất đối mặt với áp lực càng lớn hơn, chẳng qua là hắn ta ráng chống đỡ mà thôi.
Ánh mắt “Lâm Yên” không có tiêu cự gì rơi vào ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy tư cùng nhớ lại cái gì...
Bùi Vũ Đường: [... Rõ ràng chị dâu chị mới là người có hậu trường cá nhân trâu bò nhất ngành giải trí! Chị vì sao không trực tiếp tính toán công khai đại ca của em ra ngoài? ]
Lâm Yên: [ Cái đó vẫn là thôi đi, đến lúc đó những người kia mắng đại ca cậu mắt mù thì làm sao bây giờ? Ít nhất chờ tôi nghịch tập thành công rồi lại nói! ]
Bùi Vũ Đường: [ Vậy có cái gì chứ, đại ca của em chắc chắn sẽ không để ý chút việc nhỏ này đâu! ]
Lâm Yên: [ Vậy không được! Đại ca cậu không thèm để ý, tôi để ý, đại ca cậu là người tốt nhất, lợi hại nhất, hoàn mỹ nhất, vô luận phương diện nào cũng vậy, cho nên bạn gái của hắn cũng nhất định phải tốt nhất! ]
...
Trong đầu Bùi Duật Thành hiện lên lời của cô gái, vẻ mặt cuối cùng cũng hòa hoãn mấy phần, sương mù cùng băng sương tan đi, chỉ còn lại vẻ mặt lãnh đạm không thay đổi.
Bùi Duật Thành đã xem qua kịch bản 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》, hắn vốn là người đã gặp qua liền không quên được, đối với phần diễn của Lâm Yên tự nhiên càng rõ ràng.
Mà cảnh này còn đúng lúc là cảnh thử vai lúc trước Lâm Yên diễn qua.
Nếu đây là nguyện vọng của cô, như vậy, liền giúp cô thỏa mãn.
“Trần tổng, chỉ là chút ít gió nhỏ này, liền không gượng dậy nổi?”
Trong màn ảnh camera, “Lâm Yên” chậm rãi nói ra câu lời thoại này.
Ngay sau đó, sau khi “Lâm Yên” nói xong câu này, trực tiếp đứng lên, cất bước rời đi.
Trước khi rời đi, chỉ để lại một câu: “Cùng tôi hợp tác, là lựa chọn duy nhất của anh.”
...
“Tạch...! Hoàn mỹ! Kết thúc công việc —— “
Sau khi lời thoại hạ xuống, Khương Nhất Minh kích động hô kết thúc, nhìn chằm chằm một màn bóng lưng “Lâm Yên” rời khỏi phòng bệnh trong camera, khỏi bàn có bao nhiêu hài lòng.
Rõ ràng chỉ là tùy tiện nói những lời này ra, thậm chí ngay cả kỹ xảo cũng không có, nhưng mỗi một câu đều giống như mang theo lực lượng vạn quân, hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của ông ấy!
Cảnh phim này, Bùi Nam Nhứ vậy mà cũng suýt chút bị ép không còn chút cảm giác tồn tại nào...
Ông ấy không nhìn lầm người, nha đầu này, thật sự là quá có thiên phú!
Trích: Bùi siêu Boss: Vợ của tôi cần loại đồ vậy như thiên phú này làm cái gì? Cô ấy có tôi là đủ rồi ~