Khi Bùi Duật Thành mở mắt một lần nữa, liền phát hiện, hết thảy xung quanh đều đã thay đổi.
Bùi Nam Nhứ...
Đủ loại đèn chiếu, camera...
Khương Nhất Minh, Phùng An Hoa...
Điều đó không có khả năng là thuộc về thị giác của hắn.
Ý thức của hắn, lần nữa không theo sự khống chế của hắn mà bám vào trong thân thể Lâm Yên.
Giờ phút này, Bùi Duật Thành cuối cùng cũng xác định được nguyên nhân dẫn đến ý thức của hắn mất khống chế trong khoảng thời gian này, tựa hồ chỉ khi cảm xúc của hắn không ổn định, hoặc là khi quá mức nhớ Lâm Yên, ý thức sẽ tự động bám vào trên người Lâm Yên.
Quả nhiên, linh hồn của hắn luôn luôn thành thật hơn thân thể...
Mọi người một bên chỉ thấy, sau khi “Lâm Yên” đẩy cửa ra, khí tràng quanh thân khiến cho người cảm thấy đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Ánh mắt nữ hài mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu, hơi đánh giá nhìn về phía phòng bệnh, ánh mắt khi rơi vào trên người Bùi Nam Nhứ thoáng dừng một chút, sau đó lại lướt qua công nhân viên xung quanh đoàn làm phim.
Vẻ mặt của tất cả những người bị ánh mắt kia quét qua cơ hồ đều không khỏi chấn động.
Rõ ràng là cùng một người, làm sao sau một cái đẩy cửa, cảm giác mang đến cho người ta liền thay đổi hoàn toàn?
Không biết Bùi Duật Thành phát hiện cái gì, lông mày thoáng nhíu lại.
Trên chân trái của Lâm Yên truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn liếc xéo qua thấy được bảng trong tay công nhân viên cách đó không xa, theo tin tức trên bảng, cảnh này hôm nay đã NG hơn ba mươi lần.
Một giây sau, mọi người chỉ thấy trước camera, “Lâm Yên” không nhanh không chậm đi đến.
Không giống Lâm Yên vừa rồi như lâm đại địch thẳng lưng bước vào, thời khắc này, trạng thái nữ hài hoàn toàn là buông lỏng, thậm chí giống như nhàn nhã đi dạo, như không có người bên ngoài, trực tiếp ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh giường bệnh của Bùi Nam Nhứ.
Nhưng lãnh ý trên trán đột nhiên đè xuống, càng khiến cho người ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Rõ ràng cũng không có làm gì, thậm chí ngay cả lời thoại cũng chưa nói, thế nhưng cỗ khí tức hoàn toàn thuộc về người trên cao lại phô thiên cái địa (rợp trời kín đất) bao trùm toàn bộ không gian.
Sau khi ngồi xuống, áp lực ở chân trái biến mất, đau đớn lập tức hóa giải một chút.
Sắc mặt Bùi Duật Thành vẫn khó coi như cũ, con ngươi chìm sâu nhàn nhạt nhìn Bùi Nam Nhứ trên giường bệnh, đầu ngón tay gõ có tiết tấu từng chút một.
Bùi Nam Nhứ đối đầu với ánh mắt của Bùi Duật Thành, nhìn động tác nhỏ không dễ dàng phát giác kia của “Lâm Yên”, không tự chủ được mà rùng mình.
Chờ sau khi phản ứng lại sự kiêng kị cùng kinh hoảng của bản thân thời khắc này, Bùi Nam Nhứ khó tránh khỏi kinh ngạc không thôi...
Hắn ta vậy mà...
Vậy mà từ trên người Lâm Yên, cảm nhận được kinh hoảng cùng kiêng kị chỉ có thể xuất hiện khi hắn ta đối mặt với đại ca của mình.
Sau khi Khương Nhất Minh bên cạnh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ trong cảm giác áp bách to lớn này, suýt chút nước mắt tuôn đầy mặt.
Nhập vai!
Nha đầu Lâm Yên này, cuối cùng cũng bắt đầu nhập vai!
Lâm Phiên Nhược là ai, cô là một người có ham muốn khống chế quyền lực hoàn toàn không thua gì nam nhân đế vương thương nghiệp, suốt đời cô chỉ truy đuổi sự nghiệp, không vì bất cứ chuyện gì mà ảnh hưởng hay dừng lại, nói theo một ý nghĩa nào đó, lực ảnh hưởng của nam chính Trần Kính đối với cô, còn lớn hơn bạn trai.
Thứ cô quan tâm nhất là cái gì, là đối thủ!
Mà Trần Kính chính là đối thủ duy nhất của cô, cho nên khi thấy Bùi Nam Nhứ bởi vì một lần thất bại liền sa sút như vậy, mới lộ ra biểu lộ lạnh lùng cùng bất mãn, thậm chí là trách cứ.
Sau khi Lâm Phiên Nhược đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, đầu tiên là tùy ý liếc mắt đánh giá hoàn cảnh phòng bệnh, sau đó, ánh mắt rơi vào Trần Kính nghèo túng tinh thần sa sút trên giường bệnh, lập tức lộ ra cảm xúc bất mãn trách cứ, vẻ mặt cũng lạnh xuống.
Khí tràng cùng biểu lộ bé nhỏ “Lâm Yên” diễn đều thể hiện quá thích hợp.