Lâm Yên vốn đang không suy nghĩ nhiều, nghe xong câu “Cũng có thể có ý tứ khác” này của Bùi Duật Thành, lập tức không tự chủ bắt đầu mơ tưởng viển vông..
Nói đến cùng, yêu cầu của cô cũng đúng là quá dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Khổ rồi, Bùi Duật Thành sẽ không cho rằng cô có ý đồ gì mới đưa ra yêu cầu ở chung với hắn chứ?
Trời xanh làm chứng, cô thật sự không có!
Dự tính ban đầu của cô rõ ràng hết sức thuần khiết!
Bất đắc dĩ, hiện tại giống như cũng không thể nói rõ ràng...
Bùi Vũ Đường bên cạnh hoan thiên hỉ địa (trời vui đất mừng) mở miệng, “Chị dâu chị dâu chị dâu, hiện tại em liền đi giúp chị dọn nhà!”
Lâm Yên im lặng nhìn Bùi Vũ Đường một bộ vui vẻ như ăn tết, “Hiện tại quá muộn rồi, tôi muốn về thu thập một chút đồ vật trước, mà nhà kia là một người bạn giúp tôi thuê, tôi dọn đi cũng phải nói với hắn ta một tiếng.”
Ánh mắtbBùi Duật Thành lóe lên: “Uông Cảnh Dương?”
Lâm Yên gật gật đầu, vẻ mặt hơi có chút kinh ngạc: “Đúng, chính là Uông Cảnh Dương, Bùi tiên sinh làm sao biết tên bạn của tôi?”
“Cô từng nhắc đến.” Bùi Duật Thành thuận miệng nói.
Lâm Yên: “A? Phải không?”
Cô không nhớ rõ mình từng nhắc đến Uông Cảnh Dương ở trước mặt Bùi Duật Thành khi nào...
Chắc là trong lúc vô tình cô có nhắc qua, thế nhưng quên đi.
“Nói một tiếng cũng nên.” Bùi Duật Thành mở miệng, “Sau khi cô thu xếp tốt, gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón cô.”
“Được rồi!”
...
Trở lại nhà trọ.
Lâm Yên vốn chuẩn bị sáng ngày mai đi tìm Uông Cảnh Dương, không nghĩ tới vừa đi xuống dưới lầu, vừa vặn đụng phải Uông Cảnh Dương.
“Này, Cẩu Tử!” Mắt Lâm Yên sáng lên, vội vàng đi tới phía trước.
“Về muộn như vậy?” Lông mày Uông Cảnh Dương nhăn lại, nhìn cô một cái.
Lâm Yên: “Quá tốt rồi, vừa vặn tôi có việc muốn nói cho ông, không bằng ông mời tôi ăn đêm đi!”
Uông Cảnh Dương liếc mắt nhìn cô, “Vì sao tôi phải mời bà ăn khuya?”
Lâm Yên nhíu mày, một bộ đương nhiên, “Hôm nay tôi tranh tài thắng! Chẳng lẽ ônh không nên vì tôi chúc mừng một chút sao?”
Uông Cảnh Dương liếc cô một cái, “Thôi đi, nếu là mỗi một trận thắng đều muốn tôi mời bà ăn bữa cơm, tôi chẳng phải sẽ muốn táng gia bại sản sao! Lại nói loại trận thi đấu nhỏ này còn kêu tôi mời bà ăn cơm, bà cũng không cảm thấy ngại?”
Uông Cảnh Dương biết Lâm Yên hôm nay muốn đi tranh tài giúp Hạ gia, chỉ là kết quả không cần nghĩ cũng biết, hắn ta căn bản không có quan tâm kỹ càng, cũng không có hứng thú đi xem cô hành hạ gà mờ.
“Bà vẫn chưa trả lời tôi đấy, bà sao lại về muộn như vậy?” Uông Cảnh Dương truy hỏi.
Lâm Yên không hiểu sao chột dạ, tròng mắt chuyển động nói: “Vì sao tôi không thể về muộn như vậy?”
“Gần đây không phải bà không có công việc gì sao? Tranh tài hẳn là cũng đã sớm kết thúc, bà ở trong nước lại không có bạn bè gì cùng nhau chơi đùa, vì sao trở về muộn như vậy?” Uông Cảnh Dương lại quay trở về chủ đề chính.
Lâm Yên nghe nói như thế, một mặt im lặng.
Có cần phải đâm vào tim nhau như thế không?
Lâm Yên liếc mắt, trực tiếp nói: “Tôi ở trong nước không có bạn bè gì, nhưng tôi có bạn trai không được sao?”
Trong nháy mắt Uông Cảnh Dương còn cho là mình nghe lầm, “Bà nói cái gì? Bà có cái gì?”
“Bạn trai!”
“Bà lại uống nhiều rồi?” Uông Cảnh Dương một mặt ghét bỏ.
Lâm Yên: “Không uống nhiều, tôi thật sự có bạn trai!”
Vốn là Lâm Yên cảm thấy hẳn là hẹn hò với Bùi Duật Thành không lâu, cho nên không có ý định vẽ vời thêm chuyện nói với Uông Cảnh Dương, hắn ta đỡ phải hỏi lung tung này kia.
Kết quả dựa theo tình huống hiện tại này, sợ là trong thời gian ngắn không có khả năng chia tay, Uông Cảnh Dương nói thế nào cũng là huynh đệ của cô, cũng không cần thiết gạt hắn ta.
Uông Cảnh Dương im lặng nói, “Vâng vâng vâng, bà có bạn trai, bà có phải muốn nói cho tôi biết, bạn trai bà chính là Bùi Nam Nhứ hay không?”
Nữ hài hâm mộ ngôi sao, bình thường đều coi idol là bạn trai là chồng, Lâm Yên cũng không ít lần nói bạn trai cô thật là đẹp trai với áp phích của Bùi Nam Nhứ, Uông Cảnh Dương sớm đã thành thói quen.
Lâm Yên mở miệng nói: “Mặc dù không phải Bùi Nam Nhứ, chỉ là xác thực có chút quan hệ cùng Bùi Nam Nhứ, chính là...”
Uông Cảnh Dương thấy vẻ mặt Lâm Yên nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng, bộ dáng không hề giống đùa giỡn, ánh mắt ngưng lại, “Thật sự có? Là ai?”
Lâm Yên: “Đại ca của Bùi Nam Nhứ, Bùi Duật Thành.”
Uông Cảnh Dương: “...”