Lương Giang Hành học kỳ này không còn ở trường học, mà đã dọn ra ngoài. Năm tư đã gần tốt nghiệp, những sinh viên khác cũng đã không ít người có thành tựu trong giới giải trí.
Mà đạo diễn tốt nghiệp của khoá này, đại đa số là thành lập ngay một tổ quay, liền khiêng camera chạy khắp nơi.
Lương Giang Hành cũng là thật vất vả mới gặp được Hứa Mạt, lập tức liền mời cô cùng nhau ăn bữa tối.
Lương Giang Hành lái xe mang cô tới một nhà hàng món ăn Trung Quốc tại trung tâm thành phố.
Hứa Mạt thật không ngờ, thời điểm vừa rồi khi xe chạy vào gara bên dưới công viên quảng trường thành phố, cô cho rằng Lương Giang Hành muốn mang cô đi đến những tiệm cơm Tây xa hoa, không nghĩ tới lại đi đến nơi này.
Kỳ thật bình thường nhìn đến Lương Giang Hành, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất của một vị công tử văn ưu nhã nhặn, chỉ là cách xử sự của Lương Giang Hành đều vô cùng khiêm tốn.
Nhà hàng đồ ăn Trung Quốc được trang hoàng theo nét cổ xưa, bên trong sảnh lớn yên tĩnh chỉ có âm thanh nước chảy từ một hòn non bộ.
Phòng nào cũng lấy màn ngăn cách với bên ngoài, bàn ghế mang theo mùi gỗ thượng thừa, một cây đèn nhỏ hình cung được đặt giữa bàn, bên trong còn bao phủ một lớp ảnh màu, cảnh vật nhờ ánh sáng chiếu ra mà thành hình mờ ảo phản chiếu xuống bàn.
“Tại sao lại nhìn anh như vậy?” Lương Giang Hành đặt một phòng ăn riêng, giúp cô kéo ghế dựa ra ngồi, sau đó mới ngồi xuống đối diện.
Hứa Mạt cười lắc lắc đầu, đôi tay chống cằm, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ban đêm đầu mùa xuân hơi lạnh, gió thổi qua mành che, thời điểm nhẹ nhàng phất qua mang theo chút thoải mái tê dại.
“Em muốn ăn cái gì?” Lương Giang Hành đem thực đơn đưa tới.
Nghe được thanh âm đó Hứa Mạt mới thu hồi ánh mắt, ở trước mặt Lương Giang Hành kỳ thật cô vẫn không được tự nhiên: “Kêu chút cháo là được, còn lại tùy ý ạ.”
Cơm chiều, cô muốn ăn thanh đạm chút, để tốt cho dạ dày.
Hứa Mạt không kén ăn, chỉ cần không phải thức ăn khó nuốt thì cô cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, những món ăn cô đều có thể tiếp thu, này cũng coi như bản chất dễ nuôi.
“Trước kia em đã tới nơi này sao?” Lương Giang Hành gọi đồ ăn xong, xem bộ dáng của cô đối với nơi này tựa hồ vô cùng quen thuộc.
“Không có.” Hứa Mạt ngẩn người.
Tuy rằng không có tới đây, nhưng món ăn ở nhà hàng này, cô đã thưởng thức qua không ít lần.
Trước kia, cuối tuần cô đến nhà của Thẩm Thận, buổi tối nháo đến khuya, ngày hôm sau liền thức dậy muộn. Hắn lại lười đi ra ngoài, liền trực tiếp điện thoại kêu đầu bếp của nhà hàng này lại đây.
Cầm số tiền lớn mời đầu bếp nhà hàng đến bận rộn nấu ăn cho hai người thật lãng phí.
Lương Giang Hành nhìn cô lâm vào bộ dáng trầm tư, vươn tay ở trước mặt cô vẫy vẫy: “Suy nghĩ cái gì vậy?”
Hứa Mạt nhìn tay Lương Giang Hành che trước mặt mình, trực tiếp rót cho hắn ly nước trà.
Lá trà ở bên trong đảo quanh một vòng, trôi nổi được một lúc rồi lại chìm đến đáy ly.
Hứa Mạt nhìn nhìn, giọng nói lại nhẹ hơn hẳn: “Suy nghĩ một ít chuyện thời trẻ ngông cuồng mà thôi.”
Lương Giang Hành cười rộ lên: “Em cũng có thời điểm ngông cuồng sao?”
Hứa Mạt không trả lời, chỉ là hỏi lại: “Chẳng lẽ học trưởng anh không có sao?”
Khuôn mặt anh tuấn của Lương Giang Hành điềm tĩnh lại, hình như nghĩ đến cái gì, lắc lắc đầu: “Đương nhiên là có, lúc trước đăng ký thi đạo diễn, anh chống đối cả nhà đấy.”
“Cả nhà anh sao?”
Lương Giang Hành nhìn cô thực tò mò, mới tiếp tục nói: “Không ai muốn anh theo nghề này.”
Thật không ngoài dự đoán của cô mà.
Hứa Mạt một tay chống cằm, cảm thán: “Nhưng anh vẫn theo học đó thôi.”
Nói chuyện với nhau một hồi, đồ ăn lần lượt mang lên hết.
Hương vị món ăn ở đây xác thật rất ngon, không chỉ trình bày tinh xảo, đồ ăn còn được nấu vô cùng tinh tế, đậm đà.
“Học trưởng, anh vừa rồi nói muốn nhờ em hỗ trợ việc gì a?”
Hôm nay khẩu vị của Hứa Mạt không tồi, liên tục ăn hết ba chén cháo, chén gốm sứ đặt trong lòng bàn tay cũng khá lớn.
“Ách…… Cần nhờ em hỗ trợ hai chuyện, chỉ là không biết em có nguyện ý hay không.”
Hứa Mạt dừng một chút: “Em cảm thấy giọng điệu của anh giống như là đang thông báo kiểu...”Anh có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, không biết em muốn nghe cái nào trước?“.”
Lương Giang Hành gắp thức ăn cho cô: “Có sao?”
Hứa Mạt khẳng định gật gật đầu: “Nhưng để em nghe thử xem.”
Lương Giang Hành vừa muốn mở miệng, Hứa Mạt đối với hắn chớp chớp mắt, ngữ khí có điểm thần bí: “Nhưng nếu trùng vào kế hoạch trước đó, em sợ là giúp không được nga.”
Thời điểm Hứa Mạt cơm ăn hơn phân nửa mới đem áo khoác cởi ra, giờ phút này mới hiện ra trên người cô một bộ áo lông trắng, tôn lên dáng người yểu điệu lả lướt, xứng với khuôn mặt kiều mỹ mịn màng, căng tràn sức sống, mỗi một tấc đều muốn búng ra sữa.
Còn có động tác của cô luôn luôn mang theo mùi hương hoa nhài tươi mát phảng phất nhè nhẹ.
Lương Giang Hành ổn định lại tinh thần, tầm mắt chính trực từ trên người cô dời đi chỗ khác.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Là như thế này…… Anh họ của anh là nhiếp ảnh gia quốc tế, lần trước có xem qua bộ phim ngắn của chúng ta, anh ấy muốn em làm nữ chính trong quảng cáo tiếp theo.”
“Quảng cáo sao?” Hứa Mạt giương mắt nhìn qua, có chút kinh ngạc.
“Ừ.” Lương Giang Hành nhìn về phía hai tròng mắt đen láy của cô.
“Cái này sao lại kêu là hỗ trợ a, hoàn toàn là anh giới thiếu cơ hội tốt cho em đấy chứ.” Hứa Mạt lại nghĩ đến thời gian: “Cụ thể là khi nào bắt đầu?”
“Giữa tháng sau, em xem lại có thời gian rãnh không.” Lương Giang Hành suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Nhưng dựa theo con người của anh ấy, nếu em không có thời gian, anh ấy cũng sẽ chờ em.”
Hứa Mạt có chút kinh ngạc, đầu năm nay, đạo diễn đều thực nghiêm khắc, làm gì có chuyện chờ người rãnh, trong giới còn có rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp.
“Thời gian đó em có thể tham gia, cứ quyết định như vậy đi.” Hứa Mạt bấm tay tính toán, tháng sau bài thi cũng không quá nhiều, so với tháng này còn nhẹ nhàng hơn một chút.
Cô đã cảm thấy no, buông chén đũa xuống: “Học trưởng, còn chuyện còn lại thì sao?”
Lương Giang Hành có chút ngại ngùng: “Là thế này, trong nhà muốn anh tham gia một bữa tiệc tối, anh cũng không quen biết cô gái nào, liền muốn hỏi em một chút xem có thể đi cùng anh được không?”
Vừa dứt lời, hắn lại nói thêm một câu: “Em yên tâm, đây là bữa tiệc nội bộ các gia tộc, tương đối riêng tư, truyền thông sẽ không chụp lại được.”
Hứa Mạt suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có thể, chẳng qua: “Em có chút tò mò, bữa tiệc này có phải rất hoa lệ, sang trọng lắm đúng không?”
Cô chưa bao giờ tham dự bữa tiệc giống như vậy, chỉ được nghe nói mà thôi, hoặc là nhìn thấy trong phim truyền hình.
Lương Giang Hành nghe cô nói có vẻ chắc là đồng ý, vội vàng trấn an cô nói: “Nếu như em giúp anh, đương nhiên anh sẽ chuẩn bị lễ phục dạ hội thật đẹp. Bữa tiệc được tổ chức trước lúc quay quảng cáo của anh họ anh, em cảm thấy thế nào?”
Hứa Mạt cười rộ lên: “Có thể a, nếu tới lúc đó đi cùng anh có làm gì thất lễ không được trách em nhé.”
Lương Giang Hành nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không trách em.”
Hai người ăn xong, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài tính tiền, hành lang sâu thẳm, tấm thảm mềm mại phủ kín, bước lên không nghe chút tiếng động.
Phía trước ghế lô bỗng chốc đi ra một đám người, lập tức hướng đường lớn bên kia mà đi.
Đi phía trước đó là bóng dáng cao dài đĩnh bạt.
Cho dù là ở thời điểm se lạnh đầu mùa, hắn vẫn là mặc áo sơ mi đen, lỏng lẻo, khung xương mảnh khảnh mà lưu loát, lộ ra chiếc gáy thon dài.
Cả người đều lộ ra một cổ lười biếng không chút để ý tới thế sự, đôi tay nghiêng cắm ở túi quần.
Hứa Mạt không nghĩ tới có thể ở chỗ này mà đụng mặt Thẩm Thận.
Cô hạ mắt thả chậm bước chân.
Lương Giang Hành thấy cô như vậy, cho rằng cô là không thoải mái, xoay người lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Mạt dịch đến góc độ Thẩm Thận không thể thấy mình, dứt khoát dừng lại: “Học trưởng, đợi chút em đi trả tiền.”
Thì ra là nói cái này, Lương Giang Hành đi theo cô cùng nhau dừng lại: “Như thế nào có thể để con gái trả tiền, là anh nói mời em mà.”
“Em có quay vài quảng cáo, có kiếm được tiền, thực ra là anh đã giúp em không ít, vẫn là để em mời anh đi.”
Tâm tư Hứa lại nghĩ đến tiền tiết kiệm kia, này là tiền thù lao mà Lương Giang Hành trả. Tuy rằng so với những đại minh tinh khác mà nói đúng là không đáng nhắc tới, nhưng đối với cô, xem như là số tiền không nhỏ.
Chờ đến khi tích góp đủ tiền, cô muốn ở thành phố mua nhà, đem bà cùng tiểu Trạm lên đây ở.
Lương Giang Hành không lay chuyển được cô, suy nghĩ một chút làm như lại nghĩ tới cái gì đó: “Vậy lần sau lại mời em, có qua có lại mới toại lòng nhau”
*****
Cứ vào cuối tháng đoàn người Thẩm Thận đều đến thẳng đây ăn cơm.
Thẩm Thận ngừng xe ở bên ngoài, ăn xong hắn đang chuẩn bị sải bước đến chỗ đậu xe, bị Lương Kính Tùng ngăn lại: “Sớm như vậy đã đi rồi sao?”
Vừa rồi tới nơi này ăn cơm Thẩm Thận cũng treo vẻ mặt không tình nguyện, toàn bộ quá trình cũng không nói mấy câu.
“Chứ cậu muốn chơi gì nữa ở đây?” Thẩm Thận nhếch nửa mí mắt, khóe môi mím cong cong nhạt nhẽo.
“Cậu muốn chơi cái gì, đồ chơi thì nhiều lắm.” Lương Kính Tùng yên lặng một hồi lại nói: “Tớ nói này cậu như vậy cũng đủ rồi đấy, đều đã lâu như vậy, cậu cũng đừng bày ra dáng vẻ chàng trai thâm tình nữa, đàn ông chính là phải hướng về phía trước.”
“Chàng trai thâm tình? Cậu ngứa da hả?” Thẩm Thận không vui mà trả lời.
Lương Kính Tùng thần thần bí bí mà dựa lại đây: “Gần đây mới có nhiều đồ chơi mới, cậu muốn tới chơi không?”
Thẩm Thận nhíu nhíu mày: “Thứ đồ kia tận lực đừng chạm vào, đến lúc đó cậu dính vào rồi thì đừng tới tìm tớ.”
Lương Kính Tùng cười xấu xa: “Cậu nghĩ cái gì a, Kim Cách Tân mới tuyển vào một số diễn viên xinh xắn, cậu đi thử xem, vạn nhất lại tìm được một em ôn nhu vừa mắt thì sao?”
Thẩm Thận không để ý đến hắn, nội tâm u ám, loại tâm trạng này cũng không phải là ôn nhu vừa ý là có thể giải quyết được.
Hắn trực tiếp ngồi trên ghế lái, lưu loát mà đóng cửa xe: “Cậu muốn chơi như thế nào tớ mặc kệ, nhưng đừng làm trái quy tắc của tớ.”
“Cậu đi thật à?” Lương Kính Tùng cực kỳ bất mãn: “Còn là anh em hay không vậy, chúng tớ cũng chỉ muốn cậu vui?”
“Nói đến cũng quái lạ, nhất định là tiềm thức của cậu ảnh hưởng đến tớ, vừa rồi hình như tớ nhìn thấy Hứa Mạt.” Lương Kính Tùng cảm thấy chính mình xác thật là hoa mắt, bên cạnh người con gái ấy hình như còn là cháu trai của hắn nữa.
Đôi tay Thẩm Thận để ở tay lái đang chuyển động bỗng dừng lại, tầm mắt bất giác liền nhìn về phía quán ăn, nhưng mà không có nửa bóng người.
Ý thức được chính mình thất thố, hắn hơi mang chút bạo lực xoay chuyển tay lái.
Lương Kính Tùng còn muốn nói gì đó, cửa sổ xe Thẩm Thận trực tiếp kéo đi lên, tiếng động cơ phát ra, trực tiếp ném cho Lương Kính Tùng một làn khói xe.
Lương Kính Tùng chỉ kịp thoáng nhìn nửa sườn mặt lãnh ngạnh của Thẩm Thận, đã bị khói xe phun đầy mặt: “Mẹ nó, có xe tốt để làm gì chứ, làm như ngon lắm vậy khiến lão tử đây ăn khói!”
*****
Lúc Hứa Mạt tới nới quay chụp quảng cáo mới biết được chính mình sẽ chụp chính là quảng cáo về châu báu, mức độ nổi tiếng khi đóng quảng cáo này sẽ rất cao, ở trong nước, phân loại quảng cáo thành đại sứ tuyên truyền, đại sứ nhãn hiệu, cùng với đại sứ phát ngôn.
Mỗi một loại, đều sẽ là minh tinh có phong cách khác nhau, đều không ngoại lệ là nó sẽ nâng nghệ sĩ lên hàng hot trong giới giải trí, đều có lượng fan nhất định và đứng đầu quốc dân, sẽ có thành tựu không nhỏ.
Hôm nay là cô tới đảm đương vai chính này, khó được cảm giác thấp thỏm, có điểm bất an.
Nhân viên công tác thấy cô an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ kia khó nén khẩn trương, lại kết hợp khuôn mặt mỹ lệ kia, lúc này mới phát hiện cô “Mối tình đầu quốc dân” đã từng có khoản thời gian gây bão trên mạng xã hội, kìm nén nội tâm kích động, nữ nhân viên tiến lên an ủi: “Cứ thoải mái đi, Giang đại nhiếp ảnh gia tuy rằng có chút hung dữ có chút lạnh lùng, nhưng người rất kiên định với quyết định của mình, nhất định sẽ không bị đuổi đâu!”
Từ lúc Hứa Mạt biết chính mình chỉ là quay người mẫu quảng cáo, liền thả lỏng không ít, nhưng mà nghe vị tiểu cô nương này an ủi xong, cô lại có điểm do dự.
Trước khi tới đây, cô có dò hỏi qua Lương Giang Hành về người anh họ này, nhưng mà Lương Giang Hành chỉ nói không cần chuẩn bị gì hết, đem bản thân mình tới nới là đủ.
Đợi trong chốc lát, studio bỗng dưng an tĩnh lại.
Từ một bên hiện trường đi ra một người đàn ông chân dài cao lớn, khuôn mặt hình dáng rất sắc nét.
Cả người như là được dát ngọc, lạnh băng.
Nhìn đến Hứa Mạt, người này cũng không có biểu tình dư thừa gì, nhàn nhã mà đảo qua, liếc mắt một cái rồi cúi đầu đùa nghịch với camera.
Đôi tay kia thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, đường cong làm như thanh kiếm ra khỏi vỏ thật sắc bén.
Hứa Mạt đã từng gặp qua người lãnh đạm, Trần Thanh Huy bên cạnh Thẩm Thận cũng đủ thanh lãnh, nhưng Trần Thanh Huy thuộc về loại con người mang vẻ buồn man mác. Người trước mắt này lạnh lùng mang theo chút bí ẩn không ai bì nổi, có chút hương vị độc đáo.
“Giang Mặc.” Người này rốt cuộc lên tiếng.
Hứa Mạt sửng sốt sau một lúc lâu, mới biết được là Giang Mặc đang giới thiệu bản thân với cô.
Cô gật đầu, thanh âm thực nhẹ: “Chào anh, tôi là Hứa Mạt.”
*****
Gần đây tâm tình Thẩm Thận còn tính có thể đã bình thường lại, bởi vì hợp đồng đầu tư quốc tế, hắn bay đi nước ngoài, ở đó một tháng. Vì bận rộn, lúc trở về, cả người có chút khí phách hăng hái. Quả thực giấc ngủ đã tốt hơn rất nhiều.
Từ sân bay đi ra, Thẩm Thận trực tiếp lên xe dặn dò: “Tần quản gia, đi An Viên.”
Tần quản gia khởi động xe, lại nói: “Thiếu gia, đêm nay phải về Thẩm gia một chuyến.”
Thẩm Thận tùy ý mà kéo cà vạt ra, dựa vào ghế sau: “Không cần phải làm phiền lão gia tử.”
“Là đại thiếu gia, cậu ấy có một buổi tiệc tối thân mật, hình như có chuyện muốn dặn dò cậu.”
Thẩm Thận nhướng mày: “Anh cả? Vậy đi Thẩm gia trước, sau đó lại qua An Viên.”
“Được, thiếu gia.”
Xe lên cao tốc, đến giao lộ trung tâm thành phố, tốc độ xe liền chậm lại, chậm rãi di động.
Trung tâm thành phố nhất phồn hoa, tập trung số người đông nhất nên kẹt xe là chuyện thường, màn hình điện tử bên đường thật lớn với màu sắc huyền ảo, đang không ngừng truyền phát tin quảng cáo cứ thế lặp đi lặp lại.
Thẩm Thận vốn là đang chán muốn chết, bỗng chốc, ánh mắt hắn dừng lại hình ảnh ở giữa quảng trường.
Cô gái trên bảng quảng cáo điện tử có dáng người yểu điệu, đôi mắt có hồn lấp lánh như sao trời, đôi tay mềm mại làm tôn lên chiếc lắc tay tinh sảo.
Đó là chính là người mà hắn rất quen thuộc - Hứa Mạt.