Đồng xin có lời muốn nói: Trước đây có vài bạn góp ý rằng Đồng nên thay đổi từ gọi “Hắn” để thuần Việt hơn. Thực ra lúc đầu Đồng thấy Thẩm ca hơi hơi cà lơ phất phơ với Mạt tỷ, kiểu như chưa nhận ra tình cảm của mình với Mạt tỷ. Ở bên Mạt tỷ mà không hề suy nghĩ nghiêm túc tới mối quan hệ của hai người - kiểu thiếu gia quý tộc hay đùa giỡn với con gái nhà lành vậy á. Thế nên Đồng gọi “Hắn” cho bỏ ghét.
Nay xét thấy anh đã bớt cà khịa, bớt luôn tự cho mình là trung tâm vũ trụ cũng như nghĩ Mạt tỷ không có mình là không được. Đồng thời chương này Thẩm ca đã nhận ra được tình cảm của mình đối với Mạt Tỷ bắt đầu ghen tuông nên mình sẽ đổi cách xưng hô lại là “Anh” nhé. Vẹn cả đôi đường.
Hi vọng mọi người vẫn ủng hộ Thẩm - Mạt couple nhé.
Thương lắm! ♡♡♡
*****
Hôm nay không khí Thẩm gia ngoài ý muốn có chút quạnh quẽ.
Thẩm lão gia tử mang theo bà nội Thẩm đi xem triển lãm, trong nhà chỉ có Thẩm Khoảnh.
Thẩm Khoảnh mặc đồ ở nhà trông nhàn nhã, đang ngồi ở ghế mây, cẩn thận pha trà.
Sườn mặt tinh tế ẩn trong hơi sương của tách trà nóng, hơi nước lượn lờ, sau đó chậm rãi tản ra.
Hình dáng người trẻ tuổi cùng bộ trà cổ xưa kỳ diệu dung hợp với nhau, không có nửa điểm chướng mắt.
Thẩm Thận ngồi vào đối diện Thẩm Khoảnh, không chút để ý mà quét mắt liếc anh mình một cái: “Anh, đây là cái mà anh gọi là chuyện quan trọng sao?”
Động tác châm trà của Thẩm Khoảnh cũng chưa dừng lại, không chỉ là chọn trà, còn có chọn nước, pha trà, từng bước Thẩm Khoảnh đều không nhanh không chậm mà hoàn thành, hơi chậm nhưng lại tinh tế.
Hiếm thấy Thẩm Thận khịt mũi coi thường ngả người ở sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này lại đến phiên Thẩm Khoảnh kinh ngạc ngước mắt nhìn qua: “Phương pháp chữa trị uể oải tinh thần không phấn chấn tốt nhất đó là lấy lại sĩ khí.”
Từ nhỏ đến lớn, giữa hai người bọn họ không tính là quá thân thiết, nhưng tóm lại là anh em từ một mẹ đẻ ra, cũng khiến đối phương cảm nhận loại tình thâm này.
Thẩm Khoảnh đối xử như thế này với Thẩm Thận cũng đã là một chuyện rất lâu trước đó rồi.
Gần đây Thẩm Thận vốn là không biểu lộ ra nội tâm chính mình, nghe anh trai nói như vậy, chỉ là lặp lại: “Chữa trị......”
Sắc mặt anh trầm xuống, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Lão tử chỗ nào uể oải không phấn chấn hả?.”
Thẩm Khoảnh không tiếp tục nhắc cái đề tài này nữa: “Sắp tới Lương gia ở Nam Thành có tổ chức tiệc tối, anh không đi được, cậu thay anh đi. Thuận tiện giúp quảng bá công ty của cậu một chút.”
Đây là ý tứ kêu anh nên giao tiếp nhiều hơn đây mà.
Nhưng mà Thẩm Thận biết Thẩm Khoảnh không chỉ có ý này thôi, anh nhướng mày hỏi: “Tại sao không đi được?”
Thẩm Khoảnh lộ ra khuôn mặt tươi cười ngàn năm có một, lời nói lộ ra vẻ sủng nịch nhàn nhạc: “Anh muốn bồi vị hôn thê của anh.”
Ánh mắt Thẩm Thận khó nén nghiền ngẫm: “Anh được lắm.”
Hẳn là phải đồng ý rồi, nhưng mà mang ai đi cùng mới là vấn đề.
*****
Sau khi quảng cáo của Hứa Mạt được tung ra, đã mạnh mẽ xuất hiện ở phố lớn ngõ nhỏ, nhanh chóng lên top thịnh hành lan truyền đến các nơi khác.
Mọi người đều thập phần tò mò về lai lịch của ngôi sao mới này, lần trước vận đỏ cô đã chiếm cứ độ nóng trên internet một khoảng thời gian, vậy mà lần này đích thân nhiếp ảnh chuyên nghiệp lạnh lùng khó tính Giang Mặc chỉ định cô làm nữ người mẫu, điều này làm mọi người cảm nhận được rằng, Hứa Mạt là một cô gái có bối cảnh không tầm thường. Nhưng mà vô luận phóng viên có tìm hiểu, đào sâu như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đào đến được thành tích học tập của Hứa Mạt ở Thịnh Điện ưu tú vô cùng, mỗi năm cô luôn đứng đầu trong việc lấy được học bổng.
Thì ra Thịnh thế mỹ nhân tựa như tiên nữ ở phương diện học tập vô cùng nghiêm túc nỗ lực, cộng đồng mạng liên tục cảm thán, đây gọi là con nhà người ta chẳng thể nghi ngờ, so với tài năng thì cô có cả sự chăm chỉ hơn người.
Không thể nghi ngờ được, vì lí do đó mà Hứa Mạt đã kéo lấy được cảm tình tốt đẹp của không ít người qua đường.
Kỳ thật, các bài viết của phóng viên đưa tin cũng có thể mơ hồ nhìn ra gia cảnh của Hứa Mạt, cô sống cùng em trai và bà từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau, nhưng lại không nịnh bợ hay cần sự giúp đỡ của ai, hành vi cư xử cũng vô cùng khiêm tốn hiểu chuyện, học ở Thịnh Điện ba năm, cơ hồ không có tham gia bất kỳ diễn xuất nào, một lòng tập trung vào việc học. Rồi sau đó mở ra một xu thế mới, dành được sự chú ý của rất nhiều người.
Đối với người mới mà nói, nhận được chú ý cùng sự khẳng định, sự khẳng định này đại biểu giá trị của bản thân tăng lên không ít, không thể không nói, Hứa Mạt đã có một bước khởi điểm vô cùng hoàn mỹ.
Nếu nói đến phim ngắn lần trước, đã mang đến rất nhiều tài nguyên cho Hứa Mạt, thì quảng cáo trang sức lần này đây, đã giúp cô mở rộng con đường ở phía trước.
Hứa Mạt đến được đây, vô cùng cảm kích, nhưng thật ra không biết nên làm cái gì mới tốt, bởi vì tất cả hoàn toàn không ở trong phạm vi mà cô tưởng tượng, rốt cuộc tính toán ban đầu của cô là tích góp mua một căn phòng, nhưng hiện tại đã có thể mua được tận mười cái.
Từ nay về sau mọi thứ cứ ùn ùn kéo đến, chờ đến khi Hứa Mạt hậu tri hậu giác nhận ra, thì tài khoản của cô cũng đã đủ mua một căn biệt thự 3 phòng giữa đất thành thị này và thêm một vài dự án bất động sản.
Cô từ trước đến nay là người luôn hiểu chuyện, rất biết ơn những người đã giúp đỡ mình, sau khi mời nhân viên công tác quay chụp quảng cáo ăn cơm, cô lại ở WeChat cảm ơn Giang Mặc, những bữa tiệc mời khách thế này, trước giờ Giang Mặc đều sẽ không tham gia.
Ấn tượng đầu tiên của Hứa Mạt đối với Giang Mặc là lời ít ý nhiều mang theo chút lạnh giá, lúc quay chụp yêu cầu cực cao, hơi có chút không như ý, chỉ cần Giang Mặc đảo tầm mắt lạnh lẽo qua tới, liền có thể làm người ta không rét mà run.
Trong quá trình Hứa Mạt quay chụp, bị mặt lạnh của Giang Mặc hù vài lần, may mắn thời gian quay chụp ngắn ngủi, ba ngày liền xong rồi.
Lúc mời khách, Hứa Mạt nghe nói Giang Mặc không tới, trong nội tâm thậm chí lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mặt mũi vẫn là phơi ra thái độ tiếc nuối.
Nhưng mà lần này Giang Mặc không có giống trước đây, chỉ là ngắn gọn nhanh chóng đáp lại.
“Tiếp điện thoại.”
Hứa Mạt nhìn chằm chằm trên màn hình di động ba chữ, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, liền bị tiếng chuông di động dồn dập làm giật mình.
Cô cầm điện thoại như là cầm củ khoai lang nóng phỏng tay khó giải quyết, sau một lúc lâu vẫn là căng da đầu đưa điện thoại di động lên nghe.
“Alo......?”
“Alo.
Hai từ trả lời và kéo theo trầm mặc vắt ngang ở giữa hai người, Hứa Mạt cách cái điện thoại nhưng có thể cảm nhận được chính mình cứng đờ xen lẫn xấu hổ, giờ này khắc này cô vô cùng hối hận vì mình đã nhắn tin cảm ơn Giang Mặc.
Giọng Giang Mặc réo rắc sau khi trầm mặt hồi lâu: “Khuyên tai của cô rơi ở studio này, làm sao để trả lại cho cô?”
Nói đến khuyên tai......Hứa Mạt theo bản năng sờ sờ vành tai của mình, trống không không thấy khuyên tai thường mang đâu cả.
Đây là quà mà Thẩm Thận tặng cô ngày kỷ niệm một năm bên nhau.
“Cô cho tôi địa chỉ đi, tôi đem qua cho cô.” Giọng Giang Mặc truyền tới, thanh âm như ngọc thạch rất đạm mạc.
“Như vậy phiền anh quá, không tốt lắm đâu, tôi hiện tại liền đi lấy.” Nói xong, Hứa Mạt lại nghĩ tới cái gì, hãy còn trầm mặc trong chốc lát, lại bồi thêm một câu: “Hay là trước anh vẫn giữ dùm tôi đi, lần sau gặp mặt anh đưa cho tôi là được.”
Ứng Thư Nguyệt đã bắt đầu tham gia đóng phim, vẫn luôn ở tại đoàn phim. Hứa Mạt cũng rất bận, dứt khoát thuê một gian phòng ở gần giải trí Nhất Ngàn. Có đôi khi bận quá thì cô có thể ở nơi đó qua đêm.
Gần đây hơn phân nửa thời gian cô đều ở tại gian phòng thuê này, tương đối tiện lợi.
Nhưng có chút đồ dùng cô vẫn cần chuyển từ ký túc xá trường lại đây. Nên tính ra hiện tại có chút bận rộn không thể qua lấy đồ được.
“Được.” Giang Mặc không có chút chần chờ, đang muốn chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe được Hứa Mạt thanh âm vang lên.
Tuy rằng trong giọng nói hỗn loạn có chút chần chờ cùng ngượng ngùng, nhưng rốt cuộc vẫn là cảm ơn anh: “Giang Mặc, vẫn là nên nói câu cảm ơn với anh...... Khuyên tai này tương đối quan trọng, anh giúp tôi chú ý một chút......tôi không muốn lại đánh mất nó lần nữa.”
*****
Trước khi đến buổi tiệc mấy ngày, Lương Giang Hành liền tự mình mang Hứa Mạt đi thử lễ phục, rồi sau đó là lựa chọn nguyên bộ trang sức cùng với giày.
Lương Giang Hành suy xét tất cả các khía cạnh rất chu đáo, Hứa Mạt cũng không có phí nhiều tâm tư.
Đến ngày buổi tiệc diễn ra, Hứa Mạt trang điểm nhẹ, rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Lúc Lương Giang Hành tới đón cô, thoáng thất thần, bất quá rất nhanh anh liền khôi phục lại bình thường: “Tiểu Mạt, lên xe đi.”
Hứa Mạt gật đầu, nghiêng người ngồi xuống.
Ở trên đường, Hứa Mạt hỏi những điểm yêu cầu cần chú ý, sau đó ngồi yên ở một bên nghỉ ngơi, Lương Giang Hành thấy thế chỉ là cười cười, cũng không nói nữa.
Tiệc tối xác thật là rất bí mật, đứng ở cửa cũng chỉ có thể nghe được một ít âm thanh không rõ.
Bên ngoài là dòng suối phun, nước chảy yên tĩnh không tiếng động.
Cho đến khi người phục vụ mở cửa lớn mạ vàng ra, bên trong huy hoàng lộng lẫy, bày biện ăn uống linh đình mới hiện ra.
Có lẽ là trong nhà mở máy sưởi nhiệt độ thích hợp, khi bước vào dưới chân lại là tấm thảm mềm mại, ập vào trước mặt đó là không khí kiều diễm lại ôn nhu.
Lúc bước vào, Lương Giang Hành thấy Hứa Mạt có vẻ run lập cập, liền hướng cô vươn tay ra, ý bảo cô nắm tay anh.
Hôm nay Lương Giang Hành mặc lễ phục màu trắng, thắt cà vạt đen. Đơn giản nhưng toát lên vẻ ôn tồn lễ độ, nhanh nhẹn lại quý khí.
Hứa Mạt dừng một chút, nhưng cũng biết lúc này mà rụt rè thì lại không tốt lắm, liền cũng thoải mái hào phóng mà nắm tay anh.
Lúc Hứa Mạt chạm vào tay Lương Giang Hành, anh có một chút thất thần, nhưng rốt cuộc cũng là đã trải qua nhiều việc trên đời, ho nhẹ một tiếng anh mạnh mẽ làm chính mình bình tĩnh trở lại.
Anh dắt cô hướng đi vào bên trong, vòng qua sàn nhảy ở dưới tầng trệt, đưa tới chỗ bàn tiệc, bên cạnh là một bàn thức ăn chính, kèm theo có rất nhiều đồ ăn ngọt.
“Buổi tối không ăn cơm, em ăn điểm tâm lót dạ nhé?” Lương Giang Hành quay đầu nhìn về phía cô, ôn nhu dò hỏi.
Tay Hứa Mạt tự nhiên từ lòng bàn tay của anh thoát ly ra: “Học trưởng, anh xem em là con ních sao?”
Có đôi khi cơm chiều không ăn, coi như là giảm béo, mà gần đây cô thường bận đến mức không có thời gian ăn cơm chiều, nên cũng đã quen khống chế cảm giác đói rồi.
Lòng bàn tay Lương Giang Hành bỗng trống không, nhớ tới xúc cảm nhỏ vừa rồi từ tay cô, cười khẽ lên: “Phải không đó?.”
“Bất quá hôm nay em thật sự thật sự xinh đẹp.” Lương Giang Hành trước nay đều là người tao nhã có lễ độ, lời khen này làm Hứa Mạt suy nghĩ là xuất phát từ biểu hiện thân sĩ.
Hứa Mạt cũng cười khẽ: “Cảm ơn học trưởng a, anh cũng rất đẹp trai.”
Lương Giang Hành lại mang theo cô đi hai vòng, không biết nhìn thấy gì, đột nhiên cúi đầu ghé vào bên tai Hứa Mạt nói: “Khoát tay anh.”
Hứa Mạt chần chờ nửa nháy mắt, lập tức chặt chẽ mà khoát khuỷu tay anh.
Hai người phía trước chậm rãi đi tới là hai vị phu nhân, nhìn đến Hứa Mạt bên cạnh Lương Giang Hành, biểu tình có điểm kinh ngạc, bất quá đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Chào hỏi hàn huyên vài câu xong, Hứa Mạt thở dài, ngẩng đầu hỏi anh: “Học trưởng, hai người vừa rồi có quan hệ gì với anh?”
Lương Giang Hành cúi đầu nhìn cô: “Nói đến cũng ngại, là dì anh, thấy anh chậm chạp không tìm bạn gái, một hai đòi phải thay anh an bài.”
Hứa Mạt xem qua nhiều kịch bản cẩu huyết của hào môn, cũng tán đồng gật gật đầu: “Trách không được, vừa mới nãy các dì anh thấy em chắc sẽ không ép anh nữa.”
Lương Giang Hành làm như bất đắc dĩ: “Tuổi anh cũng không tính là lớn, mà khiến cho các dì nhọc lòng sợ anh trọc đầu cũng không cưới được vợ.”
Hứa Mạt “Phụt” mà một tiếng cười ra, đôi mắt long lanh: “Học trưởng em sai rồi, em vừa mới nghĩ tới bộ dáng trọc đầu của anh.”
Lương Giang Hành cúi xuống gần cô, thân mật mà vỗ vỗ cái ót của cô: “Nên đánh.”
Hứa Mạt còn đang cười hăng hái thì cảm giác được sau lưng có một đạo ánh mắt như kim chích đâm vào lưng, trước sau luôn gắt gao mà nhìn theo cô.
Cô quay mặt sang bên trái, nhìn qua, lại bị hút vào một đôi mắt đen phá lệ sâu thẳm.
Tầm mắt của chủ nhân dáng người đĩnh bạt, một thân lễ phục màu đen phẳng phiu lại thẳng tắp, tôn lên đôi vai rộng, hai chân thon dài. Vốn trang phục mặc vào sẽ làm người ta toát lên vẻ cấm dục, lại bị anh mặc thành một cổ hơi thở yêu nghiệt.
Mà cặp mắt đào hoa kia bình thường hơi mang ý cười như một tầng sương mù, lạnh băng mà vô tình. Giờ phút này lại gắt gao mà nhìn thẳng cô, trong đôi mắt băng tuyết ngay tức khắc chuyển hóa thành núi lửa bốc cháy.
Thẩm Thận mặt đen như than: “Hứa Mạt! Em lại đây cho lão tử!”
*****
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai Thẩm thiếu sẽ càng quấy ở buổi tiệc, sảng khoái quá!