Edit by Triệu Viu
Tuy tính cách khiêm tốn và hướng nội, nhưng vì vẻ ngoài thật sự rất bắt mắt nên cũng được coi là nhân vật số má trong trường.
Thập Nguyệt hẹn hò với anh ta một thời gian, chưa đến nửa năm đã cho anh ta mượn không ít tiền.
Về đến nhà, trong lòng buồn bực, cô hoàn toàn không biết mình bực cái gì.
Cô lật tung cả nhà như thể muốn tìm ra chút dấu vết, sau đó đặt một đống sách và đồ chơi nhỏ vào trong một chiếc hòm rồi ném vào thùng rác.
Thấy Thập Nguyệt bận đông bận tây, Liễu Yên khoanh chân ngồi trên sofa, cất giọng bình thản: “Có phải Giản Lăng đang bám được đùi phú bà không?”
Cô ấy bỏ một quả nho vào trong miệng: “Tuổi còn nhỏ mà đã muốn ăn cơm mềm* rồi, đúng là hậu sinh khả úy!”
*Dựa dẫm, ăn bám.
Thập Nguyệt đang thu dọn bỗng trở nên yên tĩnh, cô ngồi trên đất hơi thẫn thờ.
“Giản Lăng có nỗi khổ riêng.”
Cô nói nhẹ tênh, nói xong lại tiếp tục thu dọn đống tranh lộn xộn.
“Có nỗi khổ riêng hả?”
Liễu Yên thuận miệng hỏi, Thập Nguyệt há miệng, trong đầu hiện lên gương mặt anh ta nhưng không trả lời.
Giản Lăng giống cô, mẹ mất sớm, ba thì chưa từng gặp mặt bao giờ. Thập Nguyệt hơn anh ta ở điểm này, ít nhất năm mười lăm tuổi, cha già có tí tiền bèn tìm cô trở lại nên cô mới có thể rời khỏi Phan Lâm, không đi theo bà ta kiếm sống. Ngoài vô duyên vô cớ nhiều thêm một bà mẹ kế và đứa em gái ra, thì những cái khác cũng chẳng có gì để oán trách.
Mười hai giờ đêm, Phong Dư bị đánh thức bởi một tràng tiếng chuông điện thoại ồn ào.
Anh nhíu chặt mày, trên màn hình là một chuỗi số lạ.
Nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại, sau khi cúp máy, anh nhíu mày càng chặt hơn.
Phong Vũ tìm một số khác rồi gọi đi: “Luật sư Trương, Bác Văn đang ở đồn cảnh sát, bây giờ anh có tiện tới đó một chuyến không?”
Dứt lời, anh đã mặc xong quần áo rồi xuống lầu.
Luật sư Trương bên kia nhận điện thoại, lúc này vẫn đang nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô, nhưng nếu cháu trai nhà họ Phong xảy ra chuyện, dù bây giờ anh ta có ở nước ngoài thì cũng phải chạy vội về.
Là luật sư hàng đầu số một số hai ở thành phố Bắc Kinh, hơn nửa đêm phóng xe bốn mươi cây số đến đồn cảnh sát.
Trên đường đến đây, anh ta tưởng rằng cháu trai nhà họ Phong xảy ra chuyện lớn, cả đường sợ nhỡ việc vội đến đổ mồ hôi, vừa lái xe vừa thông báo cho trợ lý tới đó tìm hiểu tình hình trước.
Nhưng khi anh ta tốn nửa tiếng đồng hồ đến đồn cảnh sát, thì trợ lý đã chuẩn bị xong giấy tờ bảo lãnh rồi.
“Rốt cuộc có chuyện gì thế? Nghiêm trọng không?”
Tuy anh ta đã nghe trợ lý nói rõ đầu đuôi sự việc trong điện thoại, bản thân có thể không cần tới, nhưng nghĩ tới mình đã lái xe xa như vậy, lộ diện trước mặt Phong Dư cũng không tệ. Dù gì văn phòng luật sư này của anh ta, mỗi năm đều xử lý đủ loại chuyện cho nhà họ Phong, phí phục vụ đã hơn cả chục triệu rồi.
Luật sư Trương mồ hôi nhễ nhại bước tới, thấy Phong Dư đang ngồi bên cạnh vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn và Phong Bác Văn mặt mũi bầm dập đang viết giấy cam đoan cách đó không xa.
Trợ lý đứng một bên nuốt nước bọt không dám lên tiếng.
“Vất vả rồi, luật sư Trương, đã xử lý mọi việc xong rồi.”
Phong Dư bước nhanh tới, không chờ anh ta trả lời đã rời đi.
Luật sư Trương nghe thấy vậy, chỉ gật đầu nói không có việc gì là tốt rồi, cũng không dám nói thêm gì nữa.