Edit by Triệu Viu
Tổng giám đốc bá đạo cất lời gì thế? Đang kéo hận thù cho cô à? Chẳng qua mới hôn một cái, có cần đến mức đó không.
Cô quay đầu lại thấy anh quay lưng với mình, giơ tay lên như đang lau miệng.
Thập Nguyệt cảm thấy hình ảnh bình thường này gợi tình đến lạ, như thể anh bị cô chà đạp vậy.
Thập Nguyệt nhìn anh muốn nói lại thôi, hờ hững lên tiếng: “Còn muốn nữa không?”
Nói xong, cô ngả ngớn yên tĩnh đứng chờ bên cạnh, đợi anh phản ứng lại.
Phong Dư trừng mắt với cô, ánh mắt lạnh căm sau đó đi đến bên cô. Bởi vì cô thấp nên anh chỉ đành hơi khom người mới có thể nhìn thẳng vào mắt cô.
“Muốn gì nào? Làm tình với tôi hả?”
Trong giọng nói giận dữ của anh xen lẫn sự nhẫn nhịn, anh thật sự không ngờ tới mình lại bị một con nhóc cường hôn.
Thập Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, rõ ràng đôi mắt trống rỗng.
Nếu cô nói muốn thì anh sẽ thế nào, liệu có đồng ý không?
Khi cô vẫn đang nghiêm túc suy xét khả năng của vấn đề này, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lùng đến buốt xương của anh.
“Có tin tôi sẽ để em biến mất khỏi thành phố Bắc Kinh này chỉ trong vòng ba ngày.”
Anh không dùng câu hỏi mà là câu trần thuật.
Thập Nguyệt sững sờ: “Anh đang đùa tôi đấy à?”
Phong Dư đưa mắt về phía cô rồi nói: “Em cứ thử xem.”
Mãi một lúc lâu sau, Thập Nguyệt đứng thẳng người, đôi mắt nhìn anh chằm chằm như thể móc câu.
Cô vốn định phủi mông chạy lấy người, không thèm so đo với anh nữa, nhưng cô bỗng nảy sinh hứng thú trước sự khiêu khích trắng trợn này.
“Thử thì thử.” Thập Nguyệt nhìn cánh môi vẫn hơi sưng đỏ của anh, thật lâu sau mới thong dong lên tiếng: “Chỉ sợ đến lúc đó, anh không nỡ mà thôi.”
Cổng khu chung cư, người phụ nữ xuống khỏi chiếc Cayenne màu đen, còn xách một chiếc túi trong tay đưa cho người đàn ông thanh tú.
Cô ta hôn mặt chàng trai sau đó ngồi trở lại xe, nghênh ngang rời đi.
Người đàn ông vừa rồi còn mặt mày dịu dàng, vừa quay người, khuôn mặt điển trai đã rúm ró. Nhìn thấy Thập Nguyệt đứng cách đó không xa, làn da vốn trắng nõn lập tức trở nên tái nhợt.
“Thập Nguyệt...”
Cô ta gọi tên cô với chất giọng dịu dàng.
“Halo, Giản Lăng, lâu rồi không gặp.” Cô mỉm cười chào hỏi.
Quay người đi, nụ cười của Thập Nguyệt nhanh chóng thay thế bằng vẻ mặt lạnh nhạt hơn.
Cô vừa trở lại từ studio của Phong Dư, vốn định về nhà ngủ bù một giấc, bây giờ tự dưng bị tên phải gió này quấy rầy làm tâm trạng không yên.
Cô đi vào cửa thang máy, vừa bấm số tầng thì Giản Lăng đã bước vào. Anh ta vẫn đang cầm một chiếc túi lớn, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng.
Cô không thích những anh chàng quá yếu đuối, nhưng Giản Lăng lại ngoại lệ. Sự mềm mại của anh ta có thể kích phát nhân tố bạo lực trong người cô, khiến người ta không khỏi muốn làm chuyện xấu với anh ta.
Vì để lấy lòng cô, anh ta đã từng trần truồng tự an ủi trước mặt cô, vừa rên rỉ bảo Thập Nguyệt đừng làm thế, vừa không ngừng đẩy vật bên dưới trong tay cô.
Tiếc là bây giờ anh ta muốn đẩy nó trong tay người khác rồi.
“Thập Nguyệt!” Anh ta lại gọi tên cô, mặt mày đã khôi phục vẻ hồng hào: “Tôi đã chuyển số tiền trước kia mình mượn cho em rồi, em đã nhận được chưa?”
Thập Nguyệt dựa vào vách thang máy, cơ thể lười biếng, cô hờ hững nói đã biết.
Liễu Yên đứng bên cạnh liếc nhìn Giản Lăng. Đàn anh này học đến tiến sĩ Học viện Mỹ thuật đều nhờ vào học bổng, điều kiện gia đình không tốt, ngày thường luôn bày ra dáng vẻ cụp mi rũ mắt.