Cô Gái Hư Hỏng (H)

Chương 16: Chương 16: Có mở được không?




Edit by Triệu Viu

Mùi vị trong miệng anh khác hẳn với hương vị của một người đàn ông trưởng thành, đó là mùi cỏ ngọt.

Thập Nguyệt đưa tay ôm eo anh, hai người áp bụng dưới vào nhau.

Lẽ ra cô phải bị đẩy ra từ lâu, nhưng người đàn ông đó dường như không thể hiểu được việc cô “ăn hiếp” mình, trông có vẻ đờ đẫn và phó mặc cho người khác.

Thập Nguyệt khéo léo kéo chiếc áo sơ mi đen nhét trong cạp quần ra.

Khi tay cô chạm vào lưng dưới của anh, cô nóng bừng...

“Thập Nguyệt, đủ rồi, dừng lại ...”

Hai người đang ở trong góc giải quyết ân oán cá nhân thì cửa đột nhiên bị mở ra.

Nhìn Thập Nguyệt rút tay lại, người đàn ông mặc áo sơ mi đen lộn xộn, Phong Dư đang lau miệng bằng mu bàn tay với khuôn mặt đỏ bừng.

Chư Tử Bình quay lại: “Hai người tiếp tục đi.”

Vẻ mặt của anh ta giống như đang xem một vở kịch vậy.

“Chà, cười gì mà vui thế.”

Trần Lỵ đi tới.

Chư Tử Bình vội vàng bịt miệng chị ấy.

Hành động của anh ta đã thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp khác. Theo tiếng gọi của Chư Tử Bình, mọi người vây quanh anh ta.

Chư Tử Bình lại mở cửa.

Chư Tử Bình quen Phong Dư khi ở Vương quốc Anh, họ gặp nhau khi chơi chụp ảnh cùng nhau. Phong Dư đã hoàn thành đại học và lấy bằng thạc sĩ tại Đại học Edinburgh ở Anh. Bây giờ anh ấy là giảng viên Ương Mai, với tên tuổi và tài năng của mình, anh ấy chưa bao giờ thiếu các cô gái theo đuổi, nhưng không ai có thể ngờ rằng đời tư của anh lại giản dị đến mức gần như theo đạo Phật.

Nhưng anh ta có vẻ như bây giờ mới nhận ra.

Chỉ có điều, Phong Dư, người quanh năm tiếp xúc với đủ loại người mẫu xinh đẹp, trong số những cô gái theo đuổi anh, ngoại hình và dáng người của Thập Nguyệt thực sự không có gì xuất sắc, anh ta không thể đoán ra cô có gì đặc biệt mà có thể làm cho cây thiết ngàn năm tuổi này nở hoa.

Hơn chục người chặn cửa nhìn vào trong mà tuyệt vọng

“Các người có nghe thấy gì không?”

“Phong Dư hình như đang thở.”

“Nói nhảm, anh ta không thở thì chết lâu rồi.”

“Ý tôi là, nghe hơi thở hổn hển...”

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nổi da gà.

Chỉ cần nghĩ đến Phong Dư thở hổn hển, những người trong ngành có mặt tại đây lập tức có thể cao trào.

Những người ở đây vô cùng thích thú lắng nghe qua bức tường, khi cánh cửa mở ra, một nhóm người đã bị ngã xuống đất, ngẩng đầu lên đối mặt với khuôn mặt quyến rũ của Phong Dư.

Sắc mặt Phong Dư âm trầm, gằn nhẹ một tiếng: “Làm cái gì đấy?”

Nghe thấy tiếng Phong Dư, trái lại người trên đất càng phấn khích hơn. Nhìn cánh môi sưng đỏ cùng mái tóc bù xù và chiếc áo sơ mi mới bị giật mở của anh, trong đầu đã suy nghĩ miên man.

Nếu chỉ bị hôn một cái thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng người đó lại là Phong Dư – nhiếp ảnh gia Phong nổi tiếng ngày thường rất ít nói cười, trầm ổn và yên tĩnh. Vậy thì hơi khác biệt một chút.

Một đám trên đất ngoài miệng đồng ý sẽ ra ngoài ngay, nhưng lòng bàn chân lại như thể dính keo, làm thế nào cũng không xê dịch được. Họ lại nhìn Thập Nguyệt đứng nghiêng người cách đó không xa, chắp tay ra sau tựa vào tường, cúi đầu nhìn mũi chân, dáng vẻ chẳng liên quan gì mình.

Thập Nguyệt bên này còn chưa thành công, đang định đi ra ngoài cùng họ thì giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông phía sau đã vang lên: “Em ở lại.”

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thập Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.