Edit by Triệu Viu
**: thủ dâm
Khi nhớ lại cảnh chạy tới đây ngồi suốt hai, ba tiếng từ lúc sáng sớm, xong giờ chưa được nửa tiếng đã kết thúc quay rồi sao?
Những người đứng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, đơn giản là họ toàn phàn nàn rằng phần lớn công sức bỏ ra đều bị vô ích, lãng phí thời gian mà không cho ra được tác phẩm đẹp; có người còn nói là vì Thập Nguyệt không phải người mẫu chuyên nghiệp nên khiến cho nhiếp ảnh gia không có cảm hứng.
Tất cả những lời này đều lọt vào trong tai cô.
Nhưng cô có thể cảm nhận được biểu hiện vừa rồi mà Phong Dư dành cho cô chính là sự vừa lòng.
Đến cùng thì anh ta đang định làm ra tin đồn gì vậy?
Thập Nguyệt kìm nén sự tức giận, khi chuông điện thoại vang lên thì cô đang tẩy trang và thay quần áo trong phòng thay đồ
“Cuối cùng thì cậu cũng chịu nhận điện thoại rồi, tối nay bạn mình tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, ở HC, cậu qua chơi cùng nhé?”
Kéo khóa lại, Thập Nguyệt đi ra ngoài, đáp lại với cảm xúc không quá vui vẻ: “Không có hứng thú.”
“Đi đi thôi, có rất nhiều anh đẹp trai, đảm bảo chuyến đi này của cậu sẽ không tệ chút nào.”
Anh đẹp trai?
Nhìn cánh cửa căn phòng đang đóng chặt của Phong Dư, cái khối xương cứng trước mắt này cũng đủ khó gặm mà; cô quay đầu nhìn Liễu Yên: “Đi thôi, mình dẫn theo một người bạn của mình.”
Cúp điện thoại, Liễu Yên bước tới, Thập Nguyệt nhéo má cô ấy rồi bảo cô ấy đợi cô một lát.
Sau đó, cô xách túi đi vào trong phòng làm việc của Phong Dư.
Phong Dư đang mở máy tính để chỉnh sửa ảnh chụp, Thập Nguyệt đi rất nhẹ nhàng, lúc tiến vào anh vẫn không hề phát hiện ra.
Sau khi xoay nửa vòng, cô nhặt cuốn album trên kệ lên.
“Không được làm loạn.”
Anh không ngẩng đầu nhưng trong giọng nói lại mang theo mệnh lệnh.
Thập Nguyệt khép album ảnh lại. Sau đó, cô đi vòng ra phía sau anh, ngón tay vuốt ve bờ vai anh, nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông tỏa ra từ nơi đó, cô cúi đầu, ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: “Đẹp không?”
Nếu cô có thể nói theo kiểu phá khí khi có khi không, thì cô biết là rất khó có người đàn ông nào có thể từ chối được giọng nói ngự tỷ của mình, cô rất giỏi trong việc sử dụng nó.
Anh không nói chuyện, chỉ nhập ảnh vào rồi không động chạm gì đến nó nữa; Thập Nguyệt đang định sờ tay vào con chuột, khi cô đụng phải mu bàn tay anh thì lại bị anh né tránh.
Mắt cô nhìn về phía máy tính, bình thản hỏi: “Anh chụp nhiều ảnh khỏa thân như vậy, anh có cảm giác gì không?”
“Ở trong mắt tôi chỉ có phác họa.”
Thập Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ mà à một tiếng. Khi nhìn từ sườn mặt của anh, cô thấy anh có chút đáng yêu.
Trong mắt anh ta chỉ có phác họa, nhưng tại sao người mẫu lại phải có nốt ruồi trên miệng thế? Nếu như không nhìn vào tấm lưng cứng ngắc của anh thì cô suýt chút nữa đã nghĩ là anh vốn luôn bình tĩnh như thế rồi.
Đồ đàn ông khẩu thị tâm phi.
Hầu hết những điều không vui vừa rồi đều đã qua, và anh luôn luôn có cách khiến cô bình tĩnh lại.
Màn hình máy tính hiển thị khuôn mặt của họ, chỉ cần nghiêng thêm một chút là cô đã có thể đụng tới hai má anh, trên mặt vẫn còn màu xanh xanh của râu, trông bộ dạng vừa giống như đa tình, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Thập Nguyệt thừa nhận, Phong Dư chính là giác ngộ tình dục đầu tiên của cô khi cô còn non dại, lần đầu tiên cô chạm vào gốc rễ ham muốn của đàn ông và lần đầu tiên cô cô trằn tróc khó ngủ.