Cô Gái Hư Hỏng (H)

Chương 13: Chương 13: Tức giận




Edit by Triệu Viu

Phong Dư nhìn người trong gương, trên mặt trang điểm một mảng lớn xanh đỏ, nhìn không rõ mặt. Chỉ là đôi mắt kia, quen thuộc đến lạ.

“Trong studio cấm hút thuốc, không có ai được đặc cách.”

Sau khi Phong Dư đi ra ngoài, Trần Lị đi theo đứng trước mặt anh: “Đây là bức tranh do người mẫu mang đến, Tử Bình hỏi anh xem thử xem có cảm hứng gì không, lát nữa sẽ chụp vài tấm chung cho người mẫu cùng tác phẩm của cô ấy.”

“Chụp chung? Cái loại tranh trình độ đấy tôi có thể có cảm hứng gì được, kêu Tử Bình sau này bớt tìm việc cho tôi. Vừa dứt lời, Phong Dư liền dừng bàn tay đang lắp ống kính lại, đi đến trước mặt trợ lý chụp ảnh.

Giọng điệu tràn đầy sự nhẫn nại cùng cố gắng đè nén: “Vừa vào cửa đã thấy anh cầm ống kính này, đây là ống kính tiêu cự xa, cầm lâu sẽ làm ống kính nóng lên, không khí bên trong ống kính sẽ nóng lên, gây nhiễu loạn không khí và làm biến dạng hình ảnh.”

Phong Dư vừa nói xong, trợ lý nhỏ ở bên cạnh từ lâu đã bị dọa sợ quá không dám cử động, vừa đặt máy ảnh xuống, vừa quạt cho máy ảnh hạ nhiệt.

Trần Lị nhìn những gì đang xảy ra trước mắt và lắc đầu, vừa rồi chị ta muốn tranh luận với anh, nhưng chị ta biết rõ tính cách của người đàn ông này, bình thường có vẻ dễ nói chuyện đấy, nhưng khi anh thực sự muốn tạo ra một tác phẩm, anh yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.

Đi đến phòng trang điểm, Trần Lỵ vỗ vai cô: “Em gái, lát nữa chị sẽ kêu Tử Bình chụp ảnh cho em, cứ yên tâm.”

Ngồi trên ghế, Thập Nguyệt gượng cười: “Vâng, chị.”

Lúc này câu nói ấy của Phong Dư cứ văng vẳng trong đầu cô: cái loại tranh trình độ đấy.

Đứng trong trường quay, ánh mắt của mọi người đều bị con thủy quái xinh đẹp trước mặt hấp dẫn, lông mi cô được nhuộm thành màu trắng, vết đỏ lớn trên mặt như đang biểu lộ ra một nỗi buồn vô tận, thần bí và man rợ.

Phong Dư bước qua đó, vì trong studio đang không có một bóng người nên anh đeo bao giày vào, cầm máy ảnh đứng trước mặt cô, môi mỏng khẽ hé mở: “Thập Nguyệt?”

Tên của cô được anh gọi bằng một tông giọng vừa trầm thấp lại tràn ngập nam tính.

Thập Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh.

Người đàn ông đứng trước mặt cô, vươn ra một đầu ngón tay thon dài.

Chất vải mỏng nhẹ của bộ quần áo tôn lên vóc dáng cực chuẩn của cô, bộ ngực cân xứng, không hề khiêu dâm nhưng chắc chắn là nó đã được chăm sóc kỹ càng.

Khi đầu ngón tay anh lướt qua đầu nhũ của cô, toàn thân cô ngứa ngáy như đang bị kiến cắn, hai chân không hiểu sao lại hơi hơi nhũn ra.

Cô có chút hối hận khi ghim cây kim vào vị trí đó.

Anh gỡ hai cây kim trên ngực cô xuống rồi bỏ chúng vào trong túi, thản nhiên nói: “Tịch thu.”

Khi xoay người rời đi, anh nghe thấy một tiếng khịt mũi lạnh lùng từ mũi của người phụ nữ.

Thập Nguyệt cảm thấy răng nanh có hơi ngưa ngứa, cô thật sự muốn cho anh ăn một quyền, nhưng trên người anh chẳng có xíu chỗ nào là dùng sức được, cứ nhẹ nhàng tựa như bông. Cái miệng kia ngoại trừ nói chuyện thì dùng để làm gì cũng đều thích hợp.

Vốn tưởng là Thập Nguyệt sẽ vì chuyện vừa rồi mà không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng sự chỉ dẫn của Phong Dư lại khá là chuyên nghiệp.

Sau khi quay phim chưa đầy nửa giờ, Thập Nguyệt hoàn toàn không thể khống chế được sự phấn khích khi quay phim, mà Phong Dư thì lại đột nhiên kết thúc công việc.

Thập Nguyệt giống như bị hắt cho một chén nước lạnh, chết lặng luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.