Edit by Triệu Viu
Phố buôn bán tấp nập người đến người đi, trong tiệm có mở điều hòa. Lúc Thập Nguyệt vừa mới bước vào cửa đã khiến cả người cô run lên một cái.
Cô ngồi vào bàn ăn dựa vào lưng ghế bắt đầu nghịch điện thoại.
Thời gian đã trôi qua nửa giờ.
“Tự mình hẹn người ta ra ngoài còn đến trễ?”
Cô đứng dậy đi đến trước quầy tiếp tân mượn di động của người phục vụ.
Điện thoại vừa kết nối cô đã nói: “Chú không cần phải tới nữa.”
Cúp điện thoại, cô lại kẹp túi xách đi ra ngoài cửa. Thân hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện ở ven đường, anh đang đi về phía cô.
“Trên đường kẹt xe, xin lỗi.” Anh nhẹ giọng mở miệng.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen càng khiến cho làn da vốn dĩ trắng nõn của anh trở nên tái nhợt hơn.
Bởi vì bộ dáng đẹp trai kia của anh khiến Thập Nguyệt cũng thấy hơi hết giận.
Nhân viên nam nữ trong tiệm cũng trộm liếc nhìn về phía bên này khiến vị trí ở đây càng trở nên náo nhiệt hơn.
Thập Nguyệt quét mắt liếc nhìn một vòng, đột nhiên cô có hơi hối hận vì đã hẹn đến chỗ kiểu này, nếu như hẹn trong phòng thì thật tốt.
Phong Dư ngồi xuống đưa menu tới trước mặt cô hỏi cô muốn ăn gì.
“Tùy ý.” Cô nói.
Phong Dư gọi mấy món ăn, Thập Nguyệt dựng lỗ tai lên nghe.
Không có món nào thích ăn cả.
“Nhìn qua em vẫn còn đang đi học, học cùng một lớp với Phong Bác Văn sao?” Thái độ của anh lạnh nhạt, ánh mắt có lệ giống như câu dẫn người ta.
“Tôi học chuyên ngành hội họa, cậu ta học âm nhạc, không học cùng một trường.” Cô trả lời.
“Chú à, chú làm công việc gì vậy?”
Thập Nguyệt chống cằm nhìn anh phối hợp hỏi.
Hôm nay cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi màu trắng gạo cùng quần đùi màu đen, chiếc túi màu nâu sẫm rộng rãi được đặt ở trên ghế.
Anh nâng đôi mắt có hơi lạnh nhạt nói: “Nhiếp ảnh.” Hai chữ đơn giản.
Thập Nguyệt: “Nhiếp ảnh gia? Tuổi chú cũng không còn nhỏ nữa, chắc là cũng có tiền đồ nhỉ?”
“Tiền đồ?” Phong Dư giơ ngón tay lên vuốt ly rồi mới hỏi cô: “Vẽ tranh có tiền đồ không?”
“Không có tiền đồ, không có tiền đồ giống như nhiếp ảnh.”
“Sao chú không đi vẽ tranh ở ngoài đường, tôi nghe mẹ chú nói…”
“Nếu như muốn nói chuyện khác vậy hôm nào chúng ta lại hẹn đi.” Phong Dư cắt ngang lời cô.
“Đừng, chúng ta lại tiếp tục nói những chuyện còn chưa xong đi.”
Thập Nguyệt gần như vô thức đặt tay lên mu bàn tay của anh, nhưng khi trông thấy ánh mắt không vui của người đàn ông thì lập tức thu tay trở về.
“Ngày hôm qua tôi nói đến đâu rồi nhỉ?” Cô hỏi.
Phong Dư hờ hững nói: “Biến mất.”
“Biến mất? Cũng không phải biến mất, cô ấy đi lên núi sau đó không cẩn thận ngã vào một sơn động, bên trong tất cả đều là rắn độc.”
Nói đến đây, Thập Nguyệt dừng lại hỏi: “Chú đoán xem về sau sẽ thế nào?”
Thập Nguyệt nhìn chằm chằm anh.
Trông thấy con mắt đầy toả sáng của cô đang đợi hồi lâu, cô cũng không có ý muốn nói tiếp.
“Chú này, tôi có thể sẽ bị giết chết.” Thập Nguyệt cầm ly rượu trống rỗng lắc lư trước mặt anh.
Thì ra là chê anh không uống rượu.
“Tôi lái xe.” Phong Dư lạnh mặt không để ý tới cô.
Thập Nguyệt buông chiếc ly xuống cũng không bắt ép nhưng có vẻ hứng thú không được cao lắm: “Sau đó cô ấy bị lưỡi độc cắn chết thế nhưng mà... sau khi cô ấy chết đi thì biến thành hồ ly, tới tìm tôi để nói cho tôi nghe những gì cô ấy đã trải qua.”
Sau khi nói xong câu này cô còn có hơi đắc ý.
Dưới ánh mắt đắc ý của cô động tác của Phong Dư bỗng nhiên dừng lại.