Cô Gái Hư Hỏng (H)

Chương 9: Chương 9: Không cần tới




Edit by Triệu Viu

Con ngươi thâm thúy đối diện với ánh mắt của Thập Nguyệt, cô lại để lộ ra một nụ cười nghịch ngợm.

Trông thấy anh cầm dĩa ăn dứa nướng, cô cảm giác Phong Dư chính là người xuất gia vẫn mang tóc tu hành.

Nghĩ tới đây, Thập Nguyệt cũng không chút để ý mà hất tóc ra, đầu ngón tay vuốt xuống mái tóc xoăn dài. Cô vắt chân lên phối hợp quơ qua quơ lại. Cô mang một đôi vớ trắng kết hợp cùng giày da nhỏ màu nâu, không có hương vị phụ nữ gì cả nhưng cô mà đã thích thì cứ “chơi” thôi.

Mũi chân như có như không chạm vào quần âu của anh, cô cảm thấy chân của người kia không tự nhiên hơi thu lại.

Cô dựa vào lưng ghế, bởi vì đã uống rượu nên ánh mắt của cô càng trở nên càn rỡ hơn. Ngay sau đó, đột nhiên cô xoay người kề sát vào mặt anh.

Người đàn ông ngước mắt lên, lông mày nhăn lại thành một đường vô thức dựa vào phía sau.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như sợ làm phiền con bướm đậu trên cánh hoa.

“Có một sợi tóc này.” Cô nói.

Trên trán là ngón tay mềm mại mang theo chút lạnh lẽo. Anh ngửi thấy được mùi sữa từ trên người cô bay thoang thoảng trên chóp mũi anh, một mùi rất nhẹ.

Dường như đang muốn chứng minh lời nói của mình, cô lại đặt sợi tóc đó lắc lư trước mắt anh.

Trông thấy ngón tay trắng trẻo mảnh mai của cô ở khoảng cách gần khiến trong đầu anh như có thứ gì đó đang muốn nổ tung.

Ở vị trí kẽ ngón tay có một nốt ruồi đen rất rõ ràng.

Nốt ruồi đen kia, anh còn nhớ rõ...

“Xin lỗi đã thất lễ.” Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, đáy mắt yên lặng giống như hồ sâu xẹt qua một chút gợn sóng.

Anh đứng dậy rời đi.

Trông thấy bóng dáng căng thẳng của người đàn ông, Thập Nguyệt cũng dừng lại vài giây rồi đi theo.

Bởi vì cồn rượu nên má Thập Nguyệt đỏ ứng lên, cô đi đường lắc lư, mái tóc rối loạn.

Thập Nguyệt đứng không vững ngã ập một cái, phải đến khi hai tay vịn trên bồn rửa tay mới ổn định lại, cô cắn dây buộc tóc vào trong miệng.

Phong Dư từ bên trong đi ra.

Cô vươn cánh tay ngăn trở trước mặt anh, cô nâng đôi mắt lên tựa như say lại giống như không say. Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô mang theo vài phần ngây thơ trẻ con.

Sau này Phong Dư nhiều lần nhớ lại nếu như sớm vạch trần ra được mánh khoé vặt này của cô thì liệu có lẽ chuyện hoang đường sau này sẽ không xảy ra hay không.

“Giúp tôi buộc tóc được không?” Bởi vì đứng không vững mà một tay của Thập Nguyệt chống lên ngực anh.

Nơi đó truyền tới nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, cách một lớp áo sơ mi truyền vào lòng bàn tay cô. Tay cô bất giác run rẩy một chút, trông thấy ánh mắt của anh trở nên nặng nề.

Eo hẹp được cánh tay trắng trẻo mảnh mai ôm chặt lấy. Cô chỉ vào lồng ngực của anh khiến anh có thể dễ dàng vân vê cô vào trong ngực, nhưng vẫn rất giày vò anh.

Cả người Thập Nguyệt đều treo trên người anh, cô than nhẹ một tiếng: “Chú à.”

Giọng nói mơ màng của cô rót vào trong tai Phong Dư, trong đồng tử là sự tức giận đang bị đè nén.

Anh đẩy người phụ nữ này ra rồi sải bước rời đi, chỉ để lại mùi hương của đàn ông như có như không.

Thập Nguyệt ngây ngốc đứng tại chỗ, xúc cảm trên làn da căng chặt bên hông anh tựa hồ vẫn còn dừng lại trong lòng bàn tay cô.

“Năm đó, chú không phải như vậy.”

Thập Nguyệt dựa vào vách tường thì thầm lẩm bẩm một tiếng.

Thanh toán xong, Thập Nguyệt đi đến ngã tư vịn vào thùng rác nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.