Edit by Triệu Viu
Trên người tràn đầy mùi rượu trộn lẫn với lượng thức ăn cặn trong cơ thể, mùi vị chua xót khiến cô phun ra mật.
Một lúc lâu sau, cô lấy điện thoại di động ra bắt taxi. Vừa đi tới giao lộ, sau lưng chợt có tiếng bước chân giày da đi tới.
“Phong Dư...”
Cô mỉm cười quay đầu lại.
Đập vào mắt là một người đàn ông xa lạ. Nhìn qua anh ta trông giống như một con khỉ.
“Em gái, uống nhiều như vậy rồi có muốn anh đây đưa em gái về nhà không.” Tên “khỉ” nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi.
Thập Nguyệt thu hồi biểu tình, đôi lông mày như sương mù không kiên nhẫn nhíu lại.
“Gọi taxi có đúng không, xe của anh đang ở ngay bên kia, đi, anh tiễn em gái về.” Anh ta vừa nói vừa đi đến bên cạnh Thập Nguyệt sau đó túm lấy cổ tay cô đi về phía ven đường.
Thập Nguyệt giãy giụa, cô nhịn không được lại nôn ra vài ngụm, sau đó cô mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Được, để tôi gọi điện thoại cho người nhà nói một tiếng.”
Nói xong cô đứng thẳng lưng lục lọi đồ trong túi, nhưng bình xịt chống sói còn chưa lấy ra đã nghe thấy tiếng kêu la hét lên vì đau đớn.
“Mẹ kiếp, mẹ nó mày là ai.” Người đàn ông hèn mọn đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Thập Nguyệt dụi dụi mắt, nhìn tên “khỉ” kia bị mấy động tác của Phong Dư khống chế vào chỗ hiểm.
“Để tôi...” Thập Nguyệt tiến lên vỗ tay, thuận tiện đá một cước vào tên đàn ông bỉ ổi hèn mọn.
“Chúng ta báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới đây.” Thập Nguyệt hàm hồ nói, trong nháy mắt cơn say rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
“Em báo đi, tôi đi trước đây.” Nói xong Phong Dư cũng buông tay ra.
“Đừng mà.” Cô đi tới giữ chặt anh: “Hay là chú cởi cà vạt ra, chúng ta trói hắn ta lại đánh cho một trận cũng được.”
Còn không đợi Phong Dư mở miệng ra nói, Thập Nguyệt lại lần nữa bảo anh nhanh lên.
Phong Dư hoàn toàn không nói nên lời, anh vươn ngón tay để lộ ra đốt ngón tay đang nổi lên sau đó kéo nút thắt xuống. Phần đuôi tự nhiên được kéo ra, sau đó anh nhẹ nhàng hất lên, chiếc cà vạt bị kéo xuống rồi đặt vào tay cô.
Thập Nguyệt ngẩng đầu lên không hiểu, lúc này cô mới phát hiện ra trên mặt anh bày ra biểu cảm oán giận.
Cứ giống như thiếu nợ vậy.
Thập Nguyệt kéo cà vạt của anh, cô cắn răng trói tay anh ta lại, sau đó lại thở hổn hển lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Phong Dư nghi ngờ nhìn cô giống như đang suy nghĩ cô định giở trò gì.
Thập Nguyệt bày ra bộ dạng say xỉn, khuôn mặt tên “khỉ” đã được gỡ bỏ (?).
Thập Nguyệt ngồi ghế phụ.
Phong Dư quay vô lăng, lùi xe bằng một tay.
Mắt cô đỏ hoe vì rượu.
“Làm sao vậy, không di chuyển được.”
Phong Dự nhìn dây an toàn trong tay, đối diện với ánh mắt của anh, trong mắt người đàn ông này đầy nét không vui.
Cô hơi kinh ngạc, sao người đàn ông này lại có vẻ mặt gợi tình như vậy chứ.
Mùi tóc thoang thoảng, trong xe tràn ngập hơi thở của Phong Dư, khi anh nâng vai lên, cô cảm nhận được mùi hương của anh lan tỏa.
“Trật quá rồi ~” Giọng điệu vừa phải, là giọng nói mơ màng khiến người ta mê muội.
Toàn thân Phong Dự run rẩy, vội vàng rút tay về.
Khi đứng dậy, Thập Nguyệt bắt gặp ánh mắt anh, cô không biết Phong Dự lúc này cảm thấy thế nào, cô chỉ cảm thấy mình đã lỡ một nhịp thở.
Thập Nguyệt nhắm hờ đôi mắt, ngồi trên ghế mà ngọ ngà ngọ nguậy.
“Đưa tôi đến Học viện Mỹ thuật Trung Dương nhé.”