Thanh kiếm nhật dài sắc bén vung lên mang theo luồng sáng chói mắt, lúc
này Hải Yến dường như biến thành một con quỷ khát máu, tận sâu đáy mắt
ngay cả một chút tia ấm áp cũng không có, Minh Anh vẫn nằm thở thoi thóp ở dưới sàn, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý, hình như nó nghe
thấy tiếng bước chân thì phải...
Đoàng...
Khoảnh khắc
thanh kiếm chỉ còn cách một chút nữa là sẽ nhằm xuống bụng Minh Anh rạch một đường sâu, một tiếng kêu chói tai liền vang lên dữ dội, nó nhanh
như một tia chớp điên loạn, chỉ có thể nhận biết được nguyên nhân của
tiếng nổ đó từ dòng máu đỏ tươi chảy ròng ròng ướt đẫm cánh tay thon dài kia.
Hải Yến theo phản xạ ngã khụy xuống, khuôn mặt nhanh chóng
tái dần đi rồi chuyển sang màu trắng bệch, tay kia vẫn còn ý thức vội
vàng bịt chặt vết thương đang chảy máu, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn về bóng dáng cao ở phía cửa.
Đột nhiên cô ta cười phá lên đầy khoái trí:
-”Haha, không ngờ mày vẫn đánh mùi được đến đây, sao nào? Nhìn thấy con hồ ly
này như vậy mày xót không? đau à? cũng đúng thôi, không đau lòng sao
được, nhưng tao cũng rất buồn khi phải nói với mày: con hồ ly vô liêm sỉ này đã bị tao rạch nát mặt rồi, là rạch nát đấy, mày nghe rõ không?
Haha, từ nay nó không thể dùng khuôn mặt giả dạng này đi quyến rũ người
khác được rồi, thế nào, mày thấy tao làm vậy rất đúng phải không?”
Nhật Nam cố nén giận, chỉ biết bàn tay cầm súng kia đã nắm chặt lại, khuôn
mặt nổi lên từng gân xanh đỏ đáng sợ, ánh mắt cũng mang vẻ u tối nhìn về phía đối diện, Minh Anh nằm đó, mái tóc bồng bềnh giờ đã bết lại bởi
vết máu, khuôn mặt đầm đìa máu me đến đáng sợ, còn có... bên cạnh nó
hình như còn có người: khốn kiếp, là Dương Cẩm Tú.
Không chút do
dự, Nhật Nam vội chạy lại, quỳ xuống khẽ nâng đầu nó lên, tay kia run
run đặt lên trước mũi, rồi khi xác định nó vẫn còn sống, gương mặt cậu
thoáng vẻ hạnh phúc, lúc này dường như ánh mắt mới khẽ quét sang bên
cạnh. Cẩm Tú nằm yên đó, không chút động đậy, đôi mắt to tròn vẫn mở
trừng trừng, khuôn mặt vẫn còn vương lại chút hồng hào, cô ấy đã chết.
Đột nhiên trong lòng Nhật Nam dội lên cảm giác xấu hổ, tự trách, chính
cậu tận tay tiễn Hoàng Tuấn xuống hồ cá sấu, và ngay sau đó hai tiếng,
cậu kinh ngạc khi nghe tin Hoàng Tuấn đã bỏ mạng, còn bây giờ, cô em gái mà Hoàng Tuấn yêu thương nhất cũng đã xuống cửu tuyền, nói sao thì giữa họ vẫn có gì đó gọi là tình anh em, nhưng thật nực cười, cậu không thể
làm được gì để xứng với hai từ đó...
Bế xốc Minh Anh lên tay, mùi máu tanh tưởi đến buồn nôn liền ập vào khứu giác Nhật Nam, hơi thở của
nó yếu đến nổi, cậu dường như có thể cảm nhận được, nó sẽ tan biến ngay
bất cứ lúc nào.
Ở bên kia, Hải Yến bắt đầu nhếch mép cười nhạt, thanh kiếm lại lần nữa được cầm chắc trong tay cô, lẳng lặng chuẩn bị phóng đến.
Đoàng...
Hồi súng nữa vang lên làm mọi người chợt bừng tỉnh, nhưng sau đó không phải một hồi súng, mà là rất nhiều tiếng súng chói tai, hay nói cách khác
hình như bên ngoài đang có trận tranh chiến ác liệt thì phải. Vừa lúc
đó, cánh cửa mở bật ra, Ngọc Anh chạy vào, khi nhìn thấy cảnh tượng và
mùi máu tanh, cô nhịn không nổi vội ói ra, Nhật Nam xoay người, khẩu
súng trong tay đã lên cò, một viên đạn bay thẳng về phía Hải Yến, ghim
chặt trước bụng, máu bắn ra xối xả, từ miệng Hải Yến chảy ra dòng máu đỏ tươi, nhưng rõ ràng cô ta vẫn đang cố cười ngạo nghễ rồi nhìn ra bên
ngoài.
-”Xem ra tao đến dự tiệc cũng hơi muộn nhỉ.”
Giọng
nam trầm cất lên khiến không gian phủ bởi màu đen u tối, Nhật Nam khựng
người lại, tận sâu trong lòng đang dâng lên cảm giác lo sợ, bàn tay đang bế nó trở nên vội vã hơn.
-”Sao ông vào được đây? Còn nữa, mấy người kia ông đã làm gì họ rồi?”
Lâm Hải Nam vẫn tựa người cạnh tường, khóe miệng nhếch lên đầy quái dị.
-”Mấy người nào? À, ý mày là hai đứa đần độn kia hả? Ừ nhỉ, mày nhắc tao mới
nhớ.” Rồi quay sang nói vọng ra :“-Mang chúng vào đây.”
Nhật Nam
như đang chìm đắm trong mộng, trong đầu nổi lên một dãy thắc mắc, ý nghĩ còn đang lẩn vẩn thì tiếng phịch đã thức tỉnh cậu.
Cạnh chân Lâm Hải Nam, An Nhiên và Đại Vũ đang nằm sóng soài ở đó, hai mắt nhắm
nghiền, có lẽ đã bị bỏ thuốc mê. Còn nữa, sao Ngọc Anh cô ta lại không
hề hứng gì? Thậm chí còn đứng đằng sau ông ta nhưng rõ ràng ánh mắt né
nhìn trực tiếp vào Nhật Nam, giống như một đứa trẻ phạm tội đang sợ hãi
vậy.
Gân xanh trên mặt Nhật Nam nổi lên.
-”Khốn kiếp, ông... rốt cuộc đây là chuyện gì? Ngọc Anh, cô nói gì đi.”
Nghe nhắc tên mình, khóe miệng Ngọc Anh hơi giật giật, từ khóe mắt giọt lệ
trong suốt đã nhỏ ra, Lâm Hải Nam quay sang nhíu mày, rồi cúi xuống thấp giọng nói gì đó không rõ, sau đó mới từ tốn tiến lại chỗ Nhật Nam.
-”Xem nào, cô con gái yêu của tao sao lại đến mức này? Còn có cánh tay phải
đắc lực của ta, haizz, đúng là toàn điều không thể ngờ. Vốn hôm nay chỉ
định đùa giỡn với con nhỏ, không ngờ lại thu hoạch lớn đến vậy.”
-”Đùa giỡn? Thu hoạch? Khốn kiếp, tất cả chuyện này đều do ông an bài.”
Khó có thể diễn tả nỗi tức giận của Nhật Nam lúc này, ánh mắt cậu nhìn
người trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống, Lâm Hải Nam chỉ khẽ vỗ vai
cậu rồi trầm giọng.
-”Định chờ con nhỏ chết cậu mới khỏi muốn giết tôi à?”
Rồi không đợi Nhật Nam phản ứng lại, ông ta quay người ra phía ám vệ.
-”Đưa tiểu thư Minh Anh về, gọi bác sĩ đến, nếu tiểu thư có mệnh hệ gì thì từng người các ngươi lo hậu sự dần đi.”
Ánh mắt cú vọ lại quét lên một lượt.
-”Thế nào? Định để con gái tôi chết trong tay cậu sao? Nhật Nam đừng quên rằng, bây giờ cậu không có lựa chọn đâu.”
Nhật Nam, Minh Anh, An Nhiên, Đại Vũ nhanh chóng được ám vệ đưa đi. Lúc này Lâm Hải Nam mới rút điếu thuốc ra hút một hơi dài.
Bên kia Hải Yến không ngừng rên rỉ:
-”Tôi đã làm theo đúng thỏa thuận với ông rồi, làm ơn, cứu tôi, tôi không muốn chết.”
Lâm Hải Nam phá lên cười, đôi mắt nâu nhạt lóe lên tia máu.
-”Ta có nói là cứu cô không?”
Hải Yến cố gượng dậy, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
-”Ông.. ông nói vậy là ý gì?”
-”Haha, Ngô Hải Yến, xem ra tiểu thư cũng quá ngây thơ rồi. Người đâu, mang
tiểu thư đây về giao cho Ngô gia, à còn nữa, nhớ mang theo cả xác tiểu
thư Cẩm Tú đây, đừng quên đoạn video ghi hình nhé, nhưng chúng mày biết
phần nào nên cắt, phần nào nên giữ rồi đấy.”
Hải Yến như chết
lặng, giao cô cho Ngô gia, há bảo cô tìm đường chết sao? Trong không
trung bỗng chốc truyền đến tiếng cười man rợn của Hải Yến.
-”Lâm
Hải Nam, tôi nguyền rủa ông, nguyền rủa ông chết không được toàn thây,
chết trên núi bị rắn rết, chim chóc ăn thịt, chết dưới biển bị cá róc
xương, suốt đời suốt kiếp luôn là súc vật, haha.”
Chỉ thấy từ đáy mắt Lâm Hải Nam nổi lên tia khinh bỉ, lúc này dường như ông ta mới để ý người phụ nữ bên cạnh.
-”Ta quên mất vẫn còn cô nữa đấy.”
Lời nói tựa như vọng dưới âm ti, lạnh lẽo, ma mị nhưng đầy tàn khốc, ngón
tay thon dài lạnh lẽo như băng của ông ta khẽ nâng chiếc cằm nhỏ của
Ngọc Anh lên.
-”Muốn sao, hử?”
Ngọc Anh vội quay mặt đi, run rẩy.
-”Tôi... cũng đã giúp ông rồi, xin ông tha cho mẹ con tôi.”
Lâm Hải Nam cười nhạt, đứng dậy phủi phủi vai áo, ánh mắt chế giễu nhìn Ngọc Anh.
-”Con trai cô sao? Vậy là cô chưa nhận được tin à? Nó chết cách đây ba ngày
rồi, tôi cũng đã chọn chỗ thoáng mát cho nó, nhớ không nhầm thì... đúng
rồi, cạnh miếu hoang dưới chân núi Tử Thần thì phải, nể tình cô luôn hết lòng giúp tôi suốt mấy năm qua, tôi sẽ tha cho duy nhất mình cô, giờ
mau xuống với con trai cô đi, chắc thằng bé nằm dưới đấy lạnh lẽo, cô
đơn lắm, haha.”
Ngọc Anh nghe xong như hóa điên, gương mặt dịu hiền hoàn toàn biến mất, ánh mắt cô long sòng sọc, rồi lao về phía Lâm Hải Nam.
-”Mày là đồ quái vật, đồ súc sinh, sao mày có thể làm vậy? Hôm nay tao liều chết với mày, trả lại con cho tao, đồ ác quỉ.”
Ám vệ giơ súng định bắn, Lâm Hải Nam đã giơ tay ra hiệu bỏ xuống, rồi
nhanh như cắt tóm lấy bàn tay gầy kia, đánh vào sau gáy cô, Ngọc Anh
hoàn toàn bất tỉnh.
Lâm Hải Nam thả tay ra, mặc cho Ngọc Anh rơi tự do đập xuống sàn, đưa tay chỉnh lại cổ áo, ông ta nhàn nhã.
-”Đã đến lúc hạ màn rồi.”