Sau đêm cuồng vũ, cuối cùng trời quang mây tạnh, hơi lạnh của sương đêm
lan tỏa, như ứa đọng ở không gian, một vài giọt mưa còn sót lại rơi nhè
nhẹ bên căn nhà gỗ.
Dưới ánh sáng có phần tràn đầy sức sống của
thiên nhiên, Ngọc Anh dần dần tỉnh dậy, đầu óc đã lấy lại ý thức, dĩ
nhiên tiếng nói của Lâm Hải Nam vẫn đọng lại trong đầu cô.
Như một kẻ mất hồn, điên loạn, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của Ngọc Anh lao xuống vách đồi như một con thú lạc bầy...
Mười mấy phút sau chỉ biết cô như người tâm thần, đầu tóc bù xù, bàn tay
rướm đầy máu vẫn ra sức cào khu đất trước mặt... sau đó bỗng nhiên vang
lên tiếng cười kinh dị giữa khu rừng vắng lặng, kèm theo đó là tiếng
chửi rủa, ánh mắt đẫm màu máu tanh ghê tởm.
..............................................................................................................
Evil- nhật kí ngày đẫm máu.
Từ phòng khách của Evil vang lên tiếng khóc, tiếng la hét đáng sợ.
-”Ngô Hải Yến, mày nói đi? Bây giờ mày giả câm với tao à? Khốn kiếp, sao số
tao khổ như vậy, rốt cuộc bọn tao có lỗi gì với mày mà mày đối xử với
tao như vậy, hức.., mày nói đi, sao mày đối xử với tao như vậy, nói
đi...”
Dương Ái Linh vừa khóc vừa vung tay đánh lên người Hải Yến.
Hải Yến như xác không hồn, đôi mắt đầy sợ hãi, hai tay bất giác ôm lấy người, khóe mắt không ngừng rớt lệ.
-”Không... không phải, tôi không biết, không phải tôi, không...”
Dương Ái Linh ngửa mặt lên trời cười lớn, hai tay liên tiếp đánh vào người mình.
-”Ông trời... sao ông ác với tôi quá vậy? Sao ông không giết tôi đi.. trời
ơi, rốt cuộc tôi đã tạo ra nghiệt gì mà bây giờ mọi chuyện thành ra như
vậy...”
Ám vệ chỉ biết đứng cúi đầu, hai tay nắm chặt, bất giác
nhìn lên tấm khăn trắng phủ lên người Cẩm Tú, tự nhiên cảm thấy ớn lạnh, bên kia Hải Yến vẫn vậy, miệng lắp bắp đến đáng thương, cả người run
lên bần bật, sắc mặt đã tái đi rất nhiều.
-”Náo loạn đủ chưa?”
Tiếng quát vang lên khiến mọi người giật mình, Hải Yến càng sợ hãi hơn, hai tay ôm chặt lấy đầu mình.
-”Làm ơn.. tin cháu, không phải, cháu không giết người, không phải, Cẩm Tú không chết, là giả, giả...”
Dương Ái Linh bỏ qua sự tồn tại của người đàn ông đang cau mày ở cửa, phút
chốc, bà ta như biến thành người khác, lao lại chỗ Hải Yến kéo tóc cô
lên, ánh mắt đầy căm phẫn.
-”Không phải mày? Khốn nạn, mày mở to
mắt xem cái video kia nó đang chiếu thứ gì? Tao nhận nuôi mày, xem mày
như con ruột để giờ mày giết cháu gái tao? Mày có còn là con người nữa
không? Cẩm Tú nó luôn xem mày là chị em tốt, cuối cùng mày giết nó, mày
là ác quỷ, hôm nay có chết tao cũng phải giết mày.”
-”Không phải con, là Lâm Khả Hân, đúng rồi, là nó, chính nó đã bày ra viêc này, mẹ, đúng là nó, là con hồ ly đó.”
Chát...
Cái tát chứa đựng biết bao giận dữ, bao thất vọng, oán hận giáng xuống mặt
Hải Yến. Dương Ái Linh nuốt nước mắt, giọng nói đã khàn đặc đi.
-”Đến nước này mày còn đổ lỗi cho người khác? Tao đã mất đi một đứa cháu, giờ ngay cả đứa còn lại mày cũng cướp mất mạng nó, mày nói đi, rốt cuộc
kiếp trước tao tạo nghiệt gì với mày?”
Vừa nói Dương Ái Linh vừa
không ngừng khóc, càng khóc càng mắng chửi, càng đánh, mấy chốc khắp
người Hải Yến đã nổi lên đầy thương tích.
-”Đủ rồi.”
Ngô Vĩ Đông đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn về Dương Ái Linh, sau đó kéo bà ta ra.
-”Anh bỏ ra, bỏ ra ngay, hôm nay tôi phải giết con ác độc này, khốn kiếp, huhu.”
-”Em thôi ngay đi, bây giờ em làm loạn thì được ít gì?”
Dương Ái Linh im bặt, khóe miệng cười đầy khó hiểu, rồi lại ôm lấy Ngô Vĩ Đông khóc.
-”Tiểu thư, đừng.”
Ám vệ đột nhiên hét lên đầy kinh hoàng, Ngô Vĩ Đông một tay giữ Dương Ái Linh, đồng thời quay sang phía Hải Yến.
Dòng máu đỏ tươi từ động mạch cổ tay chảy xuống như nước, con ngươi ông ta như đen lại, lạnh nhạt nói.
-”Mang nó đi cấp cứu, tao không muốn nó chết ở đây.”
Dương Ái Linh vội buông Ngô Vĩ Đông, đáy mắt đã trở nên thẫn thờ, cuối cùng gương mặt đẹp đẫm nước mắt lại hiện ra nụ cười nhạt.
.................................................................................................
Đài VTV đưa tin...
Cảnh sát đang phát lệnh truy lùng Lâm Hải Nam- giám đốc tập đoàn H&C....
Theo một nguồn tin mới. Từ ngày chính thức mở họp báo khẩn cách đây hai
tuần, Lâm Khả Hân hay chính là Hoàng Minh Anh- con gái nuôi của Lâm Hải
Nam và cũng là người tự xưng là con gái mất tích mười năm trước của cựu
giám đốc F&F Kiều Lan, đã biến mất đầy khó hiểu. Theo một phóng viên thuộc báo News, anh ta đã theo dấu Lâm Khả Hân từ họp báo trở về và đã
mất dấu cô khi ở ngã ba đường X, sự mất tích này đều được mọi người cho
rằng có liên quan đến Lâm Hải Nam... Hiện cảnh sát đang tiếp tục điều
tra vụ án đầy uẩn khúc này.
Dương Cẩm Tú- cháu gái của Dương Ái
Linh- vợ của tổng giám đốc tập đoàn Ngô Thị đã bị sát hại, theo nguồn
tin chúng tôi nhận được, vụ sát hại này có liên quan đến con gái nuôi
của Dương phu nhân- Ngô Hải Yến. Hiện nay Ngô Hải Yến đang đối mặt với
tử thần tại bệnh viện trung ương, nguyên nhân của việc này là ban đầu
được xác định là do tự sát....
Tin tức từ đài VTV, mọi thông tin mới nhất chúng tôi sẽ cập nhật đầy đủ...
.............................................................................................................
Sắc mặt Daniel chuyển sang màu tím tái khi nghe xong loạt tin tức này. Khốn thật, mới đi một khoảng thời gian, không ngờ mọi chuyện đã phức tạp đến như vậy.
-”Cậu chủ, có người gọi điện tìm cậu.”
Daniel nhướng mày nhìn ra ngoài.
-”Là ai?”
Bắt gặp ánh mắt đầy giận dữ kia, cô giúp việc thoáng sợ hãi.
-”Là... cô ta nói mình tên Ngọc Anh- người của Red Wall, có chuyện liên quan đến cô Khả Hân...”
Mi mắt Daniel như mở to hơn, cậu ngồi bật dậy, đáy mắt lộ rõ vẻ sốt ruột.
-”Đưa điện thoại cho tôi.”
...............................................................................................
Trên một ngọn tháp cạnh bờ biển.
Căn phòng lớn đầy mùi thuốc sát trùng khó chịu, ngoài cửa phòng là hàng
chục vệ sĩ áo vest đen, gương mặt lãnh khốc, đầy đáng sợ đứng thành
hàng. Bên trong, một thân hình cao lớn đang nhàn nhã nhỏ khói thuốc, ánh mắt rơi vào cô gái quấn băng đầy người trên giường.
-”Rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?”
Đầu nó truyền đến cảm giác đau kịch liệt, không biết cố gắng bao nhiêu lần
cuối cùng hai mắt cũng có thể mở ra đầy miễn cường. Mấp máy khóe môi khô không khốc, nó nhướng mày đầy ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
-”Tôi đang ở đâu? Hình như...”
Tiếng cười trầm vọng lên.
-”Vẫn còn nhớ người bố này chứ, con gái?”
Chỉ thấy khóe môi nó nở ra nụ cười đầy khinh bỉ.
-”Còn đưa tôi vào viện cứu chữa, xem ra ông đúng là ông bố vĩ đại rồi.”
Lâm Hải Nam xoay điếu thuốc trên tay, tàn thuốc đã rớt khá nhiều xuống mặt đất.
-”Xem nào, con hôn mê đúng mười bốn ngày, hai tiếng, mười ba phút, làm hại ông bố này bao đêm thấp thỏm lo sợ, biết không.”
Cố nén đau, tiếng nói của nó tuy khá nhỏ nhưng vẫn đầy mạnh mẽ.
-”Thôi kiểu mèo khóc chuột đi, ông làm tôi buồn nôn đấy. Xem vẻ ông lại có dự án gì khi mang tôi vào đây cứu chữa đúng không?”
-”Haha, không hổ danh là con ta.. đúng rồi đấy nhóc, con thật chẳng ngoan chút
nào, mở họp báo lớn vậy mà cũng không thông báo bố một tiếng. À còn nữa, hội Sam, Nhật Nam cũng đang nôn nóng chờ con khỏi bệnh đấy.”
Mắt nó đã mở trừng trừng, theo phản xạ cả người vùng lên phía trước.
-”Ông đã làm gì họ?”
Lâm Hải Nam cười nhạt, đưa tay ấn nó xuống.
-”Bình tĩnh nào, con không đau sao? Vết thương chỉ mới tạm ổn thôi, con mới từ cõi chết trở về đấy, đừng lãng phí sức lực nữa. Nhưng nếu con lo cho họ như vậy thì được, lát nữa tiêm thuốc xong sẽ để con đi thăm họ.”
-”Rốt cuộc ông muốn làm gì? Sao không trực tiếp giết tôi đi?”
-”Haizzz, chưa bao giờ ta thấy có người nôn nóng được chết như vậy... Con yên tâm đi, chết, dĩ nhiên là con phải chết rồi, nhưng chết nhẹ nhàng với con
xem ra không đủ thấm, ta muốn con gái rượu của ta sẽ nếm trải đủ vị khổ
hơn cả chết như năm xưa mẹ con vậy, haha.”
Nó gầm lên đáng sợ, dường như bao nhiêu sức lực còn lại đều đem ra phóng hết.
-”Ông đứng lại cho tôi, đồ ác quỷ...”
Tiếng cười của ông ta vẫn vang vọng lên đầy ám ảnh, rồi như theo lẽ thường
niên, ông ta giơ tay lên tạm biệt nó, sau đó mới nhấc giọng.
-”Chăm sóc tiểu thư cho tốt, còn nữa, gọi bác sĩ chỉnh hình đến, để tao xem,
rốt cuộc con bé đã trở thành người đàn bà kia chưa.”
Lại một tràng cười đầy đáng sợ vang lên.
Nó nằm trên giường, nước mắt khẽ chảy xuống vết thương trên mặt, cảm giác đau như cắt từng miếng thịt truyền đến.
-”Mẹ... con xin lỗi.”