Cô Gái Mang Tên Tự Tại

Chương 9: Chương 9: Ánh chớp chợt tối




Sau khi Trình Tử Chấp chuyển trường đến trường Bát Nhất, đã làm cho toàn bộ các lớp sơ trung năm ba náo động không ít. Tất cả bạn học lớp 3 đối với cậu nam sinh tuấn tú mới đến này quả thực tôn kính vô cùng, mỗi lần buôn dưa lê không phải nói đến thành tích học tập của bạn học Trình Tử Chấp ưu tú như thế nào thì cũng là bạn học Trình đa tài đa nghệ ra sao, rồi lại dí dỏm hài hước, còn cả bình dị gần gũi nữa. Hứa Tự Tại nghe nhiều đến nỗi lỗ tai cũng muốn lên kén luôn, thầm nghĩ: “Biết cậu ta đã nhiều năm, sao mình lại không phát hiện ra tên này lại có nhiều ưu điểm đến vậy.”

Học sinh lớp 6 nghe nói Trình Tử Chấp chuyển trường tới đây, vội vàng hỏi Quan Mỹ Vân: “Cậu ấy tới đây học là đặc biệt vì cậu đúng không?” Quan Mỹ Vân si ngốc cười, “Cậu ấy nói đã muốn chuyển tới Bát Nhất sớm hơn để học với tớ” , “Oh” tiếng la của các bạn lớp 6 hâm mộ nhìn bạn học Quan, “Có bạn trai như thế quá tuyệt đi!” Quan Mỹ Vân đỏ mặt trong tiếng khen của đám bạn, cả khuôn mặt như trái táo chín.

Các lớp khác nghe nói lớp 3 có một anh chàng cực đẹp trai mới chuyển tới, hơn nữa thành tích còn rất giỏi, lại làg hot boy nổi tiếng nhất ở trung học thuộc đại học R, ai cũng đều đến xem, cả cửa lớp cùng cửa sổ của lớp 3 đều bị bao vây đến nỗi nước chảy không lọt.

Thấy tình huống như vậy, Hứa Tự Tại lắc đầu nguầy nguậy, “Nghiệp chướng mà, quả thực là nhiễu loạnan ninh trật tự xã hội!”

Nghiêm Băng thấy cô lẩm bẩm, liền hỏi: “Hứa Tự Tại, cậu sao thế?”

Hứa Tự Tại cười ha hả, “Phật dạy: không thể nói, không thể nói!” Nghiêm Băng cười ha ha, “Cậu tin Phật từ khi nào?”

“Phật luôn ở trong lòng tớ!” Hứa Tự Tại chắp tay trước ngực, nghiêm mặt nói với Nghiêm Băng.

Chỗ ngồi của Trình Tử Chấp là ngay phía sau Hứa Tự Tại và Nghiêm Băng, nghe thấy hai người họ đùa giỡn, Trình Tử Chấp dùng bút máy chọt vào người Hứa Tự Tại: “Các cậu nhỏ tiếng giùm cái đi?” Không đợi Hứa Tự Tại nói, Nghiêm Băng nói trước, “Xin lỗi nhé, lúc trước phía sau không có ai ngồi, bọn tôi chỉ theo thói quen thôi.” Trình Tử Chấp cũng không tiện so đo nữa.

Giờ giải lao giữa tiết, Vận Chấp đến tìm Trình Tử Chấp để lấy sách giáo khoa, thấy Hứa Tự Tại, hỏi “Chị cũng học lớp này ạ?” Hứa Tự Tại gật đầu, Vận Chấp nói: “Thật tốt quá, sau này em có thể thường xuyên tới tìm anh chị chơi rồi.” Hứa Tự Tại ngó các bạn trong lớp một cái, lại cảm thấy chả có gì vui cả.

Giờ tan học, Hứa Tự Tại giống như ngày thường đi nhờ xe đạp của Nghiêm Băng đến trạm xe bus. Vừa ra cổng trường liền thấy tài xế Nhà họ Trình đang đợi để đón người, Quan Mỹ Vân và Trình Tử Chấp cùng đi ra, Vận Chấp đi theo phía sau. Hứa Tự Tại giục Nghiêm Băng chạy nhanh lên một chút, tránh để một hồi bị bọn họ nhìn thấy.

Nhưng Vận Chấp tinh mắt lại thấy Hứa Tự Tại ngay, cô bé ngồi ở trong xe la lên: “Hứa Tự Tại, cùng đi với bọn em nhé!”

Hứa Tự Tại lắc đầu, “Mọi người cứ đi trước đi!”

Vận Chấp kêu tài xế dừng xe, tự mình đi xuống, “Chị Tự Tại, đi cùng đi chị, dù sao chúng ta đều ở chung một khu, hơn nữa bây giờ chị còn học chung lớp với anh trai em nữa, đừng khách sáo mà!” Nghiêm Băng tò mò đánh giá Trình Vận Chấp, cậu biết cô bé này, là em gái của Trình Tử Chấp.

Hứa Tự Tại và Trình Tử Chấp ở cùng chỗ, chẳng lẽ? Nghiêm Băng nhất thời nhớ tới điều gì? Hỏi: “Hứa Tự Tại, nhà cậu ở trong đại viện hả?”

Lúc này, Trình Tử Chấp cũng xuống xe rồi, “Không sai, nhà cậu ấy cũng ở trong đại viện.” Cậu trả lời Nghiêm Băng.

Sắc mặt Nghiêm Băng tối sầm lại, nhìn Hứa Tự Tại, nói “Thì ra cậu cũng là con em của cán bộ cao cấp! Thật không ngờ.”

Hứa Tự Tại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Băng, muốn giải thích nhưng lời nói không sao thoát ra khỏi miệng được.

Nghiêm Băng nói: “Nếu các cậu đều ở cùng một chỗ thì cùng nhau đi đi! Xin lỗi, tôi đi trước.” Nghiêm Băng đạp xe đi như bay, quên mất cặp sách của Hứa Tự Tại vẫn còn để trên giỏ xe.

Hứa Tự Tại oán hận nhìn Trình Tử Chấp, “Sao mỗi lần gặp phải cậu đều không có chuyện gì tốt đẹp?” Trình Tử Chấp cũng bất ngờ với phản ứng của Nghiêm Băng, lại còn bỏ rơi Hứa Tự Tại tự mình đạp xe đi mất.

Vận Chấp cũng thấy mơ hồ, cô bé không biết việc mình hảo tâm cho chị Tự Tại đi nhờ xe lại khiến mọi người đều không vui như vậy.

Hứa Tự Tại dần tĩnh tâm lại sau đó giải thích với Vận Chấp, “Em đừng tự trách, chuyện này không liên quan đến em. Cảm ơn ý tốt của em, nhưng hôm nay chị muốn tự mình đi.”

Nhìn Hứa Tự Tại từ từ đi xa dần, Vận Chấp hỏi ông anh trai: “Có phải em đã làm sai rồi? ” “Không đâu, chỉ là Tự Tại không giống với chúng ta mà thôi!” Trình Tử Chấp và em gái quay lại trên xe.

Xe khởi động lần nữa, Trình Tử Chấp nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy bóng dáng cô đơn gầy yếu của Hứa Tự Tại từ từ biến mất trong tầm mắt của cậu.

Tập vé tháng và ví tiền của Hứa Tự Tại đều nằm trong cặp sách, cặp sách lại bị Nghiêm Băng mang đi, trên người cô không có một đồng. Đứng ở trạm xe buýt một hồi lâu, nhìn dòng người đến rồi đi, cô chưa bao giờ cảm thấy cô độc như vậy.

Cô gọi điện thoại cho ông nội, nói cho ông bà biết cô bận chút việc, đến tối mới về nhà được.

Cô dùng chân đo khoảng cách từ trường học về đến nhà, cô nghĩ mãi không thông, tại sao tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường để đánh giá các con em của cán bộ cao cấp, giống kiểu vừa sinh ra trên người bọn họ đã có ánh hào quang đặc biệt.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự biểu hiện ra sự cao ngạo, vênh váo? Hay là vô tình biểu lộ ra sự xa xỉ cao sang hay kiêu kì?

Sắc trời dần dần tối xuống, Hứa Tự Tại đang đi trên đường, cái bụng đói meo của cô cũng réo gọi không thôi. Bây giờ cô hận muốn chết tên xấu xa Trình Tử Chấp kia, trong lòng không ngừng thăm hỏi tổ tông tám đời nhà cậu ta. Cũng may đường về nhà cũng không còn xa, Hứa Tự Tại bước nhanh trở về.

Trình Tử Chấp đứng ở cửa đại viện đang nói chuyện bảo vệ, thấy Hứa Tự Tại tới, cậu bước lại gần, nói: “Cậu bò về đấy à? Tôi đứng ở đây chờ cậu cả tiếng đồng hồ rồi đó.”

Hứa Tự Tại đang tức giận, cũng hét lớn lên: “Cậu còn dám nói, nếu không phải vì cậu, tôi đã sớm về đến nhà, ai bảo cậu ở đây chờ tôi hả? Chờ một tiếng đáng đời cậu!” Nói xong vẫn không quên lườm cậu một cái.

“Đúng là làm ơn mắc oán mà!” Trình Tử Chấp thấy cô bình an trở về cũng đi vào trong viện.

Sáng hôm sau, lúc Hứa Tự Tại tới trường, Nghiêm Băng đã đến, cậu đang cúi xuống bàn làm bài tập, nhìn thấy Hứa Tự Tại, vẻ mặt rất mất tự nhiên, nói: “Xin lỗi vì hôm qua đã mang theo cặp sách của cậu!”

Hứa Tự Tại cười nhẹ, “Không sao, không biết cậu có giúp tớ làm hết bài tập chưa? Nếu chưa thì hôm nay tớ sẽ tiêu mất!” Nghiêm Băng dụi mắt, nói: “Của tớ cũng chưa làm, đến lúc đó cùng chịu phạt vậy!”

Cả ngày, Nghiêm Băng cũng ít nói, Hứa Tự Tại cũng không lên tiếng, ngay đến Trình Tử Chấp ngồi phía sau cũng yên tĩnh một cách lạ thường. Giờ tự học buổi chiều, Hứa Tự Tại gặp phải câu khó, muốn hỏi Nghiêm Băng, nhưng không biết làm thế nào để xóa đi sự trầm mặc, cô đành thở dài, sao mình tự nhiên lại đi đắc tội với người bạn tốt của mình vậy?

Nhìn thấy bộ dạng Hứa Tự Tại đứng ngồi không yên, Trình Tử Chấp ném xuống bút máy trong tay, nói: “Shit, Nghiêm Băng cậu đi ra ngoài cho tôi.” Nói xong liền túm áo Nghiêm Băng lôi ra ngoài, các bạn trong lớp không biết chuyện gì, nhìn theo bọn họ ra khỏi phòng học.

Qua 15 phút hai người mới trở lại, Nghiêm Băng mang về thêm một bên mắt bị thâm tím, Hứa Tự Tại quay đầu lại nhìn Trình Tử Chấp, cái tên ác ma bạo lực này thật sự ra tay đánh Nghiêm Băng thật! Hứa Tự Tại liền quơ quơ quả đấm ra trước mặt Tử Chấp, vừa định mở miệng chất vấn cậu tại sao lại đánh Nghiêm Băng? Lại bị Nghiêm Băng giữ lại, “Tớ không sao.” Hứa Tự Tại mới thôi.

Giờ tan học, Nghiêm Băng nói với Hứa Tự Tại: “Hôm qua tớ xin lỗi nhé, hại cậu phải quốc bộ về nhà.” Hứa Tự Tại lắc đầu.

Nghiêm Băng tiếp tục nói: “Biểu hiện hôm qua của tớ vô cùng kém cỏi, tớ vẫn cho là cậu cũng giống tớ là con cái của người dân bình thường, hôm qua nghe được Trình Tử Chấp nói các cậu ở chung một đại viện, thật sợ hết hồn, thì ra cậu là hậu duệ của Hứa nguyên soái.”

Hứa Tự Tại hỏi: “Việc tớ là con nhà ai rất quan trọng sao?”

Nghiêm Băng cười gượng: “Không quan trọng, chỉ là khi nghe được bối cảnh nhà cậu liền cảm thấy tương phản quá xa, thật ra suy nghĩ cẩn thận lại, cậu cũng không có biểu hiện gì khác với mọi người cả.”

“Vậy là đúng rồi, vốn chúng ta cũng không có gì khác nhau mà.” Hứa Tự Tại vỗ vai Nghiêm Băng, “Có một số việc, cậu không nói thì người khác vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ phát hiện đâu”

“Hứa Tự Tại mà tớ biết luôn giống chúng tớ, vẫn rất bình dân hóa nha!” Nghiêm Băng dọn đồ vào cặp sách, “Đi thôi, thuận đường tớ chở cậu đến trạm xe.”

Hứa Tự Tại hít sâu một hơi, “Có xe đi ké tốt quá đi, hôm qua đi bộ nhiều, hại chân mình đến giờ vẫn còn đau!”

“Ngốc, sao cậu không đón xe? ”

“ Vé tháng và tiền đều để trong cặp xách rồi. ”

“ Vậy sao không gọi cho tớ? ”

“Tớ quên mất số của cậu. ”

“Nói cậu ngốc, còn không thừa nhận!” Giọng nói của hai người dần dần đi xa.

Trình Tử Chấp nhìn bóng lưng của hai người họ, đột nhiên phát hiện tự mình đã làm ra một chuyện rất ngu xuẩn, để cho bọn họ cãi nhau, rồi chiến tranh lạnh đi, mắc mớ gì tới mình chứ? Không chừng mình còn có thể làm ngư ông đắc lợi nữa! Nhưng cậu lại không nỡ nhìn Hứa Tự Tại buồn bã, lại nhất định phải quản chuyện đó cho bằng được mới chịu. Trình Tử Chấp phát hiện bản thân tự nhiên trở nên thiện lương, haha.

Tan học về nhà, Vận Chấp thần bí tới phòng Trình Tử Chấp, đóng kỹ cửa lại, xác nhận nhiều lần bên ngoài không có ai nghe lén, mới nói: “Bạn Lý Mạt Lỵ lớp em bảo em đưa cái này cho anh!” Vận Chấp lấy ra từ trong túi quần một phong thư đã được dán kĩ rất đẹp.

“Cái gì?” Trình Tử Chấp đang đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên.

Vận Chấp đưa cho anh trai: “Anh tự xem đi!”

Một lát sau, Trình Tử Chấp mới dời ánh mắt từ trên sách qua, nhìn Vận Chấp “Cái gì hả?” Cậu mở phong thư ra, một trang thư màu hồng rơi xuống bàn.

Vận Chấp nói: “Anh mau xem đi mà!”

Trình Tử Chấp mở lá thư ra, bên trên dùng nét dòng chữ nguệch ngoạc: Chào anh Trình Tử Chấp, em rất thích anh. Cuối tuần này là sinh nhật của em, hoan nghênh anh tới nhà em chơi!

Trình Tử Chấp ném lá thư qua một bên, “Linh tinh gì thế?”

Vận Chấp nói: “Anh có đi hay không? Bạn em năn nỉ em cả buổi đấy!”

“Không rảnh mà đi làm chuyện linh tinh với mấy đứa!” Trình Tử Chấp lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Vận Chấp cong lên cái miệng nhỏ nhắn: “Anh thì có gì đặc biệt hơn người chứ, không đi thì thôi!” Nói xong nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa lại.

Đúng lúc bảo mẫu đi vào đưa nước trái cây, suýt chút nữa thì đụng phải, bảo mẫu cẩn thận hỏi Trình Tử Chấp: “Vận Chấp làm sao vậy? Dì có nên ép luôn cho Vận Chấp một ly luôn không?”

Trình Tử Chấp nói: “Nó bị khùng rồi ạ, dì không cần để ý tới nó!”

Trình Tử Chấp đọc sách xong, dọn dẹp bàn, nhìn thấy lá thư Vận Chấp đem tới, đang lẳng lặng nằm ở trên bàn, Trình Tử Chấp nhìn chằm chằm vào nó, có lẽ đây là một phương thức biểu đạt tâm ý không tệ!

Trình Tử Chấp đi lấy tờ giấy, suy nghĩ mất nửa ngày, rốt cục viết xuống mấy hàng chữ: Dưới cây hòe già từng có ký ức tuổi thơ tươi đẹp, trên bàn xích đu đung đưa cùng thanh mai trúc mã, tôi ở trên thảm cỏ xa xa nhàn nhã đứng vẽ tranh, dùng nét vẽ miêu tả nội tâm nơi sâu nhất bằng những màu sắc rực rỡ tươi đẹp nhất.

Trình Tử Chấp từ nhỏ đọc nhiều sách vở, đương nhiên tài văn chương nổi bật, viết vài câu thơ trữ tình với cậu mà nói dễ như cơm bữa, cậu gấp lại tờ giấy rồi tiện tay kẹp vào cuốn sách vừa mới đọc, rồi đi chơi game luôn.

Vận Chấp tức giận xong một lúc, mới nhớ tới lá thư của Lý Mạt Lỵ viết cho Trình Tử Chấp vẫn còn để trên bàn của anh trai, vội quay trở lại lấy. Lại không cẩn thận đụng phải ly nước trên bàn. Trong ly vẫn còn chút nước trái cây nên bị đổ ra ngoài, Vận Chấp vội tìm khăn giấy để lau, trong lúc bối rối lại làm rớt ra trang giấy trong sách. Lau khô bàn sạch sẽ rồi, Vận Chấp mới nhớ tới tờ giấy nên mở ra xem.

Vừa đọc một cái, Vận Chấp liền vui mừng, “Ha ha, bị em tóm được rồi nhé!” Cô nhận định đây là thư tình ông anh mình viết cho Quan Mỹ Vân, nếu như cầm cái này đi uy hiếp Trình Tử Chấp không biết sẽ như thế nào? Vận Chấp lén lút lấy thư đi, rồi đem sách để lại vị trí.

Hôm sau lúc đi học, Trình Tử Chấp nhớ tới bài thơ ngắn hôm qua còn kẹp ở trong sách giáo khoa, nhưng tìm mãi lại không thấy, còn lật tung cặp sách lên để tìm, vẫn không tìm được, chẳng lẽ không cẩn thận làm mất rồi? Trình Tử Chấp cũng không quá để ý nhiều, mất thì thôi, dù sao viết cũng ẩu, cho dù người khác đọc cũng không hiểu được.

Sau khi Vận Chấp lấy đồ của anh trai đi, để ở trong cặp xách, qua hai ngày cũng quên mất luôn.

Đến thứ sáu, Trình Tử Chấp đột nhiên nhớ tới cuối tuần này là sinh nhật của bạn cùng lớp với Vận Chấp, bèn nói với cô em gái mình: “Cuối tuần này em đi dự sinh nhật bạn, mang thêm một phần quà, coi như là anh tặng, chuyển lời với bạn em là anh rất hoan nghênh cô bé tới nhà mình chơi, anh sẽ coi cô bé như em ruột mà đối đãi!”

Vận Chấp tò mò nhìn anh trai: “Anh khách khí như vậy từ khi nào thế hả?”

Trình Tử Chấp nói: “Nếu em cảm thấy như vậy không thích hợp thì thôi.”

Vận Chấp cười nói: “Dĩ nhiên thích hợp rồi, thật không hổ là anh trai của em mà!”

Lúc Vận Chấp đi chọn quà mới nhớ tới lá thư tình mà Trình Tử Chấp viết cho Quan Mỹ Vân còn nằm ở trong cặp xách của cô, vì muốn đáp tạ tình nghĩa của anh trai, cô quyết định làm người đưa tin một lần, tự mình đem thư đưa qua cho Quan Mỹ Vân.

Cho tới nay Quan Mỹ Vân đều luôn là người ủng hộ và người theo đuổi Trình Tử Chấp, thấy bức thư Trình Tử Chấp viết, Quan Mỹ Vân biết đây là cậu muốn bày tỏ với cô, trong tim Quan đại mỹ nữ tự nhiên cũng vui mừng đến nở hoa vậy. Cô cất giữ lá thư này lại, để vào ngăn kéo, khoá lại.

Thứ hai đi học, Quan đại mỹ nữ dày công chưng diện một hồi, càng lộ ra nét như hoa như ngọc.

Lúc ăn cơm trưa, Hứa Tự Tại và Nghiêm Băng tới trước, mua xong cơm, hai người chọn một cái bàn ít người ngồi xuống, Vận Chấp nhìn thấy Hứa Tự Tại, cũng ngồi xuống cùng, “Chị Tự Tại, đã lâu không gặp!” Cô chào hỏi với Hứa Tự Tại, Hứa Tự Tại nói: “Một mình em đi thôi hả?” Vận Chấp chỉ vào chỗ Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân đang mua cơm nói: “Còn có hai người họ!”

Hứa Tự Tại vừa ăn cơm vừa cùng Nghiêm Băng thảo luận về trận bóng rổ tuần này, cò về Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân thì cô làm lơ coi như không thấy, cũng là Nghiêm Băng chủ động chào hỏi Trình Tử Chấp. Sau đó thì ai ăn cơm của người nấy.

Vận Chấp nhìn hôm nay Quan Mỹ Vân trang điểm quá đậm, liền cố ý nói: “Chị Mỹ Vân hôm nay thật xinh đẹp, có thể đẹp ngang với hoa đán trong Kinh kịch nha!”

Trình Tử Chấp trách mắng cô: “Quá dốt bày tỏ rồi, làm gì có kiểu khen người ta như vậy chứ? Ra ngoài đừng có nói là em gái của anh, quá mất mặt !”

Vận Chấp nói: “Em cũng đâu có khen anh đâu, anh gấp cái gì? Đúng là quan tâm thanh mai trúc mã quá nha!”

Trình Tử Chấp đập cô một chút: “Em nói nhăng nói cuội gì đó? Cẩn thận anh cho một trận!”

Hứa Tự Tại cùng Nghiêm Băng đều dừng lại nhìn bọn họ.

Vận Chấp le lưỡi: “Dưới cây hòe già từng có ký ức tuổi thơ tươi đẹp, trên bàn xích đu đung đưa cùng thanh mai trúc mã, tôi ở trên thảm cỏ xa xa nhàn nhã đứng vẽ tranh, dùng nét vẽ miêu tả nội tâm nơi sâu nhất bằng những màu sắc rực rỡ tươi đẹp nhất…Cứ như là em không biết cái gì ấy!”

“Em lấy tờ giấy đó?” Vẻ mặt Trình Tử Chấp lập tức trở nên nghiêm khắc.

“Đúng đó, ” Vận Chấp gật đầu, “Em còn giúp anh làm chuyện tốt đến cùng, tự mình thay anh đưa tận tay chị Mỹ Vân kìa !” Vận Chấp cười đắc ý.

“Trình Vận Chấp, mày…” Trình Tử Chấp bỗng đứng phắt lên, túm lấy cổ áo Vận Chấp “Mày ăn no không có chuyện làm đúng không?”

Hứa Tự Tại nghe thấy Vận Chấp đọc bài thơ kia, có chút buồn cười, rõ ràng là viết cho Quan Mỹ Vân mà, nếu Vận Chấp thay cậu ta đưa cho Quan Mỹ Vân, vậy cậu ta còn lo cái gì? Chỗ cô ngồi cách chỗ Vận Chấp gần nhất, tất nhiên là không thể để cho cậu ta hành hung người rồi,“Này, không được bắt nạt kẻ yếu nha!” Cô đẩy quả đấm của Trình Tử Chấp ra, Nghiêm Băng cũng đi qua kéo cậu ngồi xuống, “Đừng nóng, có gì từ từ nói mà!”

Quan đại mỹ nữ nghe thấy Vận Chấp đứng trước mặt vài người đọc lên bài thơ ngắn kia, có chút xấu hổ, mặt đỏ giống như thoa phấn má hồng, nhìn Trình Tử Chấp trìu mến, nói: “Đừng trách Vận Chấp nữa, thơ cậu viết rất hay, ý cảnh rất đẹp, tớ rất thích, hơn nữa đó cũng là hình ảnh đẹp nhất trong trí nhớ của tớ.”

Trình Tử Chấp ngồi ở chỗ đó, cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm, không có cách nào giải thích, không có cách nào suy nghĩ, Thượng Đế!, tại sao lại như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.