Thời gian lặp
đi lặp lại trong sự tuần hoàn, cuộc sống cũng theo vòng tuần hoàn lao về phía trước, mối quan hệ giữa Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại cũng theo số
tuổi tăng lên mà dần được cải thiện, nhưng bọn họ cuối cùng cũng không
thể trở thành bạn của nhau.
Kết thúc sơ trung năm 3, các bạn học
sinh lớp 3 vì muốn đặt một dấu chấm tròn trĩnh cho cuộc sống sơ trung
nên đã hẹn nhau cùng đi hát Karaoke. Trút bỏ đi bộ đồng phục học sinh
xuống, thay bằng những trang phục đẹp nhất mà thường ngày vẫn cất ở đáy
tủ, tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, trái tim luôn sục sôi làm sao có
thể an phận? Đám thiếu niên trẻ trung rạng rỡ như hoa ấy đang phấn đấu
với những ước mơ của mình.
Hứa Tự Tại mặc một chiếc váy lụa liền
thân màu vàng nhạt làm tôn lên làn da trắng hồng rạng rỡ, đôi mắt to
tròn long lanh, sáng trong như ngọc, toả sáng rạng ngời. Ủy viên sinh
hoạt lớp nói: “Quá không có thiên lý rồi, Hứa Tự Tại ăn diện vào sao có
thể xinh đẹp đến vậy chứ?” Nghiêm Băng nhìn thấy Hứa Tự Tại hai mắt cũng sáng ngời theo: “Thật đúng là đẹp hơn lúc bình thường nhiều!”
Trình Tử Chấp do phải đợi Quan Mỹ Vân mới tới trễ nhất, Quan Mỹ Vân rất thích tham dự những hoạt động của lớp 3 nên đương nhiên sẽ không bỏ qua
chuyện náo nhiệt như hát Karaoke này rồi. Lúc Trình Tử Chấp nhìn thấy
Hứa Tự Tại cũng trở nên sững sờ, bình thường chỉ cảm thấy Hứa Tự Tại
khác người khác một chút thôi, cũng không phát hiện có chỗ nào xinh đẹp
hơn người ! Hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy? Trình Tử Chấp nhịn không
được nhìn cô nhiều hơn, vừa lúc Hứa Tự Tại cũng chú ý tới sự xuất hiện
của bọn họ, tầm mắt rơi trên người Trình Tử Chấp, hai ánh mắt giao nhau
trong không trung, đồng thời lại tách ra chuyển dời tầm mắt đi chỗ khác.
Nghiêm Băng thân là lớp trưởng, đầu tiên là giới thiệu đơn giản cho mọi người
một chút về hoạt động lớp và chuyển lời yêu cầu của chủ nhiệm lớp về
hoạt động này, sau đó mới bắt đầu hoạt động. Bởi vì đa số học sinh sơ
trung đều được tuyển thẳng, nên vẫn phải tiếp tục học ở Bát Nhất Trung,
chỉ có số ít người đăng kí thi vào trường khác, nếu không thể thi đậu,
cuối cùng vẫn có thể học tiếp ở Bát Nhất. Cho nên các bạn học sinh cũng
không tỏ ra buồn bã vì chia li, biểu hiện ra nhiều hơn là sự hăng hái và điên cuồng.
Ủy viên sinh hoạt lớp nhất định lôi kéo Hứa Tự Tại
hát bài “Cô bé đối diện, hãy nhìn sang đây”, làm cho các bạn phải ôm
bụng cười, Nghiêm Băng hát bài “Bến Thượng Hải”, một bài hát chính của
bộ phim cùng tên, giọng hát cậu thể hiện cũng trầm bổng đầy cảm xúc.
Không khí trong phòng nhất thời sôi động hẳn lên, mọi người tận lực cổ
vũ bằng cách đập lon bia vào nhau. Hôm nay tất cả mọi người đều uống
không ít, nhất là nam sinh, ai cũng đều mặt đỏ tới mang tai.
Các
học sinh lớp 3 ai cũng biết anh chàng hot boy Trình Tử Chấp nổi tiếng
với giọng ca vàng, là giọng ca chính trong ban đồng ca của trường, cho
nên nổi hứng dụ dỗ cậu phải hát một bài. Hôm nay Trình Tử Chấp uống khá
nhiều, lần đầu uống nhiều như vậy, đầu thật có chút choáng váng. Cậu
buông lon bia đang uống được một nửa trong tay xuống, cầm lấy micro,
nói: “Bài hát ‘ Đồng niên’, tưởng nhớ thời thơ ấu tươi đẹp của chúng ta, hi vọng bạn Hứa Tự Tại có thể hát cùng tớ.” Nói xong, cậu cầm một micro khác đợi cô lên bước lên trên bục hát. Hứa Tự Tại không ngờ tới Trình
Tử Chấp lại nói ra yêu cầu như thế, cô nhìn thấy Trình Tử đứng ở trên
bục hát, ánh mắt thành khẩn cùng với những ánh mắt mong đợi của các bạn
xung quanh, cô dứt khoát đứng dậy bước lên bục. Bất kể Trình Tử Chấp
muốn giở ra chiêu trò gì, cũng tùy cậu ta.
Nhạc vang lên, Hứa Tự
Tại hát trước: “Trên cây đa ven hồ, tiếng ve sầu kêu mùa hè, trên bàn
xích đu cạnh sân thể dục, chỉ có cánh bướm đậu trên đó, … Cậu trai lớp
bên cạnh, sao vẫn chưa đi qua trước cửa sổ của tôi, trong miệng là đồ ăn vặt, trong tay là truyện tranh, trong tim là mối tình đầu thời thơ ấu…” Hứa Tự Tại một bên hát một bên nghĩ tới cây hòe già xanh tươi trong đại viện, nghĩ cái xích đu thong dong, giản dị, nghĩ tới khuôn mặt vẫn còn
hơi hướm nét trẻ thơ của Ninh Hạo và Trình Tử Chấp, nghĩ tới….Hoá ra
thời thơ ấu dù thế nào, đều rất khó quên.
Hứa Tự Tại bất tri bất
giác dừng lại, Trình Tử Chấp rất tự nhiên hát nối tiếp: “Trong cuộc sống có bao nhiêu ngày một mình nhìn bầu trời rồi ngẩn ngơ, thời thơ ấu cứ
như vậy tò mò, cứ như vậy ảo tưởng, cứ như vậy cô đơn…Đến khi nào mới có thể lớn lên giống như bạn học lớp trên và khuôn mặt trưởng thành, mong
ngóng ngày nghỉ trông chờ ngày mai, hy vọng thời thơ ấu lớn khôn lên,
một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm, hy vọng thời thơ ấu
lớn khôn lên.”
“Một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một
năm, hy vọng thời thơ ấu lớn khôn lên.” Giọng hát của hai người cuối
cùng hoà chung lại với nhau.
Hứa Tự Tại đang nhìn Trình Tử Chấp,
người trước mặt cô đã lớn rồi, vóc dáng ước chừng cao hơn cô một cái
đầu, trên mặt cũng xuất hiện lớp râu nhàn nhạt màu xanh, thời thơ ấu cứ
như thế đã trôi xa rồi ư? Cô rơi vào sự mơ màng.
Trình Tử Chấp
cũng đang nhìn Hứa Tự Tại, chỉ mong bài hát Đồng niên này có thể khiến
cô bạn hóa giải địch ý với mình, từ đó có cơ hội làm bạn lại từ đầu.
Hai người nhìn nhau rất lâu, một người là khuôn mặt hoài niệm và mơ màng,
một người là khuôn mặt ước mơ và mong đợi; một người trong mắt mờ mịt
giăng đầy sương, một người trong mắt toả sáng. Các bạn xung quanh ai
cũng lẳng lặng nhìn bọn họ, qua thật lâu, dưới bục hát mới vang lên
tiếng vỗ tay và tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đến khi Hứa Tự Tại giật
mình bừng tỉnh thì Trình Tử Chấp đã kéo tay cô chào cảm ơn rồi! Xuống
bục, Hứa Tự Tại muốn rút tay về, lại bị Trình Tử Chấp nắm thật chặt, cậu trịnh trọng nhìn cô, nói: “Hứa Tự Tại, bắt đầu từ hôm nay chúng ta làm
bạn tốt đi?”
Hứa Tự Tại nhất thời có loại xúc động muốn cười to, nói: “Trình Tử Chấp, mắt của cậu có vấn đề hả?”
Trình Tử Chấp lắc đầu: “Không vấn đề, tôi muốn làm bạn với cậu!”
Hứa Tự Tại dùng sức rút tay về, bởi vì quá dùng sức, liên tiếp lùi về phía
sau vài bước, suýt nữa té lăn trên đất: “Cậu nhìn cho rõ vào, tôi là Hứa Tự Tại!”
“Ừ! Tôi biết!” Trình Tử Chấp đỡ lấy Hứa Tự Tại, “Tôi nói thật lòng đó!”
Hứa Tự Tại vừa định nói chuyện, lại bị người bên cạnh Trình Tử Chấp đẩy ra, cô nghe được giọng Quan Mỹ Vân từ phía sau: “Tử Chấp, cậu có sao không? Có phải uống nhiều bia quá không?” Cô thuận thế đỡ lấy cánh tay Trình
Tử Chấp, lạnh lùng nhìn Hứa Tự Tại.
Hứa Tự Tại phát hiện Quan Mỹ
Vân có địch ý nặng nề với mình, muốn xoay người tránh ra, lại bị Trình
Tử Chấp kéo lại: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi.”
Hứa Tự Tại vò đầu,
“Cậu, chưa bao giờ là kẻ thù của tôi. Nhưng, chúng ta rất khó trở thành
bạn tốt!” Nói xong, Hứa Tự Tại vội vã bỏ đi. Nếu không phải bị Quan Mỹ
Vân lôi lại, Trình Tử Chấp nhất định sẽ đuổi theo hỏi tại sao.
Hứa Tự Tại mượn cơ hội đi toilet nghĩ đi nghĩ lại tới lời Trình Tử Chấp
nói, “Tôi muốn làm bạn với cậu!” Chẳng lẽ Trình Tử Chấp đột nhiên thay
đổi rồi, không chán ghét cô nữa? Suy nghĩ cẩn thận lại, làm sao có thể
chứ? Từ nhỏ đến lớn, Trình Tử Chấp tới đâu mà chả muốn gây sự với cô,
sao hôm nay lại đột nhiên nói những lời như vậy? Hay là lại muốn gây
phiền toái với cô? Cô dùng nước lạnh vỗ lên mặt, kỳ lạ, mình đâu có uống bia a, sao mặt lại đỏ như vậy?
Từ toilet đi ra ngoài, Hứa Tự Tại đụng phải Nghiêm Băng, nói với cậu ta buổi tối còn còn có chút chuyện
phải làm, muốn về nhà sớm một chút. Nghiêm Băng nhìn bộ dạng mất tự
nhiên của cô, hỏi tại sao? Có cần cậu đưa cô về hay không? Hứa Tự Tại
lắc đầu, “Không cần, các cậu cứ tiếp tục chơi đi!”
Nghiêm Băng đi cùng cô ra ngoài, lại bị cô đẩy trở về, “Thật không cần đâu mà, các cậu cứ tiếp tục, ngày mai liên lạc sau!” Hứa Tự Tại chơi đến một nửa thì
lặng lẽ rút lui. Cho nên cô không biết đêm đó sau khi cô rời đi mọi
người đã điên cuồng hát song ca, liều mạng uống rượu, cả đám nam sinh
đứa nào đứa nấy đều say như chết!
Kỳ nghỉ hè trôi qua, Quan Mỹ
Vân cũng chuyển đến học lớp 3, trong lúc này, danh tiếng của lớp 3 lại
nổi lên dữ dội, nam sinh đẹp trai nhất, nữ sinh xinh đẹp nhất trường đều tập trung ở lớp 3, đồng thời lớp 3 này cũng tập trung nhiều con em cán
bộ cao cấp, cho nên các lớp khác đều gọi lớp 3 là “Lớp thái tử”.
Kì học mới năm nhất cao trung, Trình Tử Chấp được chọn làm lớp trưởng,
thay thế cho người ba năm qua đã độc quyền chiếm cứ chức vụ này là
Nghiêm Băng, Quan Mỹ Vân tranh cử thành công chức ủy viên sinh hoạt lớp. Hứa Tự Tại từ chức lớp phó văn thể mỹ, hưởng thụ cuộc sống làm “thường
dân” an nhàn, có thời gian sẽ luyện Piano, cuộc sống và học tập đều đều
thoải mái tự tại.
Hứa Tự Tại là học sinh lười nhác nhất, nhưng
thành tích thì không hề kém nhất, giống như Trình Tử Chấp đều là học
sinh có thành tích ưu tú nhất, mà lại không phải là học sinh chăm chỉ
học tập nhất. Nhưng Quan Mỹ Vân thì lại không được may mắn như thế, môn
Tiếng Anh của cô ấy vẫn rất kém, thuộc loại top cuối lớp, điều này khiến Quan đại mỹ nữ lo lắng gần chết, cho nên tiết tự học của buổi chiều cô
luôn vây lấy Trình Tử Chấp học bổ túc Tiếng Anh.
Sự phát âm chuẩn xác của Trình Tử Chấp đều ảnh hưởng đến Nghiêm Băng cùng Hứa Tự Tại,
ban đầu bọn họ còn có thể chịu được, không phải chỉ thỉnh thoảng đọc vài câu Tiếng Anh thôi sao? Nhưng lâu dần, Hứa Tự Tại phát hiện buổi chiều
tự học ngoại trừ nghe thấy giọng nói nam trầm dễ nghe của Trình Tử Chấp
cùng với bản lĩnh khẩu ngữ kém cỏi của Quan Mỹ Vân ra thì hoàn toàn
không thu hoạch thêm được gì, cô bắt đầu thấy bất mãn đối với Trình Tử
Chấp, cũng không phải là giờ tập đọc buổi sáng, ngày ngày có cần phải
lớn tiếng đọc tiếng Anh vậy không chứ?
Cho nên, và một buổi chiều đẹp trời nọ, Hứa Tự Tại rốt cục đã lên tiếng: “Trình Tử Chấp, cậu làm
ảnh hưởng đến giờ tự học của tôi! Phiền cậu đổi thời gian học được
không?”
Trình Tử Chấp đang sửa cách phát âm cho Quan Mỹ Vân, Quan đại mỹ nữ ở khâu phát âm thật đúng là thiếu sót trầm trọng, một âm sửa
đi sửa lại vài lần vẫn không đúng, Trình Tử Chấp không khỏi có chút cáu.
Hứa Tự Tại, một người vẫn luôn luôn không nói chuyện cùng cậu đột nhiên lại cảnh cáo mình bây giờ không phải là giờ học tập, có ý gì, chẳng lẽ
giọng của mình làm cho cô ghét đến thế sao? Trình Tử Chấp nhăn nhó cau
mày, “Không được! Tôi cứ thích học giờ này đó, thế nào?”
Hứa Tự Tại trừng mắt liếc cậu một cái, “Tùy cậu!” Nói xong, quay đầu đeo tai nghe lên nghe nhạc, không thèm để ý tới cậu nữa.
Trình Tử Chấp vẫn canh cánh trong lòng câu nói của Hứa Tự Tại “Cậu, chưa bao
giờ là kẻ thù của tôi. Nhưng, chúng ta rất khó trở thành bạn tốt!”,
Trình Tử Chấp muốn biết rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ vì thói quen của họ khác nhau? Hay làcô trời sinh đã nhìn cậu không thuận mắt?
Thấy
Hứa Tự Tại quay đầu đi, lại không để ý tới mình, Trình Tử Chấp càng nóng nảy, kéo áo Hứa Tự Tại: “Này, trái bí đao lùn, cậu nói cho rõ ràng đi,
tôi đọc Tiếng Anh thì chọc gì tới cậu hả?”
Hứa Tự Tại nghe thấy
cậu ta lại vừa gọi mình “Trái bí đao lùn” liền nói: “Cậu đừng có mà lại
gọi cái biệt danh khó nghe đó nữa được không hả?”
“Muốn gọi như thế nào là tự do của tôi!” Trình Tử Chấp cũng trợn mắt lên với cô.
“Vậy thì, chán ghét tên đầu heo như cậu cũng là tự do của tôi!” Hứa Tự Tại
chỉ vào mũi Trình Tử Chấp nói, Trình Tử Chấp có đời nào bị ai chỉ vào
mũi chửi như thế? Cậu nắm tóc Hứa Tự Tại, tiến đến trước mặt cô, nói
“Ngược lại, tôi lại thích trái bí đao lùn như cậu đó!” Quan Mỹ Vân và
Nghiêm Băng thấy Trình Tử Chấp ra tay nắm tóc Hứa Tự Tại, vội vàng kéo
cậu ra, lại vừa lúc nghe được câu kia của cậu, Quan Mỹ Vân nhất thời
sững người, đợi đã, Trình Tử Chấp rốt cuộc đang nói cái gì? Cô có nghe
lầm không?
Nghiêm Băng cũng nghe được Trình Tử Chấp nói câu kia,
cậu đăm chiêu nhìn Trình Tử Chấp, phát hiện trong ánh mắt của cậu xẹt
qua một loại kiên định, Nghiêm Băng đột nhiên cảm giác có chút vô lực.
Dĩ nhiên, người phản ứng kịch liệt nhất đối với câu nói kia phải là bạn
học Hứa Tự Tại, Trình Tử Chấp rõ ràng là đang sỉ nhục mình a, “Tôi thấy
cậu thích uống canh bí đao thì đúng hơn?” Vừa nói cô vừa cầm lấy ly nước của Trình Tử Chấp đổ trên đầu Trình Tử Chấp, bên trong còn một nửa ly
nước, tất cả đều đổ lên người Trình Tử Chấp. Tức khắc, bạn học Trình Tử
Chấp tuấn tú tiêu sái, phong lưu phóng khoáng đã trở nên vạn phần nhếch
nhác, ướt như chuột lột, trên tóc những giọt nước không ngừng nhỏ giọt.
Quan Mỹ Vân có chút há hốc mồm nhìn, cô cư nhiên quên cả lấy khăn giấy
lau giúp Trình Tử Chấp. Mọi người chẳng ai ngờ đến Hứa Tự Tại lại lấy
nước đổ lên người Trình Tử Chấp như thế, ai cũng đều mở to hai mắt nhìn, trời ạ, đây có còn là một Hứa Tự Tại luôn luôn ôn hòa, yếu đuối đây
không?
Nghiêm Băng vẫn giữ chặt Trình Tử Chấp, cậu sợ Trình Tử
Chấp một khi tức giận lên sẽ ra tay đánh Hứa Tự Tại, Nghiêm Băng nói:
“Trình Tử Chấp, thật sự giọng của các cậu rất lớn, ảnh hưởng tới tớ và
Hứa Tự Tại đang ôn tập, cậu ấy nói cậu cũng không sai! Bây giờ các cậu
cần bình tĩnh lại, ai cũng cần kiểm điểm lại bản thân đi.”
Trình
Tử Chấp nhìn thẳng Hứa Tự Tại, vừa rồi trong lúc gấp gáp cậu đã nói một
câu, câu nói mà trong đầu cậu luôn lượn lờ không ngờ lại khiến cho Hứa
Tự Tại dội nước lên người cậu? Ha ha, xem ra, bọn họ thật sự không hợp
nhau mà! Có lẽ, cô ấy nói rất đúng, bọn họ chưa bao giờ là kẻ thù, nhưng cũng rất khó trở thành bạn tốt! Trình Tử Chấp đột nhiên cảm thấy nhiệt
tình trong lòng đã nguội lạnh đi không ít.
Hứa Tự Tại rất hối
hận, thật ra cô chỉ là muốn cảnh cáo Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân một
chút thôi, để bọn họ nhỏ giọng xuống, không nghĩ tới trong cơn xúc động
lại dùng nước dội Trình Tử Chấp, hơn nữa còn đứng trước mặt cả lớp, aiz! Xem ra lần này lại kết oán kết thù với Trình Tử Chấp nữa rồi !
Hứa Tự Tại trước giờ vẫn ít nói, cho nên cô nói ít hay nói nhiều thêm vài
câu cũng sẽ không làm người khác cảm thấy bất thường, nhưng Trình Tử
Chấp thì lại khác, cậu luôn là nốt nhạc sôi động trong đám đông, là ánh
sao rực rỡ chói mắt nhất trên bầu trời, nếu như có một ngày nốt nhạc đó
im ắng, ánh sao mờ đi, mọi người nhất định sẽ cảm thấy bất thường, đúng
rồi, mấy ngày hôm nay, Trình đại công tử của chúng ta đúng là có chút
bất thường!
Vẻ mặt cậu lạnh nhạt, thần sắc buồn bã, thường xuyên nhìn nơi nào đó rồi ngẩn người, sau đó vô duyên vô cớ nổi cáu, Nghiêm
Băng vẫn làm thinh, đồng thời không tỏ thái độ gì, có đôi khi cậu gặp
phải vấn đề khó mới đi hỏi Trình Tử Chấp, lúc trước Trình đại công tử
còn có thể giảng bài giúp, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có kiên
nhẫn, chỉ là trả lời qua quýt vài câu, Nghiêm Băng cảm thấy gần đây
Trình Tử Chấp đúng là đã thay đổi thật rồi.
Trình Tử Chấp nhìn
bóng lưng Hứa Tự Tại đơn bạc gầy yếu, cô không phải là do trời sinh lạnh nhạt, không thích nói đùa, không thích làm nũng, chỉ có khi đối mặt với mình mới như vậy thôi? Từ nhỏ cậu vẫn luôn đuổi theo bóng hình cô, muốn thu hút sự chú ý của cô, muốn cô cũng giống những cô bạn gái khác dịu
dàng, nhu hòa với cậu, muốn cô đối xử với mình nhã nhặn như với Ninh
Hạo, Nghiêm Băng, nhưng, như là mình đã làm sai chỗ nào rồi? Cô ấy nói:
bọn họ chưa bao giờ là kẻ thù, nhưng cũng rất khó trở thành bạn tốt!
Trình Tử Chấp nhìn Hứa Tự Tại bất đắc dĩ lắc đầu, thôi đi, cậu cười nhạo bản
thân đã quá tự mình đa tình. Cô ấy, có lẽ chưa từng coi mình ra gì. Có
lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ là hai đường thẳng song song không cách nào giao
nhau. Trình Tử Chấp quyết định đem Hứa Tự Tại từ trong lòng mình nhổ tận gốc đi, từ bây giờ tuyệt đbạn học Trình Tử Chấp sẽ cố gắng đi làm.
Cậu đổi chỗ ngồi, rời xa Hứa Tự Tại và Nghiêm Băng, cậu tận lực khống chế
hai mắt, không cho chúng nhìn về phía Hứa Tự Tại, cậu tận lực ở chung
một chỗ với Quan Mỹ Vân, để cậu sẽ không suy nghĩ lung tung trong lúc cô đơn, tóm lại, Trình Tử Chấp đang điều chỉnh cảm xúc của bản thân, đè
nén hết thảy suy nghĩ về Hứa Tự Tại.
Hứa Tự Tại luôn nghĩ không
thông, tại sao mình lại ghét Trình Tử Chấp. Thời thơ ấu gắn với chiếc
xích đu, oán hận hồi còn bé đều đã quên lâu rồi, đã trở thành những ký
ức chôn sâu, một chiếc bóng mờ nhạt. Nhiều năm như vậy, Trình Tử Chấp
mặc dù xấu xa, nhưng chưa chưa từng gây thương tổn đúng chất gì cho cô,
ghét bỏ cậu ấy cũng không phải là một loại cảm xúc, mà là một loại thói
quen, thói quen đáng sợ này khiến cho cô vĩnh viễn không thể thoát ra
khỏi lồng giam của trái tim mình, loại giới hạn vô hình này, làm cho cô
bỏ lỡ rất nhiều cơ hội hiểu cậu ấy lại từ đầu. Bỏ đi, có phải bản thân
mình rất thích việc căm ghét người khác hay không, dù rằng không cách
nào trở thành bạn tốt, cũng phải vứt hết đi những ân oán ngày xưa, bình
thản, thản nhiên đối mặt đúng không? Hứa Tự Tại quyết định không ghét bỏ Trình Tử Chấp nữa, dù cho cậu ấy sẽ tiếp tục ghét bỏ, gây sự với mình,
cô cũng sẽ để lòng mình bình thản. Không quá để tâm, sẽ làm cho mình vui vẻ thêm một chút !
Nhìn thấy Trình Tử Chấp đổi chỗ ngồi, Hứa Tự
Tại thở phào nhẹ nhõm, khoảng cách xa rồi, mọi người cũng sẽ không phải
suốt ngày lo sợ, đối chọi gay gắt, mâu thuẫn thay nhau nổi lên, chiến
tranh không ngừng đúng không?