Cô Gái Tuyết Sơn

Chương 17: Chương 17: Hận không gặp gỡ lúc ban đầu




Đang nói vấn đề tướng số, bỗng La Đại Cuồng hỏi tới việc vợ con khiến Bành Bạch Y ngượng đỏ mặt, anh chàng lúng túng ngập ngừng không đáp.

La Đại Cuồng thấy tức cười liền nheo mắt nói :

- Ta biết ngươi đã mê say con bé ấy, nên ngươi mới bịa ra nói là “Phùng bạch tất cát” đấy chớ gì?

Bành Bạch Y lắc đầu mỉm cười :

- La bá phụ phá tiểu điệt chơi chứ tiểu điệt đâu có ý nghĩ ấy. Vả lại tiểu điệt nói sai bét cả, có trúng điều nào đâu mà bảo tiểu điệt đi tự quảng cáo.

- Ngươi nói sai nhưng sai ở chỗ nào mới được?

- Sai ở chỗ tiểu điệt nói nàng đi về Đông tất sẽ gặp hung hiểm đấy. Như bá phụ đã biết, sau khi ác đấu với Đông Môn Liễu thọ trọng thương, nếu nàng không nghe theo Long Trì Tướng Ẩn Lưu Tế Xuyên chạy về hướng Đông mà nghe tiểu điệt bôn tẩu sang hướng khắc, thì làm gì nàng gặp được bá phụ. Thế có phải là Lưu lão tiền bối nói với nàng là “Phùng Đông tất cát” trúng rồi không? Và tiểu điệt bảo “Phùng Đông tất hung” là sai bét rồi không?

La Đại Cuồng kinh ngạc hỏi :

- Lão quái vật họ Lưu chưa chết sao? Cặp mắt thần của lão ta độc địa thật! Nhưng ngươi cũng tài giỏi có thua gì lão tướng thần, ngươi nói với nàng là “Phùng đông tất hung” kia mà? Thì “Phùng đông tất hung”. Vậy là ngươi đã đoán trúng một nửa, lão quái vật ấy đoán trúng một nửa rồi. Hai bên đã như nhau, huề nhau, tài ấy giỏi ngang nhau rồi còn gì.

Bành Bạch Y cau mày kinh dị hỏi :

- La bá phụ! Cháu mà đoán trúng được một nửa, ngang tài với Lưu lão tiền bối sao bá phụ?

La Đại Cuồng gật đầu :

- Phải! Ngươi đoán trúng nửa phần sau, lão quái vật đoán trúng nửa phần đầu. Hạ Hầu Quyên gặp Đông Môn Liễu và bị đánh trọng thương là “Phùng Đông tất hung”. Sau khi bị thương con bé ấy chạy về phía Đông vả gặp ta tức là “Phùng Đông tất cát”. Hà... Hà...

Nghe La Đại Cuồng giải thích như thế, Bành Bạch Y hiểu ra bất giác chàng ta cao hứng dị thường!

- À! Thì ra hai chữ “Đông” của tiểu điệt và Lưu lão tiền bối đều linh ứng. Một chữ linh ứng về “tính thị” một chữ linh ứng về “phương hướng” có phải không La bá phụ?

- Rất phải! Nghĩ kỹ ngươi còn lấn tài hơn Lưu lão quỷ nữa là khác, vì cái câu “phùng bạch tất cát” của ngươi cũng linh ứng luôn chứ có trật đâu.

Lại một phen nữa, Bành Bạch Y hoang mang kinh ngạc :

- La bá phụ thật đại tài, tiểu điệt bái phục bá phụ lắm. Nhưng câu sau của tiểu điệt ứng nghiệm như thế nào vậy bá phụ?

La Đại Cuồng mở bình uống ừng ực một hơi rượu rồi cười khà khà đáp :

- Ta vì có việc cần nên phải đi gấp rồi ngươi sẽ biết. Hạ Hầu Quyên đã ăn được Phật Tủy Chỉ Vân Chi, nhưng phải chờ đợi ít nhất trong nửa năm thứ thần dược dị thảo ấy mới phát huy được hiệu lực, tức là chân lực của con bé ấy mới gia tăng đến mức độ tuyệt chúng được. Bây giờ trước hết cần phải có người dùng thủ pháp “Thất Xảo Linh Lung thủ” giúp nàng đả thông huyết mạch cho Linh dược khỏi bị ứ động bất cứ ở bộ vì nào để sau này khỏi sanh bất trắc nếu không chẳng những vô ích mà còn có hại.

Bành Bạch Y nghe đến đây anh chàng khấp khởi mừng thầm vội hỏi :

- Bộ bá phụ định truyền môn “Thất Xảo Linh Lung thủ” cho tiểu điệt sao?

La Đại Cuồng gật đầu :

- Chắc có lẽ con bé ấy có mặc một loại bào y nào trong người, chứ nếu không bị Đông Môn Liễu đánh trúng một chưởng thế nào cũng bị mạng vong rồi, hiện giờ tính mạng của cô ta tuy đã được bảo toàn nhưng ít nhất cũng phải ba hôm nữa mới được lành mạnh...

Bành Bạch Y vội hỏi :

- La bá phụ, cây “Phật Tủy Chỉ Vân Chi” mà Hạ Hầu cô nương vừa ăn xong chắc có lẽ nó có một công hiệu cải tử hồi sinh?

Không chờ cho Bành bạnh Y nói hết La Đại Cuồng đã cười đáp :

- Tiểu Bành Nhi không biết đấy thôi, chứ “Phật Tủy Chỉ Vân Chi” này khác hẳn với những loại Linh dược khác, sau khi uống xong có thể khiến các bộ phận trong mình bệnh nhân dần dần thụ ích một cách quân bình nhưng công hiệu phát huy hơi chậm, ít nhất cũng phải chờ nửa năm sau. Do đó lão phu mới định lợi dụng ngoại lực dẫn độ truyền dạy cho ngươi môn “thất xào Linh Lung thủ” và ích nhất ngươi phải săn sóc nàng nội trong ba hôm.

Bành Bạch Y thầm hiểu môn “Thất Xảo Linh Lung thủ” là một thủ pháp thần kỳ, có một uy lực vô song, nên chàng cả mừng nói :

- Xin đa tạ ơn sâu của bá phụ, đừng nói chi ba hôm, nếu có phải hầu hạ cô ta ba tháng hoặc ba năm tiểu điệt cũng xin tình nguyện nữa đấy bá phụ.

La Đại Cuồng bật cười thành tiếng :

- Dĩ nhiên là người dám tình nguyện hầu hạ đến suốt đời lắm. Thế thì với con bề ấy, câu đoán “Phùng bạch tất cát” của ngươi đúng quá rồi đó.

Bành Bạch Y nghe nói mới vỡ lẽ mặt đỏ như gấc, chàng ta cứ tủm tỉm cười luôn miệng.

La Đại cuồng cũng bật cời cười khoái chí, sau đó lão lập tức truyền thụ cho Bành Bạch Y môn “Thất Xảo Linh Lung thủ pháp”.

Bành Bạch Y nguyên đã có sẵn một võ công khả cao, nên chàng học rất nhanh chóng.

Dạy cho Bành Y học thuộc rồi La Đại Cuồng mới cười bảo :

- Tiểu Bành Nhi, ngươi hãy chiếu theo thủ pháp truyền thụ của ta mỗi bữa đả thông toàn thân huyệt đạo cho nàng một lần, và nên dùng phương thức “Cách không điểm huyệt” hoặc dùng tay xoa bóp cũng được.

Bành Bạch Y gật đầu lãnh mạng nhưng chành lại đáp :

- Nam nữ thọ thọ bất thân, tiểu điệt chẳng thà hao thêm chút ít công lực dùng phương thức “Cách không điểm huyệt” có lẽ hay hơn.

La Đại Cuồng ngửa mặt cười :

- Tiểu Bành Nhi, ngươi chớ bỏ lỡ cơ hội, nếu ngươi cưới được con bé ấy làm vợ chắc cha ngươi hoan hỉ lắm, và lão ta mời ta cõng hết mấy bình mỹ tửu lận đấy.

Bành Bạch Y ngượng đáp :

- Hạ Hầu cô xương xinh đẹp như tiên, tiểu điệt tự cảm thấy không xứng đáng với nàng chút nào cả. Vả lại tình yêu không thể cưỡng ép được mà nên để mặc nó xảy đến hay hơn, nếu lợi dụng ơn đức để cầu xin tình yêu như thế sẽ trái với lòng hiệp nghĩa của kẻ nam nhi đại trượng phu đấy bá phụ ạ.

La Đại Cuồng nghe nói gật đầu cười lớn :

- Không ngờ Tiểu Bành Nhi có một khí độ quả đáng khen lắm, đủ biết “hổ phụ vô khuyển tử” chắc chắn trong nhóm những nhân vật lãnh tụ võ lâm mười năm sau sẽ có phần người trong đó.

- Cảm ơn bá phụ, vậy xin bá phụ truyền thêm cho cháu một vài thủ pháp khác nữa đi.

- Ta đã truyền thụ “Thất Xảo Linh Lung thủ pháp” cho ngơi rồi, ngươi còn muốn gì nữa?

- Tiểu điệt rất hâm mộ tuyệt học “Kỳ Môn Độn Hình bộ pháp” linh kỳ bách biến cử thể vô song của bá phụ.

- Hừ! Bộ ngươi định học hết những tuyệt nghệ bí mật của ta sao?

Bành Bạch Y cảm thấy tràn trề hy vọng, mừng rỡ nói :

- Ít khi gặp được bá phụ quyền thụ cho tiểu điệt thêm một vài tuyệt kỹ kinh nhân thì còn gì hay bằng.

La Đại Cuồng lắc đầu cười nói :

- Kỳ môn Độn Hình bộ pháp hết sức phức tạp, trong lúc vội vàng không thể dạy kịp.

Chờ khi nào lão phu lên tới Ai Lao sơn Quy Vân bảo nếu cha ngươi bằng lòng để lão phu nốc hết một bình “Mai Hoa Xuân” lão phu sẽ lập tức truyền thụ cho ngươi.

- Bá phụ cứ việc yên tâm. Bao giờ bá phụ lên đến trên ấy tiểu điệt sẽ biếu bá phụ mười bình “Mai Hoa Xuân” để bá phụ tận tình say sưa.

La Đại Cuồng nghe nói vội mở nắp bình rượu nốc ồng ộc một hơi nữa rồi cười bảo :

- Hay lắm, chờ lão phu đấu với lão tạp mao Đông Môn Liễu tại Đồng Bách sơn Thiên Huyền cốc rồi lão phu lập tức đến Ai Lao sơn Quy Vân bảo thời gian không quá tháng bảy.

Dứt lời La Đại Cuồng vội giơ tay từ biệt nhưng mới bước được vài trượng lão bỗng ngoảnh đầu kêu to :

- Tiểu Bành Nhi, lão phu còn quên dặn ngươi một việc.

- La bá phụ cần sai bảo tiểu điệt điều gì thế?

La Đại Cuồng hói :

- Không có gì cả, lão phu muốn ngươi nói lại với Hạ Hầu Quyên độ nửa năm sau nếu nàng đột nhiên cảm thấy tứ chi mềm nhủn lồng ngực nóng ran giữa mi tâm hiện ra một đường chỉ đỏ chính lả lúc dược lực thần kỳ của Phật Tủy Chỉ Vân Chi bắt đầu phát huy công hiệu khi ấy phải nhờ bạn thân của nàng ngưng túc công lực điểm vào “Tam Nguyên đại huyệt” của nàng và càng điểm mạnh càng hay, thế thôi.

Bành Bạch Y gật đầu tuân lệnh.

La Đại Cuồng lại chính sắc bảo tiếp :

- Ngươi chớ nên sơ thất việc này nhé, nhớ bảo con bé phải giới bị trước kỳ hạn, và không nên độc hành, phải đi chung với một bạn thân, bởi vạn nhất lúc ấy không có ai điểm hộ “Tam Nguyên đại huyệt” cho nó thỉ dẫu may mắn nó không chết, công lực của nó cũng sẽ bị hoàn toàn tiêu hủy đấy.

Nghe La Đại Cuồng căn dặn trịnh trọng, Bành Bạch Y không dám xem thường, vội lập đi lập lại nhiều lần, rồi cúi đầu cung kính :

- La bá phụ hãy yên tâm tiểu điệt quyết không dám quên, thể nào cũng chuyển lời với Hạ Hầu cô nương, bảo nàng phải hết sức chú ý việc này.

Không ngờ việc đời thật khó đoán trước, thường thường những đại sự tuyệt đối không thể sơ thất được, trái lạ thường hay bị sơ thất.

Bành Bạch Y trong lúc quỷ sai thần khiến, chàng ta đã quên phứt lời dặn dò trọng yếu của La Đại Cuồng, không cho Hạ Hầu Quyên hay, thiếu chút nữa đã đưa hương hồn của “Bào Hao Hồng Nhan” vào “Uổng Tử thành” để sanh ra nhiều biến cố bất ngờ.

Dặn dò xong xuôi, La Đại Cuồng vội vã chuyển mình phóng đi mất.

Còn lại một mình, Bành Bạch Y thấy gió thổi mạnh, không thể thi triển “Thất Xảo Lung Linh” thủ pháp để đả thông toàn bộ huyệt mạch cho Hạ Hầu Quyên ở nơi này được nên chàng ta lập tức lay tỉnh Hạ Hầu Quyên dạy.

Hạ Hầu Quyên từ từ mở mắt hồi tỉnh, cảm thay toàn thân mình đau nhức, nhất là ở sau lưng, chỗ bị Đông Môn Liễu đánh trúng một chưởng, nàng nhăn mặt, cắn môi trông vô cùng thảm bại.

Chợt bắt gặp Bành Bạch Y đang đứng bên cạnh mình, Hạ Hầu Quyên thoáng kinh ngạc nhưng kịp nhớ lại những sự kiện đã xảy ra trước đó, nàng nhoẻn miệng gượng cười nói với Bành Bạch Y bằng một giọng yết ớt :

- Bành huynh, tướng pháp của Bành huynh thật hết sức linh nghiệm. Đông Môn Liễu đã đả thương tiểu muội và Bành huynh lại cứu sống tiểu muội đúng là “Phùng đông tất hung, phùng bạch tất cát” đấy.

Bành Bạch Y sượng sùng lật đật bảo :

- Cỏ nương khoan nói cho khỏe lại đã, tài nghệ non nớt của tạt hạ không khác gì viên sỏi nhỏ so sánh với núi Thái Sơn, gặp phải Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu làm gì tại hạ có đủ sức cứu cô nương khỏi tay lão ta.

Hạ Hầu Quyên cứ tưởng là Bành Bạch Y cứu mình thoát nạn nào ngờ sự thật không phải như thế nên ngạc nhiên kêu lên :

- Bành huynh, người cứu sống tiểu muội không phải là Bành huynh sao?

Bành Bạch Y gật đầu gượng cười :

- Kim Tiễn Túy Ông La Đại Cuồng, một lão quái đồng bậc lừng danh ngang với Đông Môn Liễu và lệnh sư cứu cô nương đấy.

Hạ Hầu Quyên kêu to :

- La lão tiền bối cũng đã tái hiện võ lâm rồi sao? Thế hiện giờ người...

Bành Bạch Y vội ngăn lại :

- Thương tích của cô nương chưa được khỏi hẳn, cô nương còn phải tiếp tục dưỡng bệnh, để tại hạ thuật sơ lại sự tình khi cô nương bị ngất đi cho cô nương nghe.

Hạ Hầu Quyên cũng biết mình bị trọng thương khá nặng chưa khỏi nên nằm yên nghe Bành Bạch Y thuật lại chuyện đã xảy ra.

Bành Bạch Y kể rất tường tận, nhưng biết ít nhất Hạ Hầu Quyên cũng phải điều trị thêm ba ngày nữa, nên chàng tạm thời chưa muốn nói đến những lời dặn dò của La Đại Cuồng vì sợ nàng phải quan tâm lo lắng có hại cho sự dưỡng bệnh.

Bởi thế chàng ta mỉm cười bảo :

- Vì cần chữa thương cho cô nương, La lão Tiền bối có truyền thụ tại hạ môn “Thất Xảo Linh Lung thủ pháp” bây giờ phải tìm một nơi động huyệt nào kín gió để tại hạ giúp cô nương đả thông toàn chân mạch, cho máu lưu thông khắp tạng phủ như thế cô nương mới hồi phục lại được nội lực..

Hạ Hầu Quyên đáp với giọng vô cùng cảm kích :

- Xin đa tạ Bành huynh, hiện giờ tứ chi tiểu muội uể oải lắm, không thể đứng dậy nổi đâu. Bành huynh làm ơn giúp tiểu muội một tay với.

Bành Bạch Y vội giơ tay nắm nhẹ lên cổ tay ngọc xinh đẹp của Hạ Hầu Quyên kéo nàng từ từ đứng dậy, ái ngại cười hỏi một cách tha thiết :

- Cô nương có thể bước đi nổi không?

Hạ Hầu Quyên là một thiếu nữ tâm tính quang minh, ngoài một mình Trác dật Luân ra, đối với Bành Bạch Y, thật nàng chưa có tình ý gì khác, nên vừa nghe hỏi, nàng không chút nghĩ ngợi vội cười đáp :

- Đề tiểu muội bước thử xem, nếu đi không nổi sẽ nhờ Bạch huynh bế dùm.

Trái lại do câu nói “... nhờ Bạch huynh bế dùm” của Hạ Hầu Quyên bỗng khiến Bành Bạch Y suy nghĩ lung lắm và chàng ta ngỡ rằng “Giai nhân đã hữu ý”.

Cũng may Hạ Hầu Quyên khập khểnh đi được và đi được không bao xa, cả hai đã tìm gặp một bí động.

Bí động ở cheo leo trên vách đá cao hơn hai trượng, Bành Bạch Y nhảy lên trước xem xét qua một lượt rồi nhảy xuống cho Hạ Hầu Quyên hay là trên động khá sạch có thể tạm ẩn được.

Hạ Hầu Quyên bỗng ngẩng nhìn lên cửa động huyệt khẽ mỉm cười rồi giơ hai cánh tay lên sẵn sàng để Bành Bạch Y bế dúm.

Bành Bạch Y trống ngực nhảy thình thịch, nhè nhẹ bế bổng Hạ Hầu Quyên phi thân nhảy vụt lên trên động.

Ặm người đẹp trong lòng, ai lại không khoan khoái. Nhưng Bành Bạch Y vốn xuất thân từ danh môn chính phái lại là con trai của Ai Lao sơn Quy Vân bảo bảo chủ Bành Ngũ tiên sinh, một bậc đại hiệp nổi danh, nên tuy trong lòng chớm nở chút tình thân ái Bào Hao Hồng Nhan một trang anh thư phong thần tuyệt thế, nhưng cử chỉ của chàng không hề tỏ chút gì khinh bạc. Những lên đến động huyệt, Bành Bạch Y không dám chậm trễ lập tức buông nàng ra rồi thi triển ngay môn Thất Xảo Lung Linh thủ pháp điểm khắp toàn thân đại huyệt cho Hạ Hầu Quyên.

Ngày này qua ngày khác, Bành Bạch Y không quản hao phí tâm cơ dùng thủ pháp “Cách Không Điểm Huyệt” chữa lành cho Hạ Hầu Quyên và cứ thế hai ngày trôi qua, đôi trai gái luôn luôn nhìn nhau ánh mắt chứa chan tình đằm thắm.

Tuy thiên tình cảm của đôi bên lại hoàn toàn khác nhau.

Thứ tình cảm trong lòng Hạ Hầu Quyên là “ân tình” vì nàng thấy Bành Bạch Y cũng hiền lành dễ thương, nhất là chàng ta đã có ân sâu cứu mạng với nàng.

Còn thứ tình cảm của Bành Bạch Y là “ái tình”, là tình yêu thương của trai gái vì chàng ta cảm thấy mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của Hạ Hầu Quyên đều nhu mì khả ái nên trong lòng đâm ra ái mộ si mê như điên như dại. Và chàng đã thầm nuôi ý định ngoài nàng ra, chàng sẽ không đời nào cưới vợ.

Bởi vậy, lúc ban đầu, Hạ Hầu Quyên không để ý đến, nhưng sau đó sự thông minh của một người con gái giúp Hạ Hầu Quyên thấu rõ lòng chàng trai bọ Bành si tình.

Nàng thấy mỗi lần Bành Bạch Y nhìn nàng trong đôi mắt chàng ta với thứ nhiệt tình sôi bỏng làm Hạ Hầu Quyên giật mình lo sợ.

Từ nỗi lo âu ấy, Hạ Hầu Quyên đâm ra bối rối, nàng không biết nếu sự tình quả thật như thế thì nàng phải liệu sao cho ổn đây.

Nàng đã trao trọn tình nàng cho Trác Dật Luân rồi, tuyệt không thể thay lòng đổi dạ được nhưng nếu nàng thẳng tay cự tuyệt Bành Bạch Y thì...

Nghĩ tới đó Hạ Hầu Quyên càng bối rối thêm.

Nhưng rồi với bản tính cương trực sẵn có, Hạ Hầu Quyên đã quyết sau khi chọn lựa được một giải pháp mà nàng tự cho là thỏa đáng.

Nàng nghĩ là dù sao cũng không thể để tình trạng đó kéo dài mãi được chỉ sanh ra lắm chuyện lôi thôi sau này chứ chẳng ích gì, nên Hạ Hầu Quyên can đảm đi thẳng tới sự thật.

Nhân lúc Bành Bạch Y vừa cách không điểm xong toàn thân huyệt đạo cho nàng, Hạ Hầu Quyên Liền nhoẻn cười tươi tỉnh mở lời :

- Bành huynh, ân tình của Bành huynh đối với tiểu muội thật như non cao biển rộng, tiểu muội biết sẽ báo đáp thể nào bây giờ. Xin ân huynh cho tiểu muội được...

Bành Bạch Y cho rằng đây là cơ hội hiếm có đề chàng được tỏ tấm chân tình nên chàng vội đón lời mặt hơi có sắc bối rối :

- Cô nương chuyện làm này có đáng chi mà cô nương lo nghĩ tới báo đáp. Tại hạ chỉ ước ao sao cô nương đừng quên tại hạ là đủ rồi.

Câu nói đừng quên tại hạ tuy nghe rất tầm thường, nhưng trong trường hợp này, nhất là câu nói ấy đã từ miệng Bành Bạch Y ấp úng thốt ra, ánh mắt chứa chan luyến ái, nó có một giá trị quan trọng, buộc người đối diện phải nghĩ tới.

Hạ Hầu Quyên thấy Bành Bạch Y dám thẳng thắng thố lộ tình yêu với mình như vậy, nàng hoảng hồn, vội giả vờ tươi cười nói :

- Sao Bành huynh lại nói thế? Tiểu muội đâu dám quên Bành huynh. Chúng ta sẽ kết thành đôi huynh đệ khác họ, và Bành huynh sẽ là đại ca của tiểu muội kia mà.

Bành Bạch Y nghe nàng nói thế, anh chàng điếng người, nhìn thẳng vào mặt Hạ Hầu Quyên với giọng thất thanh :

- Cô nương... Cô nương bảo sao! Cô nương muốn tại hạ sẽ là đại ca cô nương!

Hạ Hầu Quyên chớp cặp mắt ngây thơ đen láy, gật đầu mỉm cười rồi làm bộ hỏi lại :

- Chớ bộ đại ca khinh em không muốn nhận em làm em sao?

Bành Bạch Y bi kẹt vào thế dở khóc dở cười, anh chàng ú ớ ngập ngừng không biết trả lời cách nào cho ổn.

Liếc thấy vẻ mặt bí xị vỡ mộng của Bành Bạch Y, Hạ Hầu Quyên thấy thương hại anh chàng. Nhưng dù sao đã thấy việc đã thể này rồi nàng phải bấm bụng nói :

- Tại sao đại ca không vui, thật ra tiểu muội đã có...

Bành Bạch Y run giọng chận lời :

- Cô nương... cô nương... đã có chồng rồi...

Hạ Hầu Quyên khẽ gật đầu.

Bành Bạch Y cảm lấy lòng mình cơ hồ như đã tan nát.

Tuy nhiên ngoài mặt chàng có giữ vẻ thản nhiên gượng cười hỏi tiếp :

- Cô nương chắc có lẽ anh ấy phải “nhất biểu phi phàm” bất luận về tâm tánh học thức công lực... đều hơn hẳn tại hạ một bậc?

Hạ Hầu Quyên lắc đầu đáp :

- Phong thái công lực tuổi trẻ của chàng cũng như đại ca, chỉ tại chàng đã quen biết tiểu muội trước đại ca thôi.

Bành Bạch Y bỗng buông tiếng thờ dài rồi lặng thinh cúi nhìn xuống đất.

Hạ Hầu Quyên thấy vậy vội an ủi :

- Đại ca không nên buồn bã. Có lẽ đã do hai chữ duyên phận!

Bành Bạch Y ảo não mãi hồi lâu, chàng bỗng hỏi Hạ Hầu Quyên :

- Chàng là ai thế cô nương?

- Chàng là...

Hạ Hầu Quyên định nói rõ tên Trác Dật Luân cho Bành Bạch Y nghe, nhưng kịp nghĩ lại, nàng vội nói :

- Tiểu muội chỉ cần đại ca nhận tiểu muội là em gái, chứ tiểu muội Đâu có thỉnh cầu đại ca nhận chàng làm huynh đệ, mà đại ca phải cần biết tên chàng là gì?

Quả là một việc xui khiến bất ngờ, Bành Bạch Y đã nói hết sự tình cho nàng nghe, duy còn lại thân phận và lai lịch, cùng với lời dặn sau cùng của La Đại Cuồng mà chàng đã quên phức không nói đến.

Còn Hạ Hầu Quyên vì lo ngại Bành Bạch Y sẽ ghen tương, khiến nàng phải khó nghĩ nên nàng không muốn nói rõ ba chữ “Trác Dật Luân”.

Kỳ thật Trác Dật Luân là đệ tử của Bành Ngũ tiên sinh, cũng là sư huynh của Bành Bạch Y, thoảng như Bành Bạch Y có biết rõ Hạ Hầu Quyên là sư tẩu của mình, chắc chắn chàng ta sẽ biết phận, lặng lẽ thối lui thôi...

Thấy Hạ Hầu Quyên không chịu nói rõ tên họ người yêu của nàng cho mình nghe, Bành Bạch Y không muốn ép buộc chàng đành cười nói :

- Cô nương...

- Đại ca, tại sao đại ca lại gọi tiểu muội là cô nương mãi vậy sao, đại ca không kêu tiểu muội “Quyên muội”?

Nhìn thấy vẻ kiều diễm xinh tuyệt của Hạ Hầu Quyên, Bành Bạch Y lại càng cảm thấy chua xót cõi lòng nhưng vì không muốn làm buồn lòng người mình luyến ái nên chàng khẽ gật đầu thở dài :

- Quyên muội chỉ tại phước duyên của Ngu huynh quá bạc bẽo...

Không chờ cho chàng nói hết, Hạ Hầu Quyên đã nhoẻn miệng cười :

- Sao đại ca nói thế? “Thiên nhai hà xứ về phương thảo”, tiểu muội sẽ bảo đảm tìm hộ cho đại ca một cô vợ tài sắc vẹn toàn hơn tiểu muội vạn lần.

Bành Bạch Y cười lạt một tiếng, rồi bỗng co chỉ ngưng công cách không điểm ngay vào giữa ngực Hạ Hầu Quyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.