Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 28: Chương 28: đến đây, để chị làm giúp em!




Về đến nhà, chúng tôi đều lúng túng vô hạn.

Cô nghiêm trang dẫn Tiếu Bạch đi thăm nhà, sau đó liền vô nhà bếp làm bộ dáng như rất bận rộn, không để ý tới người khác ở phòng khách mãnh liệt đổi đài ở tivi.

Trong tủ lạnh có sủi cảo cả nhà gói đêm 30, còn có đầu vịt cay cái gì đó mua ở siêu thị hồi năm ngoái, cho chúng tôi ăn no tuyệt đối không thành vấn đề.

Cô đang lấy quả cà chua tính toán làm canh trứng gì đó. người khác cũng đi tới phòng bếp để giám sát rồi.

Sủi cảo trong nồi bốc khí nóng lên, ánh mắt đa tình phía sau đốt nóng cả người không được tự nhiên. Trên TV lại phát ca khúc tiết mục cuối năm vô cùng hợp với tình hình : ''Chỉ là bởi vì nhìn ngươi nhiều hơn một cái trong đám người

Lại không thể quên được diện mạo của ngươi

Mơ tưởng tình cờ có một ngày trùng phùng

Từ đó ta bắt đầu cô đơn nhớ nhung...''

Rống! Đây là như thế nào? Toàn thế giới đều phối hợp với lộ tuyến ôn tình của một tên con trai sao? Này còn phải làm P cơm nha? Trực tiếp đem da gà của cô đem nấu ăn, ăn là kết liễu rồi... dư quang ánh mắt hất tới người nào đó vốn dựa vào cánh cửa đang tới gần, cô vỗ một đao vào thớt :''Làm gì? Không yên tâm? Sợ em bỏ độc hại anh?'' Cho nên nói, la lối om sòm là một cách làm con gái che giấu chột dạ và xin lỗi, ít nhất với cô là như vậy.

Đôi tay tiện nam ôm ngực rảnh rang đứng bên cạnh cô, nơi nào còn có bóng dáng mới vừa rồi đỏ mặt ngựng ngùng? Híp mắt nhìn nồi, khóe miệng vểnh lên :''Đừng nói, xem ra còn có khuôn có dáng. Chỉ là anh rất hoài nghi... có phải ăn được hay không?''

Stop! Xem thường người! ''Sợ chết tẹo nữa anh đừng ăn.'' đẩy cái chướng ngại siêp cấp lớn :''Vào nhà xem tivi của anh đi. Ở chỗ này vướng chân vướng tay.'' Có anh ở phòng bếp khiến toàn thân cô không được tự nhiên.

''Anh không phải giám đốc của em có hạ độc anh sao?'' càng đẩy càng không đi, người này cư nhiên cùng cô sóng vai đứng trước bếp lò.

Quay cái dao trên tay về hướng anh, đang muốn bảo vệ uy nghiêm của mình, nước trong nồi đã sôi. Không thể làm gì khác hơn là luốn cuống tay chân đem cà chua đã cắt cho vào nồi, sau đó đem trứng gà đã đánh xong vung mạnh vào trong nồi. Tiếu Bạch nhô đầu ra, chợt ''Mua'' một tiếng hôn mặt cô một cái, lưu lại một câu ''Con gái anh nhìn trúng, quả nhiên không tồi.'' liền sáng ngời ra khỏi trọng địa phòng bếp.

Chuyện này... chúng ta đang tranh tài....đùa giỡn tương phản đùa giỡn sao?

Một bữa cơm bị hai quỷ đói ăn, tình huống chiến tranh này là tương đối thảm thiết.

Ưỡn bụng lên ngồi ở trên ghế sa lon nhìn một bàn bừa bãi, hơi sức nói chuyện cũng không có. Cô đá đá người khác, chỉ vào cái bàn :''Này. đến phiên anh.''

''Thôi đi, em cái người này thật không có sức lực. Mới vừa được người ta khen hiền thê lương mẫu.''

''Ít lời vô ích, không rửa chén lập tức nghỉ việc!"

Ha ha, bắt được cái đuôi nhỏ của người khác thật tốt, nhìn, Tiếu Bạch phải ngoan ngoãn rửa chén lau bàn đi..

Đợi thu dọn xong ra ngoài, cô đã rót hai chén rượi đỏ chờ anh.

Tiếu Bạch vừa kéo tay áo xuống vừa nói :''Chủ động như vậy? Sẽ không có âm mưu gì chứ?''

Cô một cước đá :''Này, là anh la hét muốn hẹn. Mới vừa rồi quá đói, vùi đầu ăn uống, hiện tại no đủ. Cũng đừng nói chị không mang ước hẹn cho em nha.'' Còn là tựa vào ghế sa lon không muốn động.

Tiếu Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, cầm ly rượi lên :''Này, không phải đâu, cái này gọi là ước hẹn à?'' Ăn sủi cảo uống rượi đỏ? Còn cầm ly trà giả bộ?''

Hào khí vỗ vai anh :''Ba em nói rồi, sủi cảo và rượi, càng uống càng có. Anh thích uống hay không, dù sao cũng là có.'' Nói xong liền ngửa đầu uống một ngụm hết sạch rượu trong tay.

Tiếu Bạch trợn tròn mắt nhìn, bộ dạng như bị sét đánh, ''Em có phải uống gì cũng tựa như vậy hay không, tiếp tục rót?''

''Anh biết cái gì? Đây là đặc trưng của người phương bắc, gọi là hào phóng, ai giống như anh, chít chít oa oa.'' Giống phụ nữ.

''Nhưng em mới vừa, nói ước hẹn, tiểu thư, khẩu vị của em thật nặng.''

''Cắt, anh cũng không phải là ngày đầu biết em, a, em quên rồi, tửu lượng của anh không được, động một chút là say.'' Mỉm cười coi thường anh.

Mặt anh trắng rồi xanh :''Ai nói anh không thể uống!'' Rốt cuộc uống hết một ly trong tay, hận hận nói :''Anh uống say, còn không phải do em sao?''

''Ai u, em rất cảm động nha.'' Tựa đầu vào vai anh. Thời điểm tâm tình tốt nhìn người đặt biệt đẹp trai.

''Quên mất.'' Cô cầm bình bò dậy đi về phía gian phòng :''Ước hẹn chuẩn bị ba cái lợi khí : rượi ngon, trai đẹp và âm nhạc! Không sao, chúng ta tự chuẩn bị.''

Thành thật mà nói là tay mình ngứa.

Mở cửa thư phòng thấy ấm áp hào quang của ngọn đèn nhỏ, mở đàn piano, tiện tay đánh một nốt. Chợt nhớ tới cái bài hát trên TV.

Chỉ là bởi vì nhìn ngươi nhiều hơn một cái trong đám người

Lại không thể quên được diện mạo của ngươi

Mơ tưởng tình cờ có một ngày trùng phùng

Từ đó ta bắt đầu cô đơn nhớ nhung

Nhớ ngươi lúc ngươi ở chân trời

Nhớ ngươi lúc ngươi ở trước mắt

Nhớ ngươi lúc ngươi ở tâm trí

Nhớ ngươi lúc ngươi ở nội tâm

Tình nguyện tin tưởng ước hẹn kiếp trước của chúng ta

Kiếp này cầu chuyện tình sẽ không thay đổi

Tình nguyện dùng cả đời chờ ngươi phát hiện

Ta một mực bên cạnh ngươi

Chưa bao giờ rời xa...

Uống rượi cổ họng cô có chút nóng, hình có chút say, lại càng muốn nôn. Thành thật mà nói, cô cũng không am hiểu ca nhạc, nhưng có lúc câm tiếng lại có chút nghiền ngẫm.

Cửa sổ phòng cầm hướng về bầu trời tối đen bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ thấy một hai sao Diễm Hỏa lóe lóe. Màn đêm yên tĩnh cùng với tiếng đàn, cùng với giọng nói của cô, còn có một tư vị khác, xông lên đầu.

Một khúc kết thúc, cô nâng ly rượi chạm cốc với anh :''Khách quan, còn muố nghe cái gì? Hoan nghênh đếm cúc áo.''

Anh có ánh mắt thâm ý khác lưu luyến ở trên mặt cô, khóe miệng cười càng lộ vẻ hấp dẫp :''Em còn nhớ, trước kia anh mượn rượu xức gió, em nhất định đánh đàn cho anh nghe không?'' vừa uống rượu, vừa lắc đầu :''Haizz, theo đuổi em thật không phải một chuyện dễ dàng.''

''Rốt cuộc thừa nhận là mượn rượu giả điên à? Em biết ngay, sao anh lại dễ dàng say như vậy được.'' Những người con trai hư.

''Em ở trường học, luôn là một bộ dáng lão sư phớt lờ, không giả ngây giả dại sao lừa được em thật lòng.''

''Thật đúng là dụng tâm.'' Cô cũng lắc đầu theo :''Đáng thương...., đáng tiếc, lên lớp cũng không còn mấy ngày.''

Tiếu Bạch dựa tới, một tay bắt được bả vai cô, khóe miệng nhếch lên, cười lưu manh, khóe mắt toát ra ánh sáng tà ác, không đứng đắn nói :''Cho nên, chúng ta có nên, thừa dịp anh có địa vị, đem chuyện làm...''

Hứ, đấu với cô, anh còn non...

"Cứ quyết định như vậy, không cho đổi ý!"

Hét lớn một tiếng, cô một đầu vọt ra khỏi thư phòng.

Lảo đảo trở lại phòng khách, nằm phía dưới TV nửa ngày, cuối cùng đem tay chuôi Wii mân mê ra ngoài, bỗng nhiên đứng dậy, lung lay hai cái, hướng về phía anh, giơ cao ''Cây gậy'', cất cao giọng nói :

''Đến đây, để chị làm giúp em.'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.