Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Trong truyện cổ tích, người đẹp luôn được hoàng tử hôn tỉnh.
Nhưng sáng sớm hôm nay, cô bị mẹ véo tai, kèm theo tiếng hét kinh điển.
''Mạc Tiểu Mỹ! Con đang làm cái gì hả? Mới một buổi tối mẹ không ở nhà, con
liền đem trai về nhà uống rượu, còn làm ngổn ngang thế này đây! Con đã
sắp 30 rồi, sao lại không chững chạc chút nào hả?''
Cô mới
tỉnh lại trong cơn êẩm toàn thân, nhưng nháy mắt hoảng loạn. Nhìn mẹ
chĩa tay vào lỗ mũi của mình, dậm chân thình thịch, ba ở bên cạnh đen
mặt lại, lại còn có một tên con trai đê tiện trơ mặt lấy lòng cười khúc
khích, lòng cô kêu khổ không thôi.
Tối hôm qua, hai người vừa uống rượu vừa đánh Wii (một trò chơi ở TQ), đại chiến 300 hiệp cuối
cùng cũng không biết ai ngã xuống trước, nhưng tóm lại là cả hai đều ngủ ở phòng khách nhà cô. Nhìn bây giờ đi, cái bàn chính giữa phòng khách
bị xê dịch cả đoạn, dưới đất toàn bình rượu trống không bừa bãi đầy đất, cộng thêm cái đầu đang đau đến khó chịu.
''Oái, mẹ ơi, có thể cho con đi rửa mặt trước được không, sau đó ra đây chịu tội?'' Ánh mắt hướng đến ba.
''Đúng rồi, bà để cho bọn nó tỉnh rượu trước rồi tính sau, mau đi đi.'' Ba
phất tay, hai bọn cô nhanh chóng đi tắm, tẩy đi cái lớp mồ hôi và mùi
rượu trên cơ thể mình.
Hai người nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế
sofa trong phòng khách chờ xử lí. Nhìn ba đã thu dọn xong phòng khách
trong nháy mắt, trong lòng cô thấy chột dạ.
''Ừm, mẹ à, đây
là bạn tốt của con ở thành phố G, Tiếu Bạch, nó tới đây chơi, con chiêu
đãi nó. Tối hôm qua hai tụi con không tìm được chỗ ăn cơm mới về đây ăn
uống tí xíu, ai ngờ sau đó..... không cẩn thận nên uống nhiều quá, ngủ
quên mất. Mẹ cũng nhìn thấyđấy, chẳng phát sinh cái quái gì cả mà, trò
chơi kết thúc ngay tại phòng khách nhà mình.''
Mẹ cô quay đầu hỏi Tiếu Bạch:''Gần sang năm mới rồi mà cậu không về nhà, chạy đến cái đến cái nơi tồi tàn thế này chơi?''
Mặt Tiếu Bạch tỏ vẻ vô tội: ''Thưa dì, ba mẹ cháu đi nước ngoài du lịch,
trong nhà không có ai nên một mình, lại không kiếm được ai nói chuyện,
cho nên con mới đến chỗ Tiểu Mỹ chơi. ''
Sắc mặt mẹ cô có
chút dịu lại: ''Bạn tới chơi thì đón tiếp là chuyện nên làm. Nhưng Tiểu
Mỹ, con xem đi, con chiêu đãi như nào? Cũng sắp 30 rồi, cũng không còn
là con gái mới lớn nữa đâu, không nên đi chơi cả đêm cũng không nên nhậu xỉn như vậy. Coi mình đi, có ai coi trọng con nữa?''
Má ơi,
lại nữa rồi, ngó lơ xem thường mấy lời răn dạy của mẹ mình, lại thấy
Tiếu Bạch ở đối diện mím môi gật đầu, rõ ràng ràng đồng ý với ý kiến của mẹ. Giương to mắt trừng cậu ta. Rồi tự nhiên liếc thấy cái ống tay áo
ngủ của ba, bên thấp bên cao, mắc cười đến mức cô bật thành tiếng.
Chưa kịp ngừng đã bị mẹ đập cái bốp lên trán:''Còn mặt mũi mà cười à? Con
nói sáng nay đưa Cổ Dật Nam đến nhà chúng ta chơi, người nhà họ sẽ nghĩ
sao về con? Con gái con nứa lôi thôi lếch thếch, quần áo không chỉnh
tề, lại còn ôm con trai ngủ. Đúng không Tiếu Bạch? Cháu là bạn trai
Tiểu Mỹ à?''
Đột nhiên chuyển một cái, mẹ chợt hỏi về phía
anh. Đoán chừng Tiếu Bạch sẽ không phản ứng kịp để trả lời vấn đề này
như thế nào. Thấy anh há mồm đang muốn trả lời, cô lập tức chụp bả vai
của anh, làm tư thế cao thượng:''Không phải! Tiếu Bạch là anh em của
con, mẹ cũng không biết, từ nhỏ đến lớn con có rất nhiều anh em kết
nghĩa mà.'' Chặn miệng của anh trước, tiết kiệm thời gian mẹ đi thẩm vấn anh, nếu trực tiếp lòi ra việc anh nhỏ hơn cô 4 tuổi, lại đang là sinh
viên thì chết... Chắn chắn cô sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
Bà thấy cô đáp vậy, lại đem mấy vấn đề “khi còn nhỏ” ra nói:''Mẹ bảo này,
từ nhỏ con đã thích chơi với con trai, con gái nhà người ta thì nhảy
dây, còn con lại đi trèo tường giống con trai, lên năm nhất mà còn mặc
áo sát nách, nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, con trai cởi con cũng không cần mặc...'' Cười, cười cái gì! Lúc nhỏ ai mà không làm chuyện ngốc
chứ? ''Nhốt con trong phòng để cho con luyện đàn, con lại leo cửa sổ
chạy trốn, haizz, con nói xem, là con di truyền của ai trong hai chúng
ta vậy hả, quậy phá quá.''
Haizzzz.... cô hướng ánh mắt cầu
cứu với ba :''Hay do lúc đầu hai người sinh bị nhầm giới tính....hay là
mẹ ôm nhầm từ bệnh viện về đây.... hay là nhanh chóng đưa Tiếu Bạch về
khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Như thế nào người ta cũng là khách đi xa
tới.''
Ba lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, Tiếu Bạch ở khách sạn nào vậy con?Có thoải mái hay không?''
Tiếu Bạch lập tức trả lời :''Chính là Hoàng Quán ở đường Trung Sơn, vô cùng tiện nghi ạ.''
''Hoàng Quán? Tốt thì tốt, nhưng đắt quá, lãng phí thật! Con đặt mấy hôm rồi?
Không bằng chuyển đến nhà ta đi. Dù sao lúc bình thường thì phòng khách
không có ai ở, chỗ nào cũng không thoải mái bằng nhà mình cả.'' Bố phát
huy đầy đủ phương thức đối đãi với người ta một cách nhiệt tình, còn
chủ động giết giặc giúp anh.
Cô nhanh chóng đáp lời: ''Bố,
không cầnđâu mà. Con trai người ta có cuộc sống riêng, ở nhà chúng ta
không có nhiều tự do đâu, còn nữa, người ta nói không chừng có sắp xếp
khác, đúng không, Tiếu Bạch?'' Dùng nháy mắt ra hiệu cho anh.
Tiếu Bạch cũng liền chối từ.
Nhưng mẹ cô trực tiếp phản bác:''Được rồi thằng nhỏ này, cứ quyết định như
vậy đi, chờ chút nữa Tiểu Mỹ dẫn cháu đi lấy hành lý từ khách sạn tới
đây, mấy ngày này ở cùng với chúng ta cũng được.'' Anh xem, còn nói cô
không có di truyền từ hai người bọn họ? Rõ ràng đều là tính khí bướng
bỉnh.
Ba tiếp tục phụ họa :''Nhanh chóng đi lấy hành lí đi,
buổi trưa sẽ cho cháu nếm thử mì sốt tương sở trường của chú, bà con xa
không bằng láng giềng gần mà, yên tâm, nhất định khiến cho cháu cảm thấy thành phố này vô cùng ấm áp.''
Cứ như vậy, hai ngày cuối
cùng anh đã dùng thân phận anh em kết nghĩa tiến vào nhà cô. Dưới sự
nhiệt tình của mẹ thì mấy lời hứa lúc trước đầu là mây bay..
Buổi tối lúc nằm trên giường cô nhận được tin nhắn của người cách vách.
- Tôi có cảm giác như mình đang trải qua khổ ải vậy?
- Đồng cảm, hehe.
- Nhưng mà cũng tốt, đã nịnh bợ được cha mẹ vợ.
- Thôi dẹp đi, đó là hành động lừa gạt thì có, ai là bố mẹ vợ anh chứ? Nếu bố mẹ biết thì không lột da em mới là lạ.
Vì để che giấu thân phận của mình, anh đã cơ trí trả lời toàn vẹn câu hỏi
của hai bọn họ, bây giờ anh đang đi làm ở một công ty tư nhân, ngành
giao dịch, liên quan đến cái ngành anh đang học trên trường..
- Bà xã à, anh muốn hôn em một cái.
Gì, người này bịt trúng gió rồi hả?
Còn chưa kịp phản ứng, tiếng cửa bị đẩy ra vang lên “ken két” , cô thấy
được một bóng hình quen thuộc đang tiến vào trong bóng tối.
Cô tức giận, nhẹ giọng quát:''Này, anh biết lịch sự là gì không hả? Sao lại không gõ cửa? Lỡ em không mặt gì thì sao?''
Người này cũng không để ý tới lời cô nói, trèo một mạch lên giường ôm lấy cô
vào lòng: ''Không phải anh sợ đánh thức ba mẹ đang ngủ hay sao? Còn nữa, sớm muộn gì cũng là bà xã của anh, sợ gì chứ?''
Cô ra sức đẩy anh :''Anh uống lộn thuốc à? Ai nói muốn gả cho anh? Anh bị trúng gióà?''
Tiếu Bạch hôn má cô một cái, ôm cô lắc lắc: ''Bà xã, mới vừa rồi em cũng
thừa nhận bố mẹ em là bố mẹ vợ của anh rồi còn gì, cũng đừng e thẹn
nữa.''
Liếc mắt xem thường:''Ít ba hoa với em giùm, nhanh về
đi, để cho ba mẹ nghe được không tốt đâu.'' Phòng của cô không mở đèn,
lại ầm ĩ kiểu này thì khiến người ta nghĩ bậy.
Anh lại chai lỳ chỉ vào mặt mình:''Hôn anh một cái thì anh đi.''
''Này, làm sao anh không biết chấp nhận hả? không phải mới hôn anh đó sao?”
"Tiểu Mỹ. . . Hôm nay em chưa có hôn anh đâu. ." Làm ơn đi mà, lớn như vậy rồi mà còn được đàn ông làm nũng, ghê quá.
Hết cách rồi, cô vội đặt lên gò má anh một cái hôn, thúc giục anh về phòng của mình.
Ai ngờ khuôn mặt nọ đột nhiên quay qua, chạm vào bơ môi Tiếu Bạch, anh lại còn cười xấu xa nhìn cô.
Vốn ban nãy là chơi đùa với nhau nhưng cảm xúc bây giờ thì lại khác lạ.
Đêm tối yên tĩnh, chỉ che chắn bằng một lớp áo quần, trong cơn hôn nồng nhiệt khiến người ta tưởng tượng đủ thứ.
Anh dùng lưỡi gợi mở khiến cả người cô như hòa thành nước, yên ổn ở dưới thân anh cảm thủ.
Nụ hôn của anh lướt nhẹ nhàng qua cánh tai, cô có thể nhận thấy mọi sợi
lông tơ trên người đều dựng đứng lên vì hưng phấn, ngón chân cô vì cảm
giác khoái cảm này mà run rẩy nhè nhẹ.
Cái hôn chuyển xuống
dưới, đi ngang qua từng tấc thịt tren người. Tay của anh thẳng tiến vào
trong lớp áo mỏng, nương theo đường cong mềm mại đi lên trên. Và khi
phát hiện cô không mặc áo ngực, bàn tay anh run rẩy vì sung sướng, hơi
thở vì thế trở nên gấp gáp.
Một bàn tay khẽ đặt lên bầu ngực
tròn trịa trắng nõn, đầu ngón tay vội chơi đùa đầu nhũ hoa hồng phấn,
khiến hưng phấn nhất thời tăng vọt.
Cô không nhịn được khẽ
ngân tiếng rên rỉ: "Ừ ~~~" trời ạ, giết chết cô đi. . . Đưa tay che
miệng lấy cái miệng mình, hận không tìm được lỗ chui xuống.
Cái đầu đang gặm nhấm trước ngực cô chợt nâng lên, rồi cúi người xuống chạm mặt cô. Trong bóng tối, cô chỉ thấy được một đôi mắt đầy hấp dẫn và gợi tình, không đè nén nhìn thẳng vào cô, khiến bản thân cũng phải nhìn
lại, quên đi sự xấu hổ cần phải tránh né anh. Anh khẽ kéo tay cô ra, một lần nữa nếm mùi vị đôi môi cô.
Lần này, không còn là cái hôn nhẹ nhàng, mà trong nó ngập tràn kích tình. Một con sóng như vô tình
trào dâng trong cơ thể cô vậy, cô giống như một ngọn hải đăng bị sóng
nhấn chìm, rất nhanh, môi lưỡi quấn quýt không đủ thỏa mãn cơn động tình của một người đàn ông.
Đôi môi anh rời đi môi cô, rồi ngậm lấy đầu nhũ hoa cách một lớp áo.
Lần này quá mức đột ngột, khiến cả người cô cong lên, nơi cách lớp quần áo
đang bị nhấm nháp khiến cô khó chịu, cô để nó kề sát miệng anh. Cứ nghĩ
là sẽ đỡ hơn nhưng càng khó chịu. Cơ thể giãy giụa, lại có sự chờ mong, giống như muốn phá kén.
Ngón tay thon dài đẩy từng cúc áo
ra. Bộ ngực chợt được giải phóng, lõa lồ trước mặt người đàn ông. Rốt
cuộc đầu lưỡi và bầu ngực đã không còn gì ngăn cản. Lưỡi anh chuyển động quanh đầu ngực, rồi lập tức liếm láp nó như một món ăn ngon, khiến nó
dựng đứng lên vì khoái cảm.
Một lần nữa không biết vì sao ngực cô hô hấp không thông.
Ga giường bên dưới người bọn họ rối rắm. Lòng cô đang hoảng loạng, không còn cách nào khống chế nó ngừng lại.
Có một âm thanh mơ hồ bảo: Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi…
Có thể không? Được chứ?
Bóng tối trong đêm mang theo vô số thứ hấp dẫn mọi người phạm vào cái lỗi Adam và Eva đã từng trải qua.
Chưa bao giờ có một phút giây cô thấy bản thân mình thật nhỏ bé và yếu ớt.
Giống như một con bướm không biết đây là mộng hay mơ, nước chảy bèo trôi,
không hề khống chế được năng lực, chỉ có thể đi theo người ta lên Thiên
Đường hay xuống Địa Ngục mà thôi.
Và cuối cùng, giống như hết cơn bão táp, người đàn ông tạm dừng lại.
Tiếu Bạch tựa đầu vào cổ cô thở hổn hển, hung hăng ôm lấy cô trong ngực,
bình ổn lại hơi thở. Cô có thể cảm nhận được trái tim đập điên cuồng và
mạnh mẽ của anh, như muốn ép vỡ cả người cô ra. Rốt cuộc, anh cũng bình
ổn lại sau khi ôm ấp cô hết lần này tới lần khác.
Mặt không đổi cài nút áo và chỉnh sửa quần áo lại cho cô. Rồi lật người nằm ngửa bên cạnh
Thành thật mà nói thì chưa từng có một giây phút nào giống như thời gian ban
nãy, mãnh liệt đến nổi khiến cô biết anh là một người đàn ông đúng
nghãi. Đủ để khiến cô hòa tan vì anh.
Nhịp tim rối loạn vẫn
đang trong giai đoạn phục hồi, trong lòng lại biết rõ ràng, nếu như lúc
nãy anh muốn thì chắc cô…cũng thuận theo. Chỉ là, đây cũng không phải
thật. Nếu tương lai của cô và anh không có thì làm sao?
Đang nghĩ ngợi, Tiếu Bạch lên tiếng trước: "Xin lỗi em. . . . May anh coi
trọng em mới dừng đúng lúc…đáng lẽ em phải … đẩy anh ra"
Anh trai à,anh. . . Như vậy như vậy. . . . Em lại. . . . Như vậy như vậy. . . . . Có thể đẩy được à?
Anh ngồi dậy, khẽ vuốt mặt cô: "Được rồi, anh đi đây, ở lại nữa thì anh
không giữ được chính mình. Ngày mai, bọn mình đi trượt tuyết được
không?"
CÔ ngoan ngoãn nhìn anh: "Ừm."
Giờ phút này, vừa im lặng vừa ấm áp, anh lẳng lặng tựa vào trán cô, khẽ hôn một cái: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Rồi xoay người rời đi.