CHƯƠNG 131 – DANH SÁCH
Trên đường trở về, tinh thần La Tiểu Lâu vẫn không yên. Cậu đang nghĩ về câu nói kia của 125, đó là một nhiệm vụ rất nguy hiểm, nhưng cậu phải đi. Chẳng những phải đi, mà còn phải cố gắng tìm lại thứ mà chủ nhân của 125 đã để lại.
Khi lần thứ ba ngó sang La Tiểu Lâu, Nguyên Tích rốt cục không nhịn được, “Chẳng lẽ em không phát hiện, lúc dùng bữa anh luôn chăm lo cho em sao? Không phải em ăn tôm được bóc sẵn vỏ vui lắm đấy còn gì?” Nói xong còn đắc ý nhìn La Tiểu Lâu, trong mắt còn ẩn chứa một chút chờ mong.
La Tiểu Lâu dừng bước, lập tức nhớ tới cảnh tượng khác thường ngày hôm nay —— Lúc đấy cậu kinh ngạc đến nỗi suýt nữa phải giơ tay lên sờ trán Nguyên Tích để xem hắn có phát sốt không. Bây giờ thấy Nguyên Tích quả nhiên lật lại để đòi nợ cũ, La Tiểu Lâu lập tức phòng bị mà lùi về sau một bước, thận trọng nói: “Được ngài đây chăm lo, tôi vô cùng cảm tạ, nhưng —— anh định làm gì thế? Không phải vì em để anh bóc vỏ mà anh không đổ lỗi lên đầu em đấy chứ?”
Sắc mặt Nguyên Tích tức khắc trở nên vặn vẹo, cuối cùng tỏ ra hết thuốc chữa với La Tiểu Lâu hủ mộc (1), nổi giận đùng đùng bỏ đi trước.
La Tiểu Lâu há hốc miệng, rồi nhanh chóng đuổi theo. Cậu không dám thất thần nữa, khó chịu mà suy đoán dụng ý của Nguyên Tích.
Thêm nữa, trong quá trình La Tiểu Lâu gắng gượng đuổi theo bước chân của Nguyên Tích, mấy người hầu đi ngang qua đều nhìn bọn họ một cách kinh ngạc. La Tiểu Lâu buồn bực nghĩ, có lẽ mai sẽ có tin: tình cảm giữa vương tử điện hạ và người yêu của ngài đứng trước nguy cơ khủng hoảng.
La Tiểu Lâu lo lắng nhìn Nguyên Tích một hồi, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, cậu liền nắm tay Nguyên Tích, nói: “Em nghĩ mình đã hiểu ra chút chút rồi.”
Thấy sắc mặt Nguyên Tích có dấu hiệu dịu xuống, La Tiểu Lâu nói tiếp: “Em sẽ nói với quản gia, em muốn làm vài món ngọt tráng miệng.”
Nguyên Tích giật mình đứng lại. La Tiểu Lâu không đề phòng nên đụng vào người hắn, rồi chợt nghe thấy giọng nói hận thiết bất thành cương của Nguyên Tích, “Cái đồ ngốc này, anh có nghĩ tới cái này đâu! Nhưng mà —— Tại sao em không học cách làm bánh ngọt luôn đi, anh có thể download sách dạy học cho em?” Nói đến câu cuối, cơn tức giận của Nguyên Tích cơ bản đã xẹp xuống, La Tiểu Lâu nghĩ hắn đang tự sướng về cuộc sống sau này.
“… Em sẽ học.” La Tiểu Lâu cứng ngắc trả lời, cậu cảm thấy con đường tiến bước thành bà chủ gia đình của mình càng ngày càng xa vời.
Sau khi La Tiểu Lâu khéo léo ngỏ lời, ngài quản gia thân thiết trong vòng năm phút đã bưng bánh ngọt tới cho hai người, bánh pudding hoa quả và hồng trà.
Hai mươi phút sau, La Tiểu Lâu nhìn cái bàn trống trơn —— ngay cả cái đĩa bạc nhỏ lấp lánh trên mặt bàn cũng biến mất một cách kỳ lạ —— Cậu không khỏi nghĩ sang một việc khác, sau câu nói dùng hành động để chứng tỏ ăn ngon đến mức ăn hết cả mâm, có lẽ chuyện ngồi lê đôi mách ngày mai trong vương cung sẽ đổi thành: vương tử có một người yêu nam tính cực kỳ cực kỳ thích ăn.
Nguyên Tích híp mặt dựa vào đầu giường, định nghỉ ngơi một lát rồi sẽ dẫn La Tiểu Lâu ra ngoài đi dạo. Thấy La Tiểu Lâu tỏ ra mong chờ nhưng cố gắng che giấu nỗi khiếp sợ và kinh ngạc, hắn lại nghĩ, cái chuyện dẫn người yêu đi dạo phố vô vị lúc trước bị hắn khinh bỉ này hình như cũng đáng để mong đợi.
Hơn nữa, cứ nghĩ có chỗ nào mà không có La Tiểu Lâu đi cùng thì hắn lại thấy rất đáng tiếc.
Sau khi dặn dò quản gia, Nguyên Tích tự lái xe huyền phù từ bãi đỗ xe ra.
Nhìn đế đô Đặc Lam Tư phồn hoa, La Tiểu Lâu nghĩ đến bộ dạng được chào đón của Nguyên Tích, bèn hỏi: “Em không hiểu lắm, rốt cuộc Liên Bang theo chế độ quân chủ lập hiến (2) hả?”
Nguyên Tích vừa nhìn bản đồ vừa thuận miệng trả lời: “À, không phải. Tuy nói là Liên Bang nhưng thực ra thể chế liên bang (3) chỉ tồn tại trên danh nghĩa thôi, nói là chế độ đế quốc(4) thì đúng hơn.”
La Tiểu Lâu ngạc nhiên, quân chủ của liên bang chỉ là hư quân, nhưng đế quốc thì hoàn toàn bất đồng, quốc vương nắm quyền lực thực sự.
“Như vậy là thế nào?” La Tiểu Lâu kinh ngạc hỏi, quên luôn việc phải che giấu lỗ hổng lịch sử và chính trị của mình.
Nguyên Tích hừ một tiếng, “Em thật đúng là, phải tìm người dạy cho em thôi.” Tuy than phiền như vậy những Nguyên Tích vẫn nói tiếp: “Ba nghìn năm trước, tuy nhân loại đã chiếm được ngày càng nhiều tinh cầu, nhưng vẫn còn là một quốc gia theo chế độ đế quốc khổng lồ. Đó là một thời kỳ cực kỳ phồn thịnh được mở ra sau khi địa cầu của nhân loại chịu tai họa tận thế.”
“Sau đó, khoảng một nửa tinh cầu muốn thoát ly đế quốc, muốn tự nắm quyền thống trị tinh cầu của mình, khi ấy quốc vương cũng không truy cứu. Những tinh cầu đó không yên tâm bèn hợp thành Liên Bang.” Nguyên Tích bình tĩnh nói, “Nhưng sau đó, khi nhân loại mở rộng từ đá đến sắt, người ngoài hành tinh bắt đầu phản công nhân loại.”
“Giữa cuộc chiến tranh đó, nền văn minh của nhân loại không ngừng tiến bộ. Cho đến khi xuất hiện thiên địch hủy diệt của nhân loại, dị thú.”
La Tiểu Lâu tập trung tinh thần nghe đến đó, đột nhiên khi thấy hai từ dị thú thì lập tức run rẩy. 125 cũng im lặng một cách kỳ lạ, không dám ho he.
“Sau đó thế nào?” La Tiểu Lâu gian nan hỏi, có lẽ sau đó là nguyên nhân hình thành mối huyết hải thâm cừu giữa nhân loại và dị thú.
“Một tai họa khi đó gần như diệt sạch nhân loại, may là chu kì xâm lược kì lạ của dị thú đã khiến nhân loại có cơ hội nghỉ ngơi. Sau đó, các tinh cầu nhỏ của Liên Bang ào ào xin gia nhập đế quốc, từ đó tồn tại danh nghĩa Liên Bang.”
“Tại sao lại xin gia nhập đế quốc vào lúc đó? Mà không phải là Liên Bang hợp tác với đế quốc?” La Tiểu Lâu hỏi, chẳng lẽ hiện tại họ bằng lòng chịu sự kiểm soát của đế quốc sao?
“Bởi vì lúc đó chỉ có đế quốc là nắm giữ vũ khí có khả năng chống lại dị thú, đó chính là cơ giáp. Ban đầu đế quốc đề xuất hợp tác, nhưng các tinh cầu nhỏ đó có lẽ sợ mình bị mang ra làm bia đỡ đạn, nên quyết liệt yêu cầu gia nhập đế quốc. Để dễ dàng quản lý, đế quốc lúc đó thu hồi toàn bộ quyền khống chế của các tinh cầu. Hiện tại tuy tinh cầu của dị thú đã nổ tung, hầu hết chúng đã diệt vong, nhưng không có tinh cầu nào đứng ra muốn ly khai đế quốc. Thứ nhất, mọi người đã quen thứ hai và cũng là điều quan trọng nhất, họ sợ cuộc chiến tranh đó, khả năng sống sót và tồn tại của dị thú khiến trùng thú ngoại tinh vô cùng sợ hãi.” Nguyên Tích có lẽ đang nghĩ tới cuộc chiến tranh dài đằng đẵng và tràn ngập máu tanh ấy, sự ớn lạnh xung quanh phát ra ngày càng nhiều.
La Tiểu Lâu đờ đẫn nhìn sắc mặt u ám của Nguyên Tích, cậu nhớ tới anh trai của Nguyên Tích và cha mẹ của Nguyên Nặc. Và cả Viện dị thú kinh khủng trong con chip kia nữa.
Nguyên Tích yên lặng một hồi, chế ngự tâm trạng của mình, nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt thâm trầm: “Nguyệt Thượng chính là hậu duệ của tổng thống Liên Bang. Cha mẹ cậu ấy thiệt mạng trong nhiệm vụ cuối cùng. Trước lúc lâm chung, họ đã nhờ cha mẹ anh chăm sóc Nguyệt Thượng và Tô Lan.”
La Tiểu Lâu nhớ đến thái độ của cha Nguyên Tích, bừng tỉnh. Hóa ra thân thế của Nguyệt Thượng lại lâm li bi đát đến vậy, thảo nào quốc vương bệ hạ lại đối xử với y khác mọi người.
Đó là đời người. Người ta lớn lên từ nhỏ cùng Nguyên Tích, và còn thân thiết với cha mẹ Nguyên Tích. Còn cậu lại là một kẻ chạy tới từ bốn nghìn năm trước, biến mất giữa lễ đính hôn duy nhất trong đời người của mình, còn bị coi là quái thú và bị người ta truy sát, trong đó bao gồm cả người cậu yêu nhất.
Nhưng cậu có thể làm gì đây, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cậu vẫn muốn có một tương lai hạnh phúc và tươi đẹp với cái người kỳ quặc kiêu căng và bá đạo tên là Nguyên Tích này.
“Được rồi, em hiểu rồi.” La Tiểu Lâu nói. Nhìn Nguyên Tích, cậu không kiềm được: “Nếu giữa cuộc kiểm tra gặp nguy hiểm, nếu anh cần phải bảo vệ Nguyệt Thượng ——”
“Làm sao thế được, chẳng lẽ em không thấy mình vô dụng hơn sao?” Nguyên Tích không vừa ý nhìn La Tiểu Lâu, sắc mặt không còn khó coi như vừa nãy nữa, “Hơn nữa, cậu ấy là chiến binh cơ giáp, có thể tự bảo vệ chính mình được. Còn em, hình như em chưa hiểu rõ ý nghĩa của huyết chi khế ước, bất kể lúc đó có ai, anh cũng sẽ bảo vệ em trước tiên.”
La Tiểu Lâu nở nụ cười ngây ngô, nửa câu sau còn chưa nói —— vậy cũng phải đảm bảo tiền đề cho sự an toàn của em.
“Đúng rồi, cái huyết chi khế ước kia là thế nào?” La Tiểu Lâu lấy lại tinh thần từ sự đắc ý, hỏi.
Ngón tay Nguyên Tích dừng lại, vẻ mặt không quá tự nhiên mà giải thích cho La Tiểu Lâu, “Là hình thức cao nhất của khế ước phu thê trong vương tộc, nó có thể mang đến rất nhiều điều tuyệt vời, trong đó tốt nhất là công dụng: bất kể em muốn chạy trốn đến nơi đâu anh cũng đều có thể xác định ra vị trí của em.”
La Tiểu Lâu run lên, nhỏ giọng kháng nghị: “Em lại thấy nó tuyệt nhiên chẳng coi trọng nhân quyền của em chút nào.” Trời ơi, nếu sau này thân phận của cậu bị tiết lộ thì phải làm sao!
Nguyên Tích lạnh lùng trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, “Nếu không phải tình huống đặc biệt thì anh sẽ không dùng khế ước tìm em, làm vậy sẽ khiến em ngất xỉu hoặc hôn mê. Bởi vậy, em tốt nhất là đừng khiến anh phải dùng khế ước tìm em thêm lần thứ hai.”
Lúc này La Tiểu Lâu mới hiểu được vì sao khi cậu bị lưu vong đến hành tinh cấp thấp, Nguyên Tích lại tìm ra được cậu, hơn nữa, quả thực lúc đó có cảm giác choáng váng. La Tiểu Lâu há hốc miệng, gian nan nói, “… Em sẽ cố gắng, em tuyệt đối sẽ không chủ động chạy trốn nữa, em hứa!” Thấy mắt Nguyên Tích dựng thẳng lên, La Tiểu Lâu vội bỏ thêm câu cuối cùng.
Hai người đi dạo trong đế đô cả buổi chiều. La Tiểu Lâu còn tặng cho tụi Điền Lực ít đặc sản. Khi 125 ý thức được đặc sản đó, buổi đi dạo tiếp theo biến thành tai nạn, nó chừng như là cái gì cũng muốn.
Trở lại hoàng cung, Nguyên Nặc đến tìm bọn họ. La Tiểu Lâu hưng phấn sắp xếp đồ đạc, cậu đã mua được rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu cao cấp mà ở tinh cầu cấp B không có.
Khi La Tiểu Lâu sắp xếp xong rồi thuận tiện đóng gói thành quà tặng cho ngày kia, Nguyên Tích và Nguyên Nặc cũng bàn bạc xong việc chọn người cho cuộc kiểm tra.
Theo ý kiến của Nguyên Liệt, Nguyên Tích và Nguyệt Thượng mỗi người chọn ra bốn người đi cùng. Bên Nguyên Tích đã có La Tiểu Lâu, số người được chọn thêm nữa chỉ còn ba.
La Tiểu Lâu liếc tờ giấy trên bàn, trên đó có năm cái tên: Nguyên Tích, La Tiểu Lâu, Nguyên Nặc, La Thiểu Thiên và Lăng Tự. Danh sách này, gần như là lựa chọn tối ưu, tất cả đều có trình độ thuần thục nhất định, có thể phối hợp với nhau mà năng lực không hề kém cạnh. Bốn chiến binh cơ giáp, một chế tạo sư.
Hôm sau, khi Nguyên Tích giao danh sách cho Nguyên Liệt, Nguyệt Thượng cũng mang danh sách tới.
Những người y chọn cũng khiến La Tiểu Lâu phải tặc lưỡi: Nguyệt Thượng, Thiều Dung, Hách Nhĩ, Mộ Thần và Abel.
Ngoại trừ chế tạo sư cơ giáp Abel cuối cùng cậu không quen biết, mấy người trước đều là những người quen. Hách Nhĩ chính là mặt búp bê, bất ngờ hơn là, Nguyệt Thượng lại chọn Mộ Thần.
La Tiểu Lâu bỗng nhiên nghĩ, cuộc kiểm tra thành niên của Nguyên Tích sắp trở thành đại hội tụ họp của top 10 trong giải thi đấu cơ giáp rồi.
(1) Hủ mộc (gỗ mục) 朽木: ý chỉ những người vô dụng, ko thể uốn nắn, nói chung là bó tay toàn tập với những ng ngày.
(2) Chế độc quân chủ lập hiến: là 1 nền quân chủ mà trong đó quyền hạn của vua/nữ hoàng được quy định trong hiến pháp (Anh là 1 trường hợp đặc biệt, nước này không có hiến pháp, quyền lực của vua nói chính xác là được quy định dựa trên truyền thống và một hệ thống các luật riêng rẽ, thường gọi là quân chủ nghị viện) và vị quân vương đó chỉ mang tính hình thức, lễ nghi, chứ không thực sự nắm quyền. Quyền lực thực sự nằm trong tay các nghị viện và chính phủ do dân bầu lên.. Quân chủ là vua, hư quân là vua mang tính tượng trưng.
Hiện nay có rất nhiều quốc gia quân chủ lập hiến như vậy, phần lớn là các nước rất phát triển ở châu Âu như Anh, Hà Lan, Bỉ, Đan Mạch, Na Uy, Thụy Điển và 1 số nước phát triển khác như Nhật, Canada, Úc v.v…
Danh sách các nước quân chủ lập hiến và tên vị vua/nữ hoàng của nước đó:
Châu Á:
– Bahrain: quốc vương Hamad Bin Isa Al Khalifa
– Campuchia: quốc vương Norodom Sihamoni
– Nhật Bản: hoàng đế Akihito
– Jordan: quốc vương Abdullah II
– Kuwait: emir (tiểu vương) Sabah Al-Ahmad Al-Jaber Al-Sabah
– Malaysia: sultan Mizan Zainal Abidin
– Nepal: quốc vương Gyanendra Bir Bikram Shah Dev
– Thái Lan: quốc vương Bhumibol Adulyadej
– Liên hiệp các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất: tiểu vương Khalifa bin Zayed Al Nahayan
Châu Âu (ngoài Anh):
– Andorra: hoàng tử Giám mục Joan Enric Vives Sicília, và đồng-hoàng tử Jacques Chirac (tổng thống Pháp mặc định là 1 trong 2 hoàng tử Andorra)
– Bỉ: quốc vương Albert II
– Đan Mạch: nữ hoàng Margrethe II
– Lichtenstein: hoàng tử Hans-Adam II
– Luxembourg: đại công tước Henri
– Monacco: hoàng tử Albert II
– Hà Lan: nữ hoàng Beatrix
– Na Uy: quốc vương Harald V
– Tây Ban Nha: quốc vương Juan Carlos
– Thụy Điển: quốc vương Carl XVI Gustaf
Các lãnh thổ của nữ hoàng Elizabeth II dòng Windsor:
– Liên hiệp vương quốc Anh và Bắc Ireland
– Canada
– Úc
– New Zealand
– Jamaica
– Barbados
– Bahamas
– Grenada
– Papua New Guinea,
– Solomon Islands
– Tuvalu
– Saint Lucia
– Saint Vincent và the Grenadines
– Antigua và Barbuda
– Belize
– Saint Kitts và Nevis
(3) Thể chế liên bang: Liên bang (tiếng Latinh: foedus) là hình thức quốc gia bao gồm một số các thành viên cá thể có chính phủ riêng hợp thành dưới một chính phủ (“liên bang”) thống nhất. Trong một liên bang, chủ quyền của các thành viên liên bang được pháp luật bảo hộ và không thể bị điều chỉnh bởi một quyết định đơn phương nào của chính phủ trung ương.
Hình thức chính phủ hay kết cấu lập hiến của một liên bang được gọi là chế độ liên bang. Hình thức này có thể coi là đối lập với hình thức quốc gia đơn nhất. Chế độ liên bang thường được thiết lập tại một quốc gia đa sắc tộc hoặc có lãnh thổ rộng lớn hoặc trong trường hợp cần thiết. Các liên bang thường được thành lập trên cơ sở một một hiệp ước giữa các thành viên có chủ quyền.
Một số quốc gia theo thể chế liên bang như Liên bang Đức, Liên bang Nga, …
(4) Đế quốc: Đế quốc thông thường là chỉ các quốc gia lớn mạnh, có tầm ảnh hưởng quốc tế sâu rộng, lãnh thổ rộng lớn, thống trị hoặc chi phối được nhiều dân tộc. Trong thực tế, từ “đế quốc” có nhiều cách hiểu khác nhau, không có định nghĩa khoa học mang tính chính xác tuyệt đối nào cho nó, sử dụng rất hỗn loạn.