CHƯƠNG 132 – CHỦ ĐỘNG
Ngày thứ hai sau khi xác định xong danh sách, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích trở lại tinh cầu An Tắc, vì còn một tuần nữa là học viện St. Miro sẽ khai giảng. Quốc vương, vương hậu bệ hạ, đám Nguyên Nặc, cộng thêm ngài quản gia nước mắt rưng rưng đứng trông bọn họ rời đế đô.
Mở cửa ra, thấy ngôi nhà quen thuộc, La Tiểu Lâu tự dưng cảm thấy hoài niệm không gì sánh được. Trong mấy ngày chạy trốn kia, cậu thậm chí còn lo rằng mình sẽ phải chào tạm biệt với bộ bất động sản đầu tiên này của mình. Nơi khác dù có tốt đến đâu cũng không có cảm giác thân thuộc và an toàn bằng ngôi nhà của mình.
Nguyên Tích khó hiểu nhìn vẻ mặt xúc động của La Tiểu Lâu, sau đó xách cậu vào phòng tắm. Vì đã ăn cơm trên phi thuyền nên sau khi tắm xong hai người đi nghỉ luôn.
Hôm sau, La Tiểu Lâu rời giường chuẩn bị bữa sáng, còn Nguyên Tích sắp xếp đống quà tặng trong phòng khách của hai người. Hầu hết chúng đều được cho vào phòng thí nghiệm của La Tiểu Lâu, còn lại thì để vào thư phòng.
Ăn xong bữa sáng, La Tiểu Lâu vào thư phòng, sắp xếp lại một chút quà biếu mà cậu mang về tặng cho mọi người. Tặng Điền Lực game mô phỏng mới nhất và hệ thống học tập chế tạo cơ giáp đơn giản, tặng Mộ Thần nguyên liệu cao cấp và một bộ máy móc có công năng tinh xảo, tặng Athes bàn huấn luyện chiến binh cơ giáp, cộng thêm mười hộp năng lượng tự chế, tặng Trầm Nguyên, Địch Gia và mấy người quen biết ở Khải Ân hàng mẫu nguyên liệu, thậm chí cậu còn tặng huấn luyện viên Lạc Kỳ một bộ dinh dưỡng phẩm cải thiện thể chất. Những thứ này từng cái một đều được nhanh chóng đem gửi đi.
Xong xuôi, La Tiểu Lâu mãn nguyện ngồi uống trà trên ghế sô pha.
Về phần quà biếu cho Nghiêm đại sư, La Tiểu Lâu cười tủm tìm nhìn thứ được đựng trong hòm cất trữ, những thứ này ngày mai cậu sẽ tự mình mang tới.
Có thể sẽ cho Nghiêm đại sự một bất ngờ, hoặc sư phụ cậu sẽ cho rằng cậu hồ đồ. Nhưng La Tiểu Lâu thực sự nghĩ, Xà Đằng khổng lồ 125 lén lút nhổ về là một bảo bối, dụng tính của nó không hề thua kém các nguyên liệu cao cấp.
Quan trọng là, loại Xà Đằng này có rất nhiều ở tinh cầu cấp thấp xa xôi —— Tuy chúng thực sự rất hung hãn, khó mà thu thập.
Nguyên Tích đang liên lạc với đội thị vệ qua máy vi tính trong thư phòng. Một năm này, vì Nguyên Tích muốn thành niên, quốc vương bệ hạ chuẩn bị trui rèn hắn, vậy nên công việc của hắn cũng bắt đầu nhiều lên.
La Tiểu Lâu rót thêm cốc nước nữa, tiện thể mang cho Nguyên Tích một cốc luôn.
Vương tử điện hạ đang bận trăm công nghìn việc đưa mắt nhìn cậu một cái, rồi quay lại gật đầu với máy vi tính đối diện.
La Tiểu Lâu thầm thì, vẻ mặt của Nguyên Tích sao lại nghiêm khắc thế kia, quả nhiên người còn trẻ mà đã làm việc quá độ thì cơ thể sẽ không tốt mà, ngay cả tinh thần cũng bị ảnh hưởng, tối có nên nấu cho anh ấy một bát canh không nhỉ?
Buông cốc trà xuống, ánh mắt của La Tiểu Lâu bị một chiếc hộp màu bạc trên bàn hấp dẫn. Cậu chưa bao giờ thấy cái hộp này.
“Đây là cái gì?”
“Thật hiếm có, rốt cục em cũng phát hiện ra rồi.” Nguyên Tích ‘cạch’ một tiếng tắt video, châm chọc, hoàn toàn không để ý tới đội trưởng đội thị vệ đáng thương đối diện đang chờ chỉ thị của hắn.
La Tiểu Lâu giật mình, chẳng lẽ sắc mặt Nguyên Tích xấu xí là nhằm vào mình? Cơ mà có ông trời ở trên cao, từ sáng đến giờ cậu chưa một lần chọc vào hắn đâu đấy nha!
“Là đồ tốt đó, mau xông lên đi, bảo em cần ngay! Nếu Nguyên Tích không để cho cậu thì cậu thử làm nũng hay quyến rũ hay làm gì đại loại vậy đi, cần thì tôi đặt cho cậu bộ nội y tình thú trên mạng… Được không.” 125 ngước mắt nhìn cánh cửa thư phòng bị đóng sầm trước mặt, tức tối tên nhận nuôi qua cầu rút ván, sau đó dềnh dàng bước về phòng của mình.
La Tiểu Lâu cấp tốc đóng cửa lại, tuy biết Nguyên Tích sẽ không nghe được lời 125 nói, nhưng mặt cậu vẫn khẽ đỏ lên.
Quay lại thấy Nguyên Tích rõ ràng vẫn còn đang cáu kỉnh, La Tiểu Lâu bèn thử cầm chiếc hộp đó lên. Mắt Nguyên Tích khẽ nhấp nháy, nhưng hắn cũng không ngăn cản. La Tiểu Lâu đinh ninh cơn tức giận của Nguyên Tích đã xẹp xuống.
Mở hộp ra, La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn thứ đẹp đẽ màu bạc bên trong, lớp trên cùng còn nổi lên một tầng sương mù màu trắng. Đây, đây chính là nguyên liệu cấp mười hiếm có khó tìm trong truyền thuyết – Phách Ngân.
Điều khiến La Tiểu Lâu kinh ngạc hơn nữa là, dùng một chút ý thức nguyên lực là có thể dò ra, chiếc hộp này là hộp không gian trữ đồ, bên trong ít nhất có ba căn phòng lớn như thế này. Nguyên liệu cấp mười! Lại còn nhiều như vậy! La Tiểu Lâu cố gắng nuốt nước bọt, cậu cảm thấy tim của mình đã đập nhanh đến mức bất bình thường rồi.
Nỗ lực tìm lại tiếng nói, La Tiểu Lâu kêu lên một tiếng rồi nhào tới ôm chặt lấy Nguyên Tích, ánh mắt còn chưa rời chiếc hộp trên bàn, nịnh nọt: “Là, là cho em phải không? Nhất định là thế. Ôi trời ơi, em cảm động quá, anh không biết em yêu anh nhiều thế nào đâu!”
La Tiểu Lâu hạ quyết tâm, dù hôm nay có buồn nôn đến chết cậu cũng phải giành được nguyên liệu này về tay! Một nửa cũng được! A, có lẽ bảo 125 đặt một bộ nội y tình thú là ý kiến hay…
Nguyên Tích cứng đờ người, hừ một tiếng, không đẩy La Tiểu Lâu ra nhưng cũng chẳng ôm lại cậu. Hắn chỉ khẽ nhếch cằm lên, ngạo mạn nhìn La Tiểu Lâu, nói: “Đây là phần thưởng anh nhận được ở giải thi đấu cơ giáp, vốn định tặng em. Nhưng sau đó em lại chạy trốn, anh đành phải thay đổi chủ ý —”
“Không! Không, xin anh ngàn vận lần đừng. Anh yêu, anh biết là em không vui vẻ chút nào khi rời xa anh mà. Thực ra, ngay sau khi vừa rời xa anh là em lập tức hối hận rồi, những ngày đó em luôn nhớ đến anh.” La Tiểu Lâu mặt không đỏ, thở không gấp nói. Thực sự, khi nói mấy lời này với Nguyên Tích, La Tiểu Lâu phát hiện mình không hề trắc trở chút nào.
Thấy Nguyên Tích vẫn lạnh nhạt và không có bất kì biểu hiện nào, La Tiểu Lâu nhất thời cảm thấy khó khăn. Cậu nhìn ra cửa sổ, rồi tiện tay đóng chốt lại, kéo tấm rèm cửa sổ dày sụ xuống. Thư phòng ban đầu trở nên tối sầm, sau đó dần dần chuyển sang ánh trăng mông lung, cả hai chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mờ ảo của nhau.
Sau đó La Tiểu Lâu đánh bạo ngồi khóa lên đùi Nguyên Tích, hai tay ôm vai hắn, mặt đỏ bừng bừng tiến lại gần. Dưới bóng đêm bao phủ, cậu chủ động hôn lên môi Nguyên Tích.
Nguyên Tích vẫn không phối hợp theo, chỉ mặc La Tiểu Lâu hoạt động. Trong bóng tối, không thể nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực một cách khác thường.
Thông thường, Nguyên Tích là người chủ động trong việc đó, dù thỉnh thoảng La Tiểu Lâu cũng chủ động, nhưng sau đó Nguyên Tích lại nhanh chóng nắm lại quyền chủ động. Tình huống hiện tại, La Tiểu Lâu bắt đầu hoài nghi, liệu có phải mùa động dục của con mèo Nguyên Tích đã qua rồi hay không.
Đành vậy, La Tiểu Lâu bất chấp, quyết định dụ dỗ Nguyên Tích đến cùng. Cậu nhẹ nhàng mút môi dưới Nguyên Tích, qua vài giây mới do dự vươn đầu lưỡi vào trong. Kết quả, cậu không tốn công chút nào mà đã được cho phép tiến vào, lưỡi cậu bắt đầu quấn quít với đầu lưỡi của Nguyên Tích.
Khi thở hổn hển tách ra, cánh tay vịn vào vai Nguyên Tích của La Tiểu Lâu đã mềm nhũn. Hơi thở của Nguyên Tích bắt đầu bất ổn. Hơn nữa, vì ngồi trên đùi Nguyên Tích nên La Tiểu Lâu có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi giữa hai chân hắn.
Nhìn Nguyên Tích vẫn cứng cỏi ngồi nguyên như cũ, La Tiểu Lâu khẽ cười một tiếng, cúi xuống hôn cổ Nguyên Tích, gặm cắn hầu kết hắn.
Nguyên Tích run lên, buồn bực hừ một tiếng, rồi vội vã vươn hai tay túm chặt eo La Tiểu Lâu, ấn mạnh cậu xuống, đồng thời hổn hển quát: “Cái đồ phóng đãng này. Đây là do em yêu cầu đấy nhé, em đã đói khát như vậy, anh tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng đâu…”
Thư phòng dần dần chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề và âm thanh khiến người ta vô cùng đỏ mặt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt.
Sau đó, La Tiểu Lâu buồn bực chớp mắt nhìn trần nhà, cậu cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa. Vì hộp nguyên liệu kia, giữa ban ngày ban mặt phóng túng không nói, đằng này cuối cùng lại quên sạch ý định ban đầu, chẳng nhớ để nhân cơ hội mà lừa Nguyên Tích tặng nguyên liệu cho mình, chỉ nhớ ——
Nguyên Tích thể lực mạnh mẽ đến mức biến thái cảm thấy mỹ mãn đi tắm táp, nhìn lướt qua La Tiểu Lâu uể oải thất vọng nằm trên giường. Hắn mỉm cười, đặt hộp năng lượng lên tủ đầu giường bên La Tiểu Lâu, sau đó quay lại tiếp tục hội nghị video của mình.
La Tiểu Lâu quấn quýt mừng rỡ nhìn chiếc hộp nguyên liệu cấp mười kia. Nguyên Tích không phải đang chế giễu cậu lộn xộn đấy chứ…
Điều duy nhất an ủi là, cơm trưa và cơm tối đều mua ở ngoài về ăn.
Hôm sau, La Tiểu Lâu uống hết cốc sữa bò, hòng trấn định để thông báo với Nguyên Tích. Hôm nay cậu muốn đến chỗ Nghiêm đại sư, cậu quyết định coi như chuyện của ngày hôm qua chưa từng phát sinh.
Nguyên Tích nhìn cậu, gật đầu. La Tiểu Lâu vừa ra đến cửa thì Nguyên Tích bỗng đưa cho cậu một cái ***g năng lượng màu vàng nhạt, nói: “Đây là ***g bảo vệ anh xin từ mẹ, công hiệu hơn cái trước. Tuy em không cần lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng vẫn phải đảm bảo.” Sau khi Nguyên Tích tiết lộ thân phận, bên cạnh La Tiểu Lâu lúc nào cũng có người âm thầm bảo vệ, nhưng vẫn phải tăng cường thêm mấy lớp bảo vệ nữa mới khiến hắn yên tâm.
La Tiểu Lâu nhận lấy rồi đeo vào, mang theo chiếc hòm chứa đầy Xà Đằng ra ngoài.
Vừa mới ra cửa, một chiếc xe huyền phù màu đen đã đỗ ngay trước mặt cậu. La Tiểu Lâu hoảng sợ, đúng lúc này, máy thông tin của cậu vang lên. Mở máy, giọng nói của Nguyên Tích truyền sang: “Đúng rồi, anh mua cho em một người máy thông minh, khi nào anh không thời gian thì nó sẽ đưa em ra ngoài. Yên tâm, nó đáng tin cậy hơn con béo màu lục kia nhiều.”
La Tiểu Lâu lúc này mới kinh ngạc phát hiện, chiếc xe này nhìn rất quen, “A, hình như em đã thấy anh mua người máy này rồi. Rất đáng yêu, nhưng tự dưng anh lại đặc biệt mua cho em một người máy, thực sự là quan tâm em nhiều quá…” Điều này thật sự rất khó tiếp nhận, câu cuối cùng La Tiểu Lâu không dám nói ra.
Nguyên Tích hình như bị sặc, hắn quát, “Gì, gì mà đặc biệt mua cho em? Đó là tại mấy ngày em không ở nhà nên không có ai nấu cơm cho anh.” Nói xong thì nổi giận đóng máy thông tin.
La Tiểu Lâu nhìn máy thông tin, híp mắt cười. 125 đã nhảy lên trước ra lệnh cho người máy. Không lâu sau, người máy tự giới thiệu tên là A2 đã trở thành em trai của 125.
Không cần ngồi xe huyền phù công cộng miễn phí nữa, trên đường tiết kiệm được không ít thời gian. Đến Khải Ân, La Tiẻu Lâu thỏa mãn từ bãi đỗ xe bước vào cổng.
Vừa đi vừa đọc tin nhắn nhận được từ hôm qua, hầu hết là tin cảm ơn sau khi nhận được quà của tụi bạn.
Điền Lực là dong dài nhất, gần như đem hết mọi từ ca ngợi tung hô lên người cậu.
Mộ Thần thì đơn giản nhất: Rất cảm ơn, hẹn gặp lại ở khai giảng.
La Tiểu Lâu cười tủm tỉm đọc tin nhắn, phát hiện phía trước có người đi tới, cậu vội tránh sang một bên. Đang định đi vào, chợt nghe thấy một tiếng gọi vui mừng: “Cậu, cậu là anh bạn nhỏ La?”
La Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức quay đầu lại, thấy một khuôn mặt thoáng lộ vẻ già nua. Nhớ lại một hồi, La Tiểu Lâu mới nở nụ cười, “Là bác Dương?” Người này chính là công nhân lão Dương ở xưởng chế tạo gia công linh kiện cơ giáp mà La Tiểu Lâu đã từng làm thêm.
Lão Dương so với hồi đó sắc mặt đã khá lên không ít, cũng không còn vẻ ưu sầu và mệt mỏi thường ngày của trước đây nữa. Ông mừng rỡ nắm tay La Tiểu Lâu, nói: “Anh bạn nhỏ La, không biết cháu về sau thế nào, mọi người cũng ít hay tin về cháu lắm.”
Tuy La Tiểu Lâu đã trở thành đồ đệ của Nghiêm đại sư, nhưng rất ít người công nhân trong xưởng máy bé nhỏ có thời gian quan tâm tới những tin tức đó. Cái bọn họ quan tâm nhiều hơn là cách nâng cao tốc độ và kỹ thuật lắp ráp cho bản thân mình.
Dù có người đọc đươc tin tức kia, phát hiện ra tên của La Tiểu Lâu thì cũng chẳng có mấy ai nhận ra được sự liên quan giữa cậu với cậu thiếu niên túng tiền trước đây.
Lão Dương có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với La Tiểu Lâu, không chỉ bởi La Tiểu Lâu đã giao cho ông phương pháp lắp ráp kia, mà đứa con trai của ông là Dương Kha đã lấy phương pháp linh kiện đó cũng khiến ông khó chịu rất lâu. Cho đến khi Dương Kha nói với ông là vô dụng, lòng lão Dương mới thư thái đi không ít. Dù vậy, trong lòng ông cũng cảm thấy mắc nợ với La Tiểu Lâu.
“Cháu á? Cháu vẫn đang đi học, thỉnh thoảng đi làm thêm.” La Tiểu Lâu cười tủm tỉm trả lời, “Bác Dương thì thế nào?”
Chuyện Dương Kha liều lĩnh dùng linh kiện kia, Địch Gia đã dặn mọi người không được phép kể lại với La Tiểu Lâu, nên cậu không biết Dương Kha là con trai của lão Dương.
Lão Dương hài lòng nở nụ cười, “Đi học là tốt, mấy đứa là sinh viên thì nên đến trường, nắm chắc cơ hội học tập, sau này tài năng mới có tiền đồ. Giờ bác đã thoải mái hơn trước, con trai bác có thành tích tốt ở trường, còn được gia tộc PDG coi trọng, đang thực tập ở đây. Từ lúc nó hăng hái nỗ lực, bác cũng nhàn nhã hơn. Nhất là nửa năm gần đây, nó càng ngày càng hiểu chuyện, không chỉ không dùng tiền trong nhà mà còn tự mình làm việc kiếm tiền.”
Khi lão Dương nói đến con trai của mình, khuôn mặt ông lập tức hiện lên vẻ tự hào sâu sắc, ông vẫn luôn khổ cực nuôi hai con ăn học, thấy chúng nó có tiền đồ thì hạnh phúc không gì sánh được. Ngày trước ông toàn giấu việc này trong lòng, thấy La Tiểu Lâu xúc động lại vui mừng, ông không kiềm được mà nói ra.
Nói xong, lão Dương vỗ vai La Tiểu Lâu: “Anh bạn nhỏ, lúc đó cháu giúp bác, trong lòng bác vẫn nhớ rất kỹ. Sau này nếu có chuyện gì thì tuyệt đối không được khách khí với bác. Có thể giúp được gì bác nhất định sẽ giúp, dù không giúp được thì còn có con trai bác nữa.”
La Tiểu Lâu nghe thấy gia tộc PDG, lại nghĩ đến họ của lão Dương, trong lòng khẽ xúc động, hỏi: “Bác, con trai bác là ai?”
“Ai da, bác cũng không gạt cháu, nó học cùng trường với cháu, tên là Dương Kha. Nếu có chuyện gì có thể giúp đỡ nhau rồi.”
Khóe miệng La Tiểu Lâu co rúm lại, nhưng cậu vẫn vừa cười vừa nói: “Vâng, cảm ơn bác Dương. Con trai bác đã có thể tự mình kiếm tiền rồi, bác cũng đừng khổ cực như vậy nữa, không phải còn có con bác nữa sao.” Tuy cậu với Dương Kha không hợp nhau, nhưng lão Dương này cũng không phải là người xấu.
Lão Dương đáp ừ, vui vẻ rời đi. Ông tuyệt nhiên không phát hiện La Tiểu Lâu cũng đi vào cổng Khải Ân.
La Tiểu Lâu tay cầm hòm nguyên liệu đi vào. Khi vào phòng thí nghiệm của Nghiêm đại sư, Nghiêm đại sư vẫn đang bận bịu. Liếc thấy La Tiểu Lâu, ông đầu tiên là bất ngờ, sau đó gọi trợ thủ bên cạnh, bảo anh ta thế chỗ, sau đó quay người vào phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm đại sư bỏ dở việc của mình, tất cả mọi người đều kinh ngạc đứng nhìn. Khi thấy La Tiểu Lâu họ mới hiểu ra mà nở nụ cười, đại sư chắc là nhớ đồ đệ.