Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 23: Chương 23: Oan gia




Hứa Kiêu Bạch đã ngủ say nên tùy tiện ừ một tiếng, tùy ý cho Lục Thành Nghiễm đỡ cậu vào thang máy. Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm, hai người sợ đánh thức Hứa Tuấn Lân nên tất cả các động tác cũng nhẹ nhàng lại.

Hai người rón rén cầm chìa khóa mở cửa, lại loáng thoáng nghe được tiếng người trong phòng Hứa Tuấn Lân.

Hứa Kiêu Bạch cả kinh tỉnh cả buồn ngủ.

Cậu thấp giọng nói với Lục Thành Nghiễm: “Không xong rồi, trong nhà không phải là có trộm chứ?”

Trong mắt hai người một mảnh vẻ lo lắng, để tránh kinh động tên trộm, cả hai đều rón rén hướng phòng Hứa Tuấn Lân tiến tới. Đợi đến khi bọn họ đi tới cửa, thanh âm kia trong nháy mắt rõ ràng hơn một chút. Vì thế, sắc mặt hai người đều trở nên cổ quái.

Ở trong phòng phảng phất kiệt lực khắc chế mới tràn ra tiếng áp lực bên môi, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng thô tục.

Hai người vẻ mặt khẩn trương che miệng mình lại, lặng lẽ lui ra ngoài cửa. Trong mắt Hứa Kiêu Bạch tràn đầy khiếp sợ nói: “Ba tôi mang nam nhân bên ngoài về qua đêm?”

Lục Thành Nghiễm đăm chiêu đáp: “Là Vệ Trạch An.”

Hứa Kiêu Bạch khẽ huýt một tiếng huýt sáo lưu manh: “Yoooo...”

Lục Thành Nghiễm vô ngữ: “Biểu tình của cậu là ý gì?”

Hứa Kiêu Bạch cười nói: “Sớm biết vậy tôi sẽ không trở về rồi, như này làm khó đồng chí Hứa quá.”

Cậu cũng rất buồn bực, ai không biết cũng Bọ Cạp đối với tính tình không hề có sức chống cự, hết lần này tới lần khác đồng chí Hứa Tuấn Lân còn giữ kín như bưng, chưa bao giờ cùng cậu đàm luận những chuyện này. Hơn nữa còn thẹn thùng như gì ấy, phảng phất khiến cậu cảm thấy làm con trai đồng trí Hứa mới là tiểu lưu manh. Không biết ai ở trong ngăn kéo đầu giường lén giấu đồ chơi nhỏ, cái máy tính quanh năm không nói mật khẩu của mình, còn có không ít bộ phim “kinh điển” không lấy ra chia sẻ cho cậu xem nữa đấy.

Lục Thành Nghiễm không biết nên nói gì, tiểu hồ ly này cả ngày nghĩ xấu cho ba mình có thích hợp không đây? Có điều là tình cảm của ba con bọn họ thật tốt, điều này làm cho người từ nhỏ đã mất đi cha mẹ như Lục Thành Nghiễm cực kỳ phần hâm mộ.

Học trưởng vốn là tình thân ấm áp mà hắn mong đợi nhất, hôm nay nhìn thấy Tiểu Bạch, liền phảng phất như mình cũng có được thân tình như vậy.

Hắn vỗ gáy Tiểu Bạch nói: “Đi ngủ sớm đi. Sáng mai tôi sẽ đón cậu đi?”

Hứa Kiêu Bạch hỏi: “Chú có thuận đường không?”

Lục Thành Nghiễm đáp: “Thuận đường, ngày mai Tê Ngô Cung của Ngô Đồng Kính mở cửa, tôi phải đi xem tình hình.”

Hứa Kiêu Bạch kinh hãi nói: “Đệch, chính là cái biệt thự lớn ở Tê Ngô Cung đó sao?”

Lục Thành Nghiễm nói: “Đúng vậy, muốn không?”

Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: “Không cần, không mua nổi, có bán tôi cũng không mua nổi.”

Lục Thành Nghiễm cười nói: “Nói không chừng cậu mua được thì sao?”

Hứa Kiêu Bạch ngáp một cái nói: “Tôi buồn ngủ rồi, chú Lục lái xe chậm một chút thôi, tôi trở về ngủ đây.”

Lục Thành Nghiễm ừ một tiếng dặn dò: “Bữa sáng tôi sẽ mua cho cậu đi.”

“Được.” Hứa Kiêu Bạch đáp, sau khi đưa Lục Thành Nghiễm ra thang máy liền trở về phòng ngủ.

Lúc đi ngang qua phòng Hứa Tuấn Lân, lại nghe được y cố gắng khắc chế hơi thở. Hứa Kiêu Bạch bất đắc dĩ, áp chế mình như vậy, có thể thoải mái sao? Không có ai ở nhà mà. Không được, sáng mai mình phải dậy sớm một chút, bằng không đồng chí Hứa biết đêm nay mình trở về, về sau càng không thả lỏng được.

Cậu trực tiếp cởi sạch đồ chui vào trong chăn lăn giường, bật điều hòa lên, nhắm mắt lại cơ hồ vài giây sau liền ngủ.

Một giờ rưỡi sáng, thanh âm trong phòng Hứa Tuấn Lân rốt cục cũng ngừng lại. Y lại đi tắm rửa, Vệ Trạch An không biết xấu hổ nhất định phải cùng y tắm rửa, bị Hứa Tuấn Lân trừng mắt trở về.

Sau khi tắm rửa xong, Hứa Tuấn Lân sấy tóc, Vệ Trạch An ở bên cạnh y quấy rối.

Trước kia hắn thích nhất là dính Hứa Tuấn Lân, hơn nữa đồ đạc của mình trong từ trước đến nay cho tới bây giờ chưa từng đếm qua, không có việc gì liền Tiểu Lân Tử ơi, Tiểu Lân Tử à. Bất luận cái gì tìm không thấy, cứ tìm Tiểu Lân Tử chắc chắn sẽ thấy.

Gần như si mê ngửi ngửi tóc Hứa Tuấn Lân, Vệ Trạch An nói: “Thật ra tôi đã đi tìm em... Lúc mới đến thành phố H, nhưng thấy con trai em đi học, bỗng nhiên cảm thấy mình không nên xuất hiện ở đó. Cuộc sống của em bình dị hạnh phúc như vậy, tôi lại không có lý do gì để làm phiền. Thậm chí tôi không dám hỏi về tình trạng hôn nhân của em.”

Hứa Tuấn Lân đem máy sấy tóc cất trở lại nói: “Vậy vì sao bây giờ lại đến quấy rầy tôi.”

Vệ Trạch An nói: “Bởi vì tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của em, trên đó viết là chưa lập gia đình. Chính em đụng vào, không thể trách tôi được.”

Hứa Tuấn Lân đẩy hắn ra nói: “Anh nên trở về rồi.”

Vệ Trạch An không chịu đi, ôm eo Hứa Tuấn Lân nói: “Tâm ngoan độc như vậy? Xách quần lên liền không nhận ra người đàn ông của em nữa sao?”

Hứa Tuấn Lân khoác áo choàng tắm, vừa muốn mở cửa cho Vệ Trạch An, bỗng nhiên nhíu mày nói: “Không hay rồi, Tiểu Bạch đã trở về.”

“Ừm?”

Vệ Trạch An nhìn về phía phòng Tiểu Bạch, Hứa Tuấn Lân lặng lẽ đẩy cửa phòng Tiểu Bạch ra, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bạch quấn chăn ngủ say.

Y thập phần ảo não ấn mi tâm, chỉnh điều hòa cho Tiểu Bạch hơi cao một chút, lại hé chút chăn cho cậu sau đó mới rời khỏi phòng Tiểu Bạch.

Thằng nhóc này quay lại lúc mấy giờ vậy? Tối qua mình... Có lẽ không có âm thanh lớn đi?

Y đẩy đẩy Vệ Trạch An nói: “Mau trở về đi! Bằng không sáng mai Tiểu Bạch gặp anh, tôi càng không biết nên giải thích với thằng bé như nào.”

Vệ Trạch An nói: “Sợ cái gì? Em cứ nói đây là cha dượng tương lai của nó.”

Hứa Tuấn Lân:...

“Vệ Kiêu, có phải anh mất trí nhớ rồi không? Tôi đã nói rồi, những gì anh có thể nhận được ngoại trừ tôi, cũng chỉ là...”

Không đợi Hứa Tuấn Lân nói xong, Vệ Trạch An liền nói: “Đúng đúng đúng, người của em đều là của tôi rồi, tôi còn sợ cái gì nữa?” Nói xong hắn cường thế ôm Hứa Tuấn Lân, dùng sức hôn nửa ngày mới buông y ra đẩy cửa rời khỏi Hứa gia.

Hứa Tuấn Lân khóa cửa lại, trong lòng bắt đầu khẩn trương. Y năm nay 38 tuổi, cũng có nghĩa là y đã già và không còn trẻ nữa. Tuổi này không có giữ tính cho tốt, mang lại ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ, nên xem xét lại.

Y vốn tưởng rằng buổi tối mình có thể không ngủ được, ai ngờ vừa nằm xuống liền lập tức ngủ thiếp đi. Bảy giờ tự nhiên tỉnh, rõ ràng chỉ ngủ năm giờ, nhưng tinh thần đầy đủ khôi phục phi thường tốt.

Hứa Tuấn Lân cảm thấy mình có thể đã lâu không có cuộc sống tình dục nên tối hôm qua rất đầu tư. Nghĩ tới đây, cả người y đều bốc cháy. Từ mặt đến cổ đến đầu tai, tất cả đều nhuộm một mảng hồng.

Phiến phấn hồng này cho đến khi y làm xong bữa sáng cho Tiểu Bạch cũng không thể lui đi, chính y cũng cảm thấy thể chất của mình đúng là hỏng rồi. Rõ ràng cũng áp chế lén xem phim nhỏ, cũng sẽ mua đồ chơi nhỏ phiên bản giới hạn, nhưng vừa đến bước thực chiến liền sợ hãi.

Mắt thấy sắp tám giờ, Hứa Tuấn Lân liền đi gọi Hứa Kiêu Bạch rời giường.

Vừa đẩy cửa ra, tiểu vương bát đản kia đúng là lại ngủ không hẳn hoi, chăn đều rơi xuống đất. Y tắt điều hòa, vỗ vào mông Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đột nhiên ngồi dậy, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức hỏi: “Ba, mấy giờ rồi?”

Hứa Tuấn Lân đáp: “Tám giờ... 05 phút, nhanh chóng thức dậy ăn bữa sáng đi.”

Hứa Kiêu Bạch vừa mặc quần áo vừa nói: “Không ăn không ăn, con không kịp rồi! Con đi trước đây!” Nói xong cậu vội vàng cầm lấy balo liền hướng ngoài cửa vọt ra.

Hứa Tuấn Lân hướng về phía bóng lưng cậu hô: “Gấp như vậy sao? Cẩn thận hạ đường huyết...”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Bạch liền choáng một chút. Cậu vốn có tật xấu hạ đường huyết, hai ngày nay càng nghiêm trọng. truyen bac chien

Hứa Tuấn Lân nhét một gói sô cô la vào trong túi của cậu nói: “Không cần liều mạng như vậy, chú ý thân thể.”

Hứa Kiêu Bạch đáp một tiếng, ấn thang máy xuống lầu.

Xa xa liền nhìn thấy xe của Lục Thành Nghiễm dừng bên cạnh sân hoa nhà mình, cậu nhanh chóng vọt tới, mở cửa xe ngồi vào. Vừa tháo ba lô xuống vừa nói: “Chú đợi bao lâu rồi?”

Lục Thành Nghiễm đáp: “Không lâu, phía sau có bữa sáng của cậu, ăn trước đi.”

Hứa Kiêu Bạch nhìn một hộp thức ăn nhỏ đặt ở ghế sau, đợi đến khi Lục Thành Nghiễm lái xe cậu mới mở ra xem một chút. Vừa cầm lấy hộp đồ ăn được đóng gói tinh xảo, vừa hưng phấn nói: “Oa, sủi cảo tôm thủy tinh, bánh bao sữa vàng, cháo rau tôm, thịt tươi... Phong phú như vậy sao? Tất cả món này tôi đều thích ăn! Cám ơn chú Lục!”

Lục Thành Nghiễm nghiêm túc lái xe nói: “Không cần khách khí.”

Vừa ăn Hứa Kiêu Bạch vừa nói nhảm với hắn: “Sáng nay tôi không gặp Vệ thúc kia, có lẽ tối hôm qua không ngủ ở nhà tôi đi. Tối hôm qua ba tôi có thể đã biết tôi trở lại, với đôi mắt sáng suốt của ba trong nhà có nhiều hơn một con ruồi cũng có thể trong nháy mắt phát hiện ra được.”

Uống hết nước canh thịt tươi vào bụng, Hứa Kiêu Bạch ợ một tiếng.

Nghe Hứa Kiêu Bạch ăn cơm, tâm tình Lục Thành Nghiễm đều tốt hơn rất nhiều. Loại tính cách này của cậu, cũng chỉ có tính tình mềm mại như học trưởng có thể cưng chiều được.

Hứa Kiêu Bạch lại nói: “Chú nói xem ba tôi lo lắng cái gì chứ? Tôi cũng không phải không đồng ý cho ba tìm mùa xuân thứ hai. Tôi đã trưởng thành, không còn là một đứa trẻ nữa.”

Lúc này điện thoại di động của Hứa Kiêu Bạch vang lên một chút, cậu cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Hứa Tuấn Lân gửi tới. Nuốt xuống sủi cảo tôm, Hứa Kiêu Bạch đọc tin nhắn. Hứa Tuấn Lân nói: “Tiểu Bạch, tối hôm qua... Con về mấy giờ?”

Hứa Kiêu Bạch cắn bánh bao, lấy khăn ăn lau ngón tay bắt đầu trả lời tin nhắn: “Ngay khi ba và Vệ thúc đại chiến ba trăm hiệp á.”

Hứa Tuấn Lân mặt đầy hắc tuyến.

Hứa Tuấn Lân nói: “Lần này là ba không đúng, về sau chắc chắn sẽ không như vậy.”

Hứa Kiêu Bạch nói: “Không phải chứ đồng trí Hứa? Yêu thôi cũng được, tái hôn cũng được, đều là tự do của ba. Ba chưa bao giờ can thiệp vào tự do của con, tại sao con phải can thiệp vào tự do của ba chứ? Ba không sai, cũng không cần phải hứa với con cái gì. Chỉ là lần sau nếu con trở về nhất định sẽ nói trước với ba để tránh làm phiền hai người. Đúng rồi đồng chí Hứa, phải thả lỏng một chút nha.”

Nửa ngày sau, Hứa Tuấn Lân mới trả lời tin nhắn của Hứa Kiêu Bạch: “Thả lỏng cái gì?”

Hứa Kiêu Bạch nghẹn cười: “Ý là để cho mình thoải mái thì phải kêu lên, Vệ thúc như vậy cũng sẽ rất vui vẻ.”

Hứa Tuấn Lân ở đầu kia sắp hộc máu, trả lời: “Tiểu Bạch, hai năm nay con... Đã học được cái gì đấy?”

Hứa Kiêu Bạch nói: “Không có, chính là ngày đó ba không khóa máy tính đó, lúc con đi vào đó, có một bộ phim xxx phát được một nửa đó.”

Hứa Tuấn Lân:!!!!!!

Người làm ba như mình coi như thật sự thất bại, thật sự nên nghiêm túc kiểm điểm một chút.

Nghe Hứa Kiêu Bạch ở phía sau vừa ăn vừa cười ngây ngô, Lục Thành Nghiễm hỏi: “Cậu cười cái gì vậy?”

Hứa Kiêu Bạch vừa trả lời tin nhắn vừa nói: “Đùa giỡn đồng chí Hứa thôi. Tại sao ba lại giống như một khuê nữ cành vàng như vậy chứ? Lúc ba tôi còn trẻ cũng như vậy à?”

Lục Thành Nghiễm nhớ lại Hứa Tuấn Lân lúc đó nói: “Ở cùng một chỗ với bạn bè đồng trang lứa còn tốt, còn với người bình thường thì nghiêm túc lắm.” Nhưng ở cùng một chỗ với Vệ Kiêu... Vệ Kiêu là người cực kỳ lớn mật, từ trung học cơ sở đến đại học đều giống như bá chủ. Học trưởng ở cùng một chỗ với hắn, hẳn là đang ở trong trạng thái bị thụ động. Có điều là học trưởng tính cách cao lãnh, Vệ Kiêu vì theo đuổi được y cũng phải hao phí rất nhiều khí lực đi.

Hứa Kiêu Bạch đùa giỡn Hứa Tuấn Lân đùa giỡn đủ vốn, Hứa Tuấn Lân ở đầu dây bên kia nổi trận lôi đình, cảm giác bị con nhà mình chướng mắt khiến y nghẹn ba lít máu già.

Y không bỏ được sao? Loại chuyện này, ai còn đem ra ngoài? Tất cả không phải đều tại lão lưu manh Vệ Kiêu sao?

Chờ đã... Tiểu Bạch là giống của Vệ Kiêu, quả nhiên Tiểu Bạch ngoại trừ cấu hình giống mình ra, tính cách không có nửa điểm giống mình mà! Tiểu lưu manh này hoàn toàn sao chép bộ nhớ trong của lão lưu manh kia!

Tức giận đến mức Hứa Tuấn Lân ăn thêm một chén sủi cảo, lại đem phần còn lại đóng gói bỏ vào hộp giữ nhiệt nhỏ, lại bỏ vào trong một chén cháo rồi đi làm.

Trên đường Vệ Trạch An gọi điện thoại cho y, nói với y buổi sáng có một dự án phải tự mình đi qua một chuyến. Buổi trưa chờ hắn cùng nhau ăn cơm, không cho phép ăn một mình.

Hứa Tuấn Lân im lặng nói: “Tôi có mang cơm, anh trở về ăn cùng tôi đi.”

Vệ Trạch An vừa nghe liền vui vẻ đến mức đuôi sói sắp vểnh lên.

Có thể ăn được cơm mà Hứa Tuấn Lân tự tay nấu là chuyện hạnh phúc thứ hai của Vệ Trạch An trong mối tình này.

Còn chuyện vui vẻ đầu tiên ấy hả? Đương nhiên là ăn được Hứa Tuấn Lân rồi ( ̄▽ ̄)

Đến văn phòng mới của công ty, sau khi đặt hộp giữ nhiệt vào tủ lạnh, Hứa Tuấn Lân bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, y muốn hỏi Vệ Trạch An có suy nghĩ như nào đối với đứa nhỏ.

Vì thế y lấy điện thoại di động ra, thăm dò nửa ngày, tin nhắn kia gõ rồi lại xóa, nhưng cuối cùng vẫn không gửi đi.

Trạng thái hiện tại bây giờ của y và Vệ Kiêu còn chưa tới lúc hoàn toàn bày bài tẩy. Nếu như muốn trải ra, cứ để sau khi quan hệ của bọn họ hoàn toàn rõ ràng đi.

Hiện trường ghi hình của “Thám tử số 6”, hôm nay đội của Hứa Kiêu Bạch quay vô cùng thuận lợi. Không đến trưa đã quay xong tất cả nội dung của ngày hôm nay rồi. Bởi vì tối hôm qua tăng ca, còn có cảnh phía sau cần phải chỉnh sửa lại một chút. Sau khi trốn thoát thành công, phòng mật thất cuối cùng đã thêm một mục bổ sung cho họ. Bởi vì nó được thêm vào nên phải thiết kế lại.

Vì vậy, đạo diễn cho tất cả mọi người nửa ngày nghỉ, có thể nghỉ ngơi.

Hứa Kiêu Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, cả buổi sáng cậu đều cảm thấy khó chịu, ngực buồn bực. Có lẽ là bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon, cậu phải khẩn cấp trở về ngủ bù mới được.

Lúc này chị Từ tự mình lái xe tới đón hai vị đại minh tinh, dù sao hai người bọn họ hiện tại là con hàng lớn nhất trong công ty rồi. Đến cả tổng giám đốc công ty, từ trên xuống dưới đều chờ đợi các tiểu đệ, đều chờ đợi hai anh trai sớm có ngày xuất đầu lộ diện.

Hứa Kiêu Bạch ngồi lên xe ngược lại có tinh thần, cậu hỏi Trì Dương: “Buổi chiều anh đi đâu đấy?”

Trì Dương nói: “Tôi phải về nhà một chuyến, ba mẹ tôi nói tôi không trở về đều sắp quên tôi trông như thế nào rồi.”

Hứa Kiêu Bạch: “Hahahahahahahaha!”

Trì Dương ôm ba lô của mình, quay đầu nhìn về phía cậu: “Cậu còn cười, ba mẹ tôi còn nói, sau này mỗi tuần đều phải về nhà một chuyến. Chắc chắn là chú tôi cùng bọn họ nói gì đó rồi, tôi không phải là...”

Hứa Kiêu Bạch ngậm kẹo mút hỏi: “Anh làm cái gì rồi à?”

Trì Dương hắng giọng nói: “Không có gì, Tiểu Bạch, đến nhà cậu rồi kìa.”

Hứa Kiêu Bạch ừ một tiếng, vẫy tay nói lời tạm biệt với bọn họ liền xuống xe.

Đi lên lầu mới phát hiện quên mang theo chìa khóa. Cậu tát cho mình một cái, buổi sáng đi vội vàng, thế mà lại quên mất đạo cụ trọng yếu như vậy.

Cậu lại một lần nữa xuống lầu, chuẩn bị đi tìm đồng chí Hứa lấy chìa khóa.

Ra khỏi cửa tiểu khu, chặn một chiếc taxi, sau khi nói địa chỉ liền bắt đầu chơi điện thoại di động.

Lục Thành Nghiễm gửi cho cậu một tin nhắn: “Có cần tôi đón cậu không?”

Hứa Kiêu Bạch trả lời: “Không cần, bọn tôi buổi chiều không ghi hình, nghỉ ngơi nửa ngày.”

“Cậu về nhà rồi sao?”

“Về rồi, nhưng mà lại quên chìa khóa, đang đến công ty của ba tôi để lấy chìa khóa đây.”

Lục Thành Nghiễm nhìn điện thoại di động bật cười, đứa bé này cũng chỉ là miệng lưỡi nhanh nhảu, suốt ngày đầu óc mơ hồ.

Đến dưới lầu Tập đoàn Trạch An, Hứa Kiêu Bạch liền gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân, thế nhưng không ai nghe máy. Cậu nhíu nhíu mày, đồng chí Hứa làm việc tận tụy như vậy sao? Đang là giờ nghỉ trưa mà? Ba không ăn sao?

Vì vậy, cậu liền đi lên cầu thang và dự định đi đến văn phòng của ba mình để tìm người.

Bộ phận tài chính của Tập đoàn Trạch An nằm ở tầng 21, ngay dưới lầu văn phòng tổng giám đốc. Hứa Tuấn Lân lúc trước từng nói với cậu, nếu có việc liền trực tiếp lên tầng 21 tìm y.

Thang máy dừng lại ở tầng 21, Hứa Kiêu Bạch xuống lầu, tìm nhân viên quầy lễ tân hỏi một chút. Dưới sự hướng dẫn của tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân, Hứa Kiêu Bạch đi tới phòng tài chính. Không hổ là Tập đoàn lớn, chỉ riêng bộ phận tài chính đã chiếm một văn phòng lớn hơn trăm mét vuông rồi.

Hứa Kiêu Bạch hỏi một nhân viên công ty: “Xin chào, xin hỏi Hứa Tuấn Lân có ở đây không?”

Nhân viên tò mò đánh giá Hứa Kiêu Bạch, trong mắt tràn đầy thần sắc tìm kiếm, cô hỏi: “Hứa tổng sao? Cậu muốn gặp anh ấy có chuyện gì không?”

Hứa Kiêu Bạch nói: “Hứa tổng? Đồng chí Hứa được thăng chức sao?” Vừa nói xong lại nghĩ, à đúng! Dựa lưng vào cây lớn được hóng mát mà! Hôm qua người cũng đã đưa về nhà rồi, đó chắc chắn là một giao dịch đi?

Hứa Kiêu Bạch cười cười, đồng chí Hứa im ru không tiếng động, thế mà lại là như vậy.

Có điều là bề ngoài Hứa Kiêu Bạch vẫn là một bộ dáng lễ phép ra dáng bé ngoan, cậu mỉm cười đáp: “Em là con trai ông ấy, đến tìm ba... lấy chìa khóa nhà.”

Trong mắt đối phương lại lóe lên độ khiếp sợ ghê gớm, đề cao thanh âm hỏi: “Con... Con trai? Giám đốc Hứa có con trai lớn như vậy rồi sao?”

Phản ứng này Hứa Kiêu Bạch khi còn bé không biết đã trải qua bao nhiêu lần rồi, bởi vì đồng chí Hứa mặt vẫn non nớt, nói y chưa tới ba mươi tuổi cũng sẽ không có người hoài nghi. Nếu không phải y không nói với người khác, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy y còn chưa lập gia đình. Cho nên đứa con trai lớn của y vừa xuất hiện, luôn có thể khiến cho mọi người một phen khiếp sợ.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Hứa Kiêu Bạch biết được Hứa Tuấn Lân đã đến văn phòng tổng giám đốc ăn cơm.

Ăn chung với nhau nhanh như vậy sao? Hứa Kiêu Bạch cười trộm trong lòng, đồng chí Hứa có thể vui vẻ yêu đương, cậu còn cao hứng hơn bất cứ ai.

Hứa Kiêu Bạch vừa ra khỏi văn phòng bộ phận tài chính, liền nghe thấy bên trong đang nghị luận sôi nổi.

“Con trai của Bộ trưởng Hứa sao? Làm gì có chuyện đó chứ?”

“Sao không thể? Họ trông rất giống nhau mà.”

“Giống nhau cũng không nhất định là con trai. Nhỡ may là em trai thì sao?”

“Người ta nói rồi, chính là con trai kia kìa.”

____

Hứa Kiêu Bạch cười khẽ, quả nhiên có người lại bát quái.

Một lần nữa trở lại thang máy, nhấn nút lên lầu, thang máy nhanh chóng dừng lại trước mặt cậu. Cửa mở ra, Hứa Kiêu Bạch vừa định đi vào, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người quen.

Hứa Kiêu Bạch thập phần ngoài ý muốn nhìn về phía người nọ hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Đối phương ngược lại khách khí cười cười với cậu nói: “Tôi cũng đang muốn hỏi em, em... Có chuyện gì với Tập đoàn Trạch An sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.